Phương Tuấn tìm một dòng suối nhỏ ở gần đó. Nơi này quả nhiên là có dòng nước ấm dưới đất, nước suối kia rất là ấm áp, hắn dùng nước suối giúp người thần bí bị thương kia rửa sạch vết thương, rồi đổ kim sang dược lên lần nữa.
Trịnh Thiếu Phong và Quý Chiêu ở phía xa nhìn. Trịnh Thiếu Phong nói với Quý Chiêu, “Một hồi nữa cô có hỏi hắn không?”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi hắn tới cùng biết chuyện gì của Hoàng thượng nha,” Trịnh Thiếu Phong đã biết chuyện Quý Chiêu sắp sửa gả cho Hoàng thượng, “Lỡ như là Hoàng thượng trêu chọc cô nương xinh đẹp nhà ai thì sao.” Nói xong, chính mình liền cười rất chi là tiện, sau khi cười xong thấy Quý Chiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức cảm thấy không thú vị, chột dạ sờ sờ mũi.
“Ta hỏi ngươi, ngươi ở biên ải, nếu như là gặp được kẻ địch đụng tới trước mặt, ngươi sẽ làm gì?” Quý Chiêu hỏi ngược lại.
“Còn phải nói sao, đương nhiên là đánh.”
“Nếu như đối phương chịu không nỗi, bỏ chạy thì sao?”
“Đuổi đánh tới cùng.”
“Nếu như thình lình trốn mất thì sao?”
“…”
Quý Chiêu lắc đầu thở dài, “Liền ngươi như vậy còn đi đánh trận.” Trong ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.
Trịnh Thiếu Phong há to mồm, phát hiện bản thân quả thật chui vào trong bẫy, hắn giải thích, “Chuyện đánh trận ta đang học.”
“Biết ngươi đang học. Làm người ngu xuẩn chút cũng không sao, nhưng đừng tự cho là đúng liền được.” Quý Chiêu nói được vô cùng đàng hoàng, rất giống như là cha của hắn.
Trịnh Thiếu Phong không quá thích ứng, chỉ vào hai người kia nói sang chuyện khác, “Ý của cô là… Hắn cố ý, muỗn dụ cô mắc lừa?”
“Chưa hẳn như thế, cũng chưa hẳn không phải, tím lại gặp được loại chuyện tự mình đưa lên cửa này, con người ta khó tránh sẽ lưu cái đề phòng.”
Trịnh Thiếu Phong lắc đầu, “Người thông minh chính là phiền toái.”
Phương Tuấn bôi thuốc cho người thần bí kia xong, Quý Chiêu và Trịnh Thiếu Phong cũng đã tới ngồi ở cạnh suối nước. Quý Chiêu lấy một bao đậu phộng ngũ vị hương trong lòng ra, chia ăn với hai người họ, Phương Tuấn cảm thấy loại không khí này mà đia ăn quà vặt rất không thích hợp, thế là cực tuyệt ý tốt của bọn họ.
Hai người rôm rốp rôm rốp nhai đậu phộng, vỏ đậu bị quăng tùm lum, sau đó bị gió cuốn đi, không ít mảnh vỏ rơi xuống trên gương mặt bẩn thiểu dơ dáy của người bị thương nào đó. Phương Tuấn xem như là người tốt, giũ một mảnh vải rách quét vài cái lên mặt người nọ, quét rất sạch sẽ. Chỉ đáng tiếc là võ nghệ của Phương đại hiệp cao cường, lực tay trời sinh cũng lớn, đối với hắn là nhẹ nhàng “quét”, nhưng đối với người bị thương kia là hung hăng “quất”, kết quả người này bị một mảnh vải rách quất đùng đùng bùm bùm vài cái, rốt cuộc trên mặt có chút huyết sắc.
Người bị thương: “…” Hắn chưa từng gặp được người kỳ lạ như vậy, hơn nữa không phải một mà tới ba. Hắn tự nhận là người vô cùng kính nghiệp, vốn học thuộc lòng rất nhiều câu chữ, chỉ còn chờ phát huy cho tốt nha, kết quả người ta căn bản một chữ cũng không hỏi.
Nhưng mà không nói ra thì hắn không có cách nào báo cáo kết quả công tác. Hắn nhịn xuống cảm giác cháy bỏng toàn thân khi kim sang dược phát huy tác dụng, nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy khi vỏ đậu phộng rơi xuống da mặt, nhịn xuống sự đau đớn khi bị quất vào mặt… Rốt cuộc mở miệng, “Đa tạ mấy vị đại hiệp ra tay trượng nghĩa cứu giúp, ân cứu mạng không có gì báo đáp, nếu ngày khác các vị dùng được ta, ta muôn lần chết cũng không chối từ.”
Quý Chiêu xua xua tay, “Không cần khách khí, thi ân không cầu báo. Thương thế của ngươi đã ổn định, một hồi chúng ta đưa ngươi đến thôn xóm gần đây, ngươi dưỡng vài ngày là tốt rồi.”
Người này có chút do dự, “Đa tạ ân nhân, chỉ là ta…”
“Có chuyện nói thẳng.”
“Ta còn có một yêu cầu quá đáng.” Người này cũng thấy rất là ngại ngùng, người khác không hỏi, hắn đành phải chủ động nói.
“Mời nói.”
“Ta vốn là thích khách. Tám năm trước, ta nhận một cuộc làm ăn, giết một người không nên giết.”
Quý Chiêu nghe đến đó, toàn thân đột ngột bao trùm lấy một cổ khí thế rét lạnh. Trịnh Thiếu Phong thấy nàng gấp đến mức muốn bật dậy, liền vội vàng giữ nàng lại, “Nghe hắn nói trước đã.”
Người nọ tiếp tục nói, “Sau này ta mới biết người kia vốn là một người tốt vì dân vì nước. Hiện tại báo ứng tới, khách hàng lúc trước mua ta giết người lúc này lại muốn diệt khẩu, không ngừng phái người đuổi giết ta. Ta biết ta đại khái sống không lâu rồi, nhưng mà người lúc trước bị ta giết vô tội biết bao.” Hắn nói một hơi nhiều lời như vậy, hơi thở đã rối loạn, nói xong lời cuối cùng đã khẽ ho lên, Phương Tuấn đút cho hắn chút nước.
“Người ngươi giết là ai?” Quý Chiêu hỏi.
Trịnh Thiếu Phong thấy nàng gấp đến mức toàn thân đều phát run, hai mắt đỏ lên, hắn vội vàng đá người kia một cái, “Nói nhanh!”
“Ta không thể nói, nói ra chính là liên lụy các ngươi. Năm đó chúng ta đem thi thể của hắn và phu nhân hắn giấu ở gần đây, ta trở về Liêu Đông cũng là vì đem bọn hắn an táng, tốt xấu chuộc chút tội lỗi, ai biết được kẻ thù thế nhưng đuổi giết đến nơi này. Hiện tại ta bị thương nặng, về sau sống hay chết cũng chưa biết được, có lẽ không thể an táng vị người tốt vô tội kia. Mấy vị ân nhân hiệp nghĩa, không biết có thể giúp ta việc này không, tốt xấu có thể giúp bọn họ về với đất, cũng sớm chút đầu thai, không cần làm cô hồn dã quỷ.”
Quý Chiêu thình lình giãy khỏi Trịnh Thiếu Phong, nắm chặt lấy cổ áo của người kia, đem nửa người của hắn xách lên khỏi mặt đất, “Nói, người ngươi giết tới cùng là ai?!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Trịnh Thiếu Phong tách ngón tay của Quý Chiêu ra, đem nàng ấn trở về.
“Ta thật sự không thể nói,” hắn thều thào đáp, “Nói ra, các ngươi cũng sẽ bị người có quyền thế nhất thiên hạ này đuổi giết, ngay cả chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng là phí công.”
Ngay cả Trịnh Thiếu Phong đều đoán ra mấy phần ý tứ tới, hắn hỏi, “Vậy lúc trước ngươi đem thi thể giấu ở nơi nào?”
“Từ nơi này đi về hướng bắc mười dặm, có một nơi gọi là Điền gia truân. Phía đông bắc Điền gia truân có một ngọn núi, sau khi vào núi men theo khe núi mà đi, đi đến một chỗ rẽ hình chữ nhân (人) thì quẹo vào bên trong, đi tiếp mấy chục bước sẽ thấy giữa hai ngọn núi có một con sông, men theo sông leo lên trên, leo đến chỗ cao nhất có thể thấy được một cái sơn động. Thi thể giấu ở trong sơn động kia.”
Thế nhưng phức tạp đến như vậy. Nếu không biết nội tình, người bình thường tất nhiên tìm không đến.
Đối với những lời này của hắn, Quý Chiêu theo bản năng không muốn tin. Người này đầu tiên là xuất hiện vô cùng khả nghi, sao có thể khéo như vậy đụng tới trước mặt bọn họ chứ? Tiếp theo, nếu chuyện hắn nói thật sự là chuyện năm đó, vậy liền có nghĩa là người đứng sau màn giết phụ mẫu của nàng chính là Kỷ Hành.
… Đánh chết nàng cũng sẽ không tin.
Nhưng lỡ như là thật thì sao? Nếu như là thật, vậy thì hài cốt của phụ mẫu nàng lập tức có thể tìm đến.
Nàng cũng đã từng nghĩ qua hung thủ thật sự đứng phía sau tới cùng là ai, căn cứ vào mục đích của Trần Vô Dung, người có động cơ giết người nhất thế nhưng là Kỷ Hành.
Không, không thể. Kỷ Hành làm người nàng hiểu rõ, hắn sẽ không làm ra loại chuyện này.
Đôi mắt Quý Chiêu trầm xuống, nhìn chòng chọc vào người kia mà hỏi, “Nói, tới cùng là ai phái ngươi tới?”
Hắn ta lại nhắm chặt hai mắt, không nói một lời nào.
Phương Tuấn cúi đầu lay lay hắn một trận rồi nói, “Ngất rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Trịnh Thiếu Phong hỏi. Hắn cảm thấy trong lòng chíp bông, Hoàng thượng giết Quý tiên sinh? Cái này…
“Đi chỗ hắn nói nhìn xem trước đi.” Quý Chiêu đáp. Cho dù nàng không tin đi nữa, cũng không thể thờ ơ ơ hờ, nhiều ít cũng xem như là một điểm hi vọng, dù sao cũng đi nhìn một cái mới tốt.
“Còn hắn thì sao?” Trịnh Thiếu Phong lại chỉ chỉ người nằm trên mặt đất kia, quăng hắn ở đây hình như không tốt lắm?
“Tìm thôn xóm nào gần đây, đưa hắn tới đó nhờ thôn dân chăm sóc.”
“Lỡ như hắn chạy thì sao?”
Quý Chiêu nghe, cảm thấy có chút khó khăn. Nếu như người này là một tên lừa đảo, lừa xong bọn họ rồi bỏ chạy, thì tìm hắn về cũng khó; còn như hắn thật sự là hung thủ năm đó, lại càng không thể dễ dàng thả hắn.
“Ta có cách.” Phương Tuấn nói xong, lần lượt bóp một cái lên hai chân của người kia. Chỉ nghe răng rắc răng rắc hai tiếng xương bị gãy vang lên, Quý Chiêu và Trịnh Thiếu Phong đều run lên, nói thầm trong lòng người này cũng quá ác.
Người kia bị bóp gãy chân, đau tỉnh.
Hiện tại, bọn họ gặp được vấn đề mới: Làm sao đem người bị gãy chân này chở về đây?
Khẳng định là không cõng được rồi…
Quý Chiêu và Trịnh Thiếu Phong nhìn Phương Tuấn đầy trách cứ. Phương Tuấn phạm phải loại sai lầm chỉ thấy đầu không thấy đuôi này, chột dạ sờ sờ mũi.
Lúc này trên vách núi mà bọn họ nhìn không tới, có một đám người ghé vào bên sườn núi, xa xa nhìn quan sát hết tất cả. Khi thấy người kia ngất đi, người cầm đầu nói với người bên cạnh, “Những gì nên nói hắn đều đã nói xong rồi.”
Đối phương đáp, “Vâng, chờ bọn hắn ra khỏi sơn cốc, chúng ta lập tức cứu hắn về chứ?”
“Không, hiện tại chúng ta đi giết hắn.”
“Nhưng Vương gia nói…”
“Vương gia nói diễn kịch phải làm được cho giống.”
Người kia nghe đến lời này, trong mắt nhiễm lên một tia hoảng sợ, nhưng mà đã lên thuyền cướp, hiện tại cũng không có đường lui, đành phải cứng đầu mà đứng.
Bên này ba người rốt cuộc thương lượng ra kết quả. Phương Tuấn tìm tới một tấm đá, để cho người bị thương kia xếp hai chân ngang ra ngồi ở bên trên, sau đó hắn cùng Trịnh Thiếu Phong nâng tấm đá lên mà đi. Quý Chiêu thì cầm một cái chạc cây chống sau lưng để phòng người kia ngồi không vững ngã ra sau.
Người kia cảm thấy hắn giống như là ngồi ở trên một khối băng lớn, đùi đau chịu không nỗi, phía sau lưng còn bị chạc cây đâm, tóm lại là khổ không thể tả.
Cả đám men theo sườn dốc đối diện vách núi bò lên trên, vừa đi ra đáy vực, đập vào mặt là một bầy người bịt mặt cầm đao cầm gậy chạy tới. Đám người này giơ vũ khí nhào lên, phản ứng đầu tiên của Trịnh Thiếu Phong và Phương Tuấn là bảo vệ Quý Chiêu, thế là đem tấm đá nâng trong tay quăng đi, cùng nhau bảo vệ Quý Chiêu lui về phía sau mấy bước.
Đám người này lại không quan tâm tới bọn họ, một người cầm đầu giơ lên đại đao sáng như tuyết chém một phát vào cần cổ của người bị thương kia, máu phun như suối, phun ra thật xa. Đầu của người nọ liền mềm mại rớt xuống.
Quý Chiêu nhìn thấy mà muốn nổ cả da đầu, buồn nôn một trận. Cảm giác của Trịnh Thiếu Phong cũng rất không tốt. Chỉ có Phương Tuấn là trấn định như thường, hắn đề phòng toàn thân, thời thời khắc khắc chuẩn bị nghênh chiến.
“Ân oán cá nhân, không liên quan với các ngươi, có chỗ đắc tội xin thứ lỗi!” Người vung đao kia bỏ lại lời này, sau đó mang theo người nghênh ngang mà đi.
Quý Chiêu vỗ lồng ngực, qua thật lâu một hồi mới ổn định tinh thần. Người trên tấm đá sớm không còn hơi thở, máu ở vết thương trên cổ chảy xuống rất nhiều, nhuộm thành một bãi máu đỏ tươi trên tấm đá màu xám nhạt. Hai con mắt của hắn trợn lên, chết không nhắm mắt.
“Đừng nói là hắn thật sự bị… Bị đuổi giết nha?” Trịnh Thiếu Phong nói được rất là do dự. Hắn tổng cảm thấy, một người cho dù muốn làm kẻ lừa đảo đi nữa, thì cũng không đến mức đem tính mạng góp vào trong.
Phương Tuấn dường như nghĩ đến cái gì, một trận trầm mặc.