Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

chương 44: mê luyến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại tắm rửa một trận, Tuyên đế nhẫn nhịn không được mềm nhũn ngã vào trong lòng Phượng Huyền, tiếng thở dốc nặng nhọc đứt quãng từ trong cổ họng truyền ra. Tay Phượng Huyền càng hướng xuống phía dưới tìm kiếm, xuyên qua nước hồ trong vắt nhìn về nơi y vừa rửa sạch qua kia, tuy rằng đã không còn vết bẩn, nhưng những dấu hôn dấu răng lại vô pháp tẩy trừ, rải rác trên da thịt trắng trẻo sạch sẽ, mang lại một loại cảm giác mị hoặc quỷ dị.

Nếu lau xuống chút nữa, không tránh khỏi phải đụng tới long căn. Đôi tay Phượng Huyền run lên nhè nhẹ, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, đem đầu cúi thật thấp, sợ Tuyên đế nhìn ra thần sắc dị thường của y. Do dự một hồi, y rốt cuộc hạ quyết tâm, thay đổi một cái khăn sạch khác bằng tơ lụa mềm mại, nắm lấy vật mềm rũ giữa hai chân Tuyên đế, ngón tay cẩn thận bao bọc, từ trên xuống dưới tỉ mỉ chà lau.

Y đã thật cẩn thận, Tuyên đế thế nhưng vẫn cảm giác như bị kim đâm đau đớn, rồi từ trong đau đớn lại dâng lên một cơn khoái cảm, khiến cơ thể càng thêm khó chịu, nhịn không được vặn vẹo thân hình, giãy giụa muốn thoát khỏi động tác âu yếm kia. Nhưng mệnh căn lại đang bị tay Phượng Huyền nhẹ nắm, Tuyên đế vừa cử động, nơi ấy càng ma xát dữ dội, cơn khoái cảm kia càng thêm kịch liệt, bức hắn phải khóc nức nở thành tiếng, nhanh chóng bắt lấy tay Phượng Huyền: “Đừng chạm vào, ân…… Mau, mau buông tay……”

Phượng Huyền kích động đến cả người nóng bừng, một mặt hận không thể lại nghe thanh âm ấy thêm một lần nữa, mặt khác hận không thể lập tức đem tới linh đan diệu dược chữa thương cho Tuyên đế, để hắn không phải khó chịu như vậy. Đáy lòng y quay cuồng giãy giụa, nhưng lại không chút do dự mà buông tay, ôm chặt Tuyên đế, nâng hắn ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Bệ hạ yên tâm, thần không dám lại lộn xộn, bệ hạ nếu khó chịu, chúng ta liền không tắm rửa nữa, trước đi nghỉ ngơi một lát……”

Y kích động mà nói, không thèm chú ý đến dáng ngồi như vậy có bao nhiêu xấu hổ. Đợi tới khi phát hiện vật kia của mình đã chạm vào trên đùi Tuyên đế, thì Tuyên đế lại chậm rãi mở miệng, giao cho y một nhiệm vụ so ra càng xấu hổ hơn: “Phượng khanh, thay trẫm…… rửa sạch, rửa sạch bên trong một chút……”

Tuyên đế hai má nóng bỏng, mặt đã chôn thật sâu vào trong ngực Phượng Huyền, thanh âm mang theo giọng mũi, nghe càng thương tiếc không thôi. Lời này tuy không đầu không đuôi, mơ hồ không rõ, nhưng Phượng Huyền lại như có sự trợ giúp của thần linh, minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn, thậm chí vô sự tự thông mà nghĩ tới phải rửa sạch “bên trong” như thế nào.

Phượng Huyền nuốt nuốt nước miếng, nắm chặt khăn lụa, tham nhập vào giữa hai chân Tuyên đế, trước tiên rửa sạch ô vật còn sót lại giữa hai mông, lại ở ngoài cửa huyệt nhẹ nhàng lau chùi, thẳng đến khi Tuyên đế không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, mới dứt khoát ném xuống chiếc khăn đã bị y nắm đến nhăn nhúm, ngón tay không còn bị vật gì ngăn cách mà chạm vào da thịt Tuyên đế.

Mặc dù đã ôm dính lấy một lúc lâu, lại nhìn chỗ u cốc kia vô số lần, lúc ngón tay đụng tới, cảm giác trong lòng vẫn sôi trào không kìm chế. Nơi đó còn lưu lại rất nhiều tinh dịch của Tàng Vân thái tử, ngón tay đi vào cũng không khó khăn, chỉ là trong lòng y cứ thấp thỏm, chỉ thoáng dùng ngón tay căng ra cửa huyệt, không dám xâm nhập vào sâu. Ô dịch bên trong theo ngón tay nhè nhẹ từng đợt trượt xuống, sau đó hòa vào nước trong hồ.

Cảm giác này đối với cả Tuyên đế lẫn Phượng Huyền đều như một loại tra tấn, bất quá tâm ý kính sợ trong lòng Phượng Huyền càng nhiều hơn dục hỏa, khiến y không dám làm ra việc phạm thượng. Y không chịu phạm thượng, Tuyên đế lại không có tâm tư để ý, huyệt khẩu co rút mấy lần, thấy Phượng Huyền không nhúc nhích, thân thể bị dục hỏa thiêu đốt kích thích cảm xúc dâng trào, cảm giác xấu hổ buồn bực xông thẳng lên đỉnh đầu, thẳng mắng Phượng Huyền: “Ngươi choáng váng hay sao? Ngón tay còn không vói vào……”

Nếu là ngày thường, bị hắn lôi đình giận dữ như vậy, Phượng Huyền dù không quỳ xuống thỉnh tội cũng phải khom lưng chịu đựng giáo huấn. Nhưng lúc này thân thể hai người đang dính chặt vào nhau, mặt Tuyên đế còn chưa nâng lên từ trong lòng y, trước ngực còn bị hơi thở ấm áp lúc nói chuyện của hắn phả vào. Nói là giận mắng, nhưng cũng nghe không ra tức giận bao nhiêu, ngược lại giống như thì thầm tán tỉnh trên giường, câu dẫn tâm tư Phượng Huyền đến nhộn nhạo phát dục, thuận theo mà đem ngón tay tham nhập vào càng sâu, cảm thụ bao bọc của nội bích non mềm.

Cơn giận mắng của Tuyên đế lập tức biến thành thở dài, hô hấp mang theo tiếng nức nở nho nhỏ, thần trí lại một lần nữa bị đoạt đi, xụi lơ trên thân mình Phượng Huyền. Tay hắn cũng theo bản năng mà nắm lấy vật vẫn luôn gắt gao chạm vào trên đùi mình kia, hận không thể ra lệnh cho nó lập tức đi vào, an ủi tình dục cuộn trào bên trong cơ thể.

Bị Tuyên đế đột ngột kích thích, ngón tay Phượng Huyền càng vói càng sâu, mang theo nước suối ấm nóng dũng mãnh tràn vào tẩy sạch ô dịch còn sót lại trên thành ruột. Y mơ màng tưởng tượng đến cảnh vật kia của mình cũng đút vào nơi đó, nhưng vừa mới muốn nếm thử chút long ân, thì bàn tay vẫn luôn nắm chặt vật kia của y bỗng nhiên gia tăng lục đạo, Tuyên đế bất mãn than nhẹ, ngược lại khiến y cả kinh thanh tỉnh vài phần.

Bốn phía đại điện uy nghiêm tráng lệ thình lình đập vào trong mắt, Phượng Huyền rốt cuộc nhớ tới người đang nằm trong ngực mình không phải là người có thể tùy ý thân cận, mà là đương kim thiên tử, là đối tượng mà một thần tử như y phải trung thành tôn kính. Y vội vàng rút ra ngón tay, áp xuống kích động trong lòng, chỉ là tay Tuyên đế vẫn luôn không buông tha mà ấn vào mệnh căn của y, cả người đều dán tới, làm cho y càng khó có thể cầm giữ.

Nhưng y rốt cuộc vẫn áp xuống ý niệm đại bất kính, ôm chặt Tuyên đế liên tục khuyên giải an ủi: “Bệ hạ, trong chốc lát còn phải yết kiến đại thần, thỉnh bệ hạ trước thay quần áo nghỉ ngơi, miễn cho đến lúc đó không có tinh thần……”

Phượng Huyền mềm giọng ôn tồn mà khuyên nhủ hồi lâu, Tuyên đế rốt cuộc tỉnh táo lại, nghe rõ ràng hai chữ “yết kiến” kia. Nghĩ đến chốc lát nữa chúng thần liền sẽ tới đây, nhìn nhìn lại chính mình, bộ dáng giống như suýt chút nữa đem người nuốt vào bụng, Tuyên đế quả thực hổ thẹn vô cùng, giơ tay che mặt, thấp giọng phân phó: “Trẫm thất thố…… ngươi đem trẫm đưa đến gian ngoài nghỉ ngơi……” Hắn lúc này mới để ý tới tay của mình đặt ở chỗ không đúng, vội vàng rụt lại, im lặng quay mặt đi.

Phượng Huyền cũng thở ra một hơi dài, ôm Tuyên đế rời khỏi bể tắm, nhặt lên trường bào che khuất cơ thể hắn, cũng không để ý bản thân ướt đẫm, cho đến khi đem hắn thu xếp ổn thỏa, mới khom người tạ tội, ngượng ngùng mà nói: “Mới vừa rồi thấy bệ hạ…… có chút thương tổn bên trong, vừa đúng lúc mấy ngày trước thần có xin được ở chỗ đại sư Thừa Ân Tự một linh dược trị thương, nghĩ muốn thay bệ hạ…… thoa thuốc.”

Tuyên đế mở mắt ra nhìn hắn một hồi, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi đi chọn một bộ quần áo để thay đi, thường phục của trẫm hẳn là có thể mặc, thay đổi xong liền đi đến Duyên Phúc điện chờ. Vương Nghĩa chắc cũng nên tới rồi, kêu y…… Ngươi trước tiên giúp trẫm thay quần áo, sau đó thì kêu y vào hầu hạ.”

Phượng Huyền “Vâng” một tiếng, đáy lòng lại có chút tiếc nuối. Nhưng tâm tư này cũng không thể nói ra, liền cởi bỏ quần áo ẩm ướt, tìm một bộ đồ không gây chú ý mặc vào, xong lại hầu hạ Tuyên đế thay đổi thường phục. Lúc y ra tới cửa, liền thấy tổng quản thái giám Vương Nghĩa đã canh giữ ở bên ngoài, gặp y đi ra thì cười cười có chút cổ quái, chắp tay hỏi: “Học sĩ vất vả, bệ hạ hiện tại có muốn người hầu hạ?”

Phượng Huyền chột dạ thộn mặt ra, không biết câu đó có ẩn ý gì, nhưng vẫn đỏ mặt cúi đầu đáp: “Bệ hạ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, công công mời vào đi.”

Đợi Vương Nghĩa đi vào xong, Phượng Huyền cũng không bỏ đi, mà đứng ở ngoài cửa nghe lén một trận. Y mơ hồ nghe thấy được tên mình, chỉ là thanh âm càng ngày càng nhỏ, bèn dán tai thêm sát vào một hồi, lúc sau đại môn đột nhiên bị kéo mở, Vương công công mang theo khuôn mặt cười dò xét: “Học sĩ còn chưa đi sao? Kia vừa đúng lúc, bệ hạ nói còn có chút sự tình liên quan đến Tây Nhung muốn cùng học sĩ thương nghị, thỉnh học sĩ chờ lát nữa nghị sự ở Duyên Phúc điện xong thì lưu lại, cùng bệ hạ lại tỉ mỉ nói về chuyện gian tế Tây Nhung.”

Phượng Huyền trong lòng dù biết rõ không nên, lại vẫn vui mừng quá đỗi, thậm chí có chút không thở nổi. Nhưng dựa vào thói quen trầm ổn thường ngày, vội vã hít sâu vài hơi ổn định tinh thần, hướng Vương Nghĩa cảm tạ xong liền đi đến Duyên Phúc điện chờ nghị sự. Chúng thần đã sớm chờ đợi ở bên ngoài, thấy y tới liền một phen nhốn nháo, lần lượt từng người hỏi y về chuyện cứu viện Tuyên đế, đặc biệt là vì sao Tuyên đế sau khi trở về không hồi đại nội mà là đến tòa ly cung này, chúng thần đều lo lắng Tuyên đế bị ám hại, bị vị Thái tử kia dùng tư hình để trả thù.

Phượng Huyền tự nhiên không dám đem việc Tuyên đế bị Tàng Vân thái tử làm nhục nói ra, chỉ đề cập đến chuyện Tạ Nhân kiềm chế loạn tặc ra sao, sau đó lại như thế nào bình an trở xa. Đến nỗi lúc nhắc tới Tuyên đế, y đều là mơ hồ cho qua, chỉ nói Tuyên đế một đêm chấn kinh, tinh thần ũ rũ, bởi vậy muốn trở về Duyên Phúc cung cho gần.

Đợi đến khi Tuyên đế giá lâm, mới xem như giải vây cho Phượng Huyền. Hắn căn bản không đáp vấn đề của chúng thần, ngồi ở trên bảo tọa hỏi: “Trẫm đã cho người đem đầu của Hồ Vô Tàng Vân đưa đến Trung Thư tỉnh, các khanh đã an bài người đưa tới trong quân hay chưa? Trước mắt đã qua thu hoạch vụ thu, sĩ khí quân ta tăng cao, địch nhân lại như rắn mất đầu, đúng là thời điểm xuất binh tốt nhất. Các khanh chỉ lo truy vấn việc nhỏ, sao không để ý chuyện lớn, đem tấu chương kế sách bình Tây Nhung sớm ngày dâng lên cho trẫm?”

Tuyên đế tuy nói thể lực chưa khôi phục, nhưng ngâm qua suối nước nóng, lại nghỉ ngơi một trận, tổng thể cũng che dấu được vài phần. Hơn nữa vừa vào điện đã lập tức nhắc tới việc xuất binh Tây Nhung, quấy rầy tâm tư của chúng thần, quở trách đến bọn họ không dám ngẩng đầu, càng không có người nhìn ra bộ dạng suy yếu của hắn. Nhưng hắn cũng không thể chịu đựng được lâu, chỉ định ra phương hướng điều động binh mã phối hợp với đại quân tây chinh của Chu Huyên xong, liền lệnh cho mọi người trở về chuẩn bị tấu sớ.

Thuần Vu Gia có chút không tiện để người khác biết được lo lắng trong lòng, nghĩ chờ mọi người giải tán xong liền đi hỏi một chút tình hình Tuyên đế. Nhưng Tuyên đế lại sợ cùng Thuần Vu Gia đơn độc gặp mặt sẽ bị y nhìn ra sơ hở, vì vậy không chịu triệu kiến y, một đường trở về Phương Cảnh điện.

Việc này nếu để cho người khác biết, hắn còn đâu uy nghiêm của hoàng đế? Tàng Vân thái tử hiện giờ đã chết, Phượng Huyền biết được đành thôi, nhưng tuyệt đối không thể để cho người thứ ba nhìn ra…… hoặc là đoán ra, hắn từng trải qua chuyện bất kham ô nhục như vậy! Tuyên đế hừ lạnh một tiếng, nghiêng người dựa vào trên giường, mặt mày nồng đậm u ám, suy nghĩ tương lai sẽ đem mối nhục thất thân này tính đến trên đầu vương tộc Tây Nhung ra sao.

Đang nghĩ đến xuất thần, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Vương Nghĩa: “Bệ hạ, Phượng học sĩ tới, người có muốn y lập tức tiến vào hầu…… nghị sự?”

Tuyên đế run rẩy một trận, đề cao thanh âm phân phó: “Kêu Phượng học sĩ vào đi, đêm nay…… hai ngày này không cần cho người hầu hạ.” Dừng một chút lại nói: “Việc này không thể để Thuần Vu thị lang biết.”

Vương Nghĩa ngầm hiểu, vội vàng rời khỏi điện, thỉnh Phượng Huyền đi vào. Tuyên đế sớm đã không còn gì để tránh né với y, mà bản thân cũng không dậy nổi, đợi y đi đến trước mặt mình mới đạm nhiên nói: “Trẫm hai ngày này sợ là đứng dậy không tiện, lại không muốn để người khác biết bản thân bị thương…… Phượng khanh chịu khó giúp trẫm một chút.”

Phượng Huyền trong lòng đau xót, vội vàng đi đến mép giường đáp: “Thần tự nhiên phải hầu hạ thánh thượng, cần gì nói đến hai chữ ‘chịu khó’? Bệ hạ muốn cái gì, cứ việc phân phó thần.”

Tuyên đế ủ rũ đầy mặt không thèm che dấu, chỉ tùy ý gật đầu, liền lệnh cho y ngồi xuống ở mép giường: “Trẫm mới vừa nghe ngươi nói, ngươi có linh dược trị thương?” Phượng Huyền liên tục gật đầu, Tuyên đế liền nói tiếp: “Nếu để cho Vương Nghĩa đi lấy thuốc, trẫm sợ y sẽ suy nghĩ miên man, ngươi có thể thay trẫm giải ưu phiền, lòng trẫm rất an ủi……”

Sắc mặt hắn dần dần đỏ lên, trong ánh mắt quanh quẩn một tia tối tăm, thấp giọng nói: “Trẫm cảm thấy trên người vẫn còn dơ bẩn, ngươi mang trẫm đi tẩy rửa lần nữa.”

Phượng Huyền trong lòng cũng có chút khổ sở, theo lời bế hắn lên đi đến trong bể tắm, động tác lúc này so với vừa nãy càng thuần thục hơn nhiều, không đợi Tuyên đế chỉ bảo liền thay hắn rửa sạch bên trong. Kỳ thật mới vừa rồi đã rửa đến cực kì sạch sẽ, hiện tại cũng không thể lấy ra thêm thứ gì. Thế nhưng Tuyên đế lại khẩn trương bắt lấy cánh tay y, nhắm chặt hai mắt, đứt quãng mà nói: “Vào sâu một chút…… bên trong còn có……”

Chỗ ngón tay Phượng Huyền chạm đến, cơ nhục không ngừng đè ép co rút, gấp gáp mà bao lấy hai ngón tay của y. Hồ nước trong vắt thấy đáy, y rõ ràng rành mạch nhìn thấy chỗ huyệt động đỏ bừng mê người kia đem ngón tay nuốt vào tận gốc, so với buổi sáng nơm nớp lo sợ không dám nhiều nhìn, cảm giác lúc này thật không thể sánh nổi.

Y hơi rút ngón tay ra ngoài, Tuyên đế liền than nhẹ một tiếng, nâng đôi mắt tràn ngập hơi nước nhìn về phía y, mơ hồ kêu lên: “Phượng khanh?”

Một câu xưng hô thật bình thường, hiện tại sao lại có vẻ thân mật động tình đến thế. Trong đầu Phượng Huyền phảng phất như có thứ gì đó phá kén chui ra, trong lòng một mảng hỗn độn, ngón tay rút ra một nửa liền không bỏ được mà lại đi vào, vô thức hỏi: “Bệ hạ có muốn thần……”

Thoa thuốc? hay là làm chuyện khác? Lòng y đã loạn, trong miệng như ngậm phải quả trám ngàn cân, nói không ra lời. Đôi tay Tuyên đế nắm lại thật chặt, thanh âm chua xót cực nhỏ, lại tràn ngập tình dục bức thiết, cơ hồ lập tức đáp một tiếng: “Muốn……”

Truyện Chữ Hay