Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

chương 16: hiền thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vị Hà Thừa tướng này cũng là một vị kỳ nhân. Y xuất thân từ Thanh Hà vọng tộc, tên chỉ có một chữ Thuyên, cả người đều lộ ra khí chất danh sĩ phong lưu, không giống như là người làm quan. Nhưng mãi đến thời điểm quyển sách nguyên tác về Tuyên đế kia kết thúc, y vẫn còn ở trong triều làm Thừa tướng. Hàn Dực, Tần Văn Trung, Thuần Vu Gia từng cái quyền thần đến rồi lại đi, nhưng chưa từng có ai có thể đem y kéo xuống.

Hà Thừa tướng có ba chỗ tốt.

Thứ nhất là diện mạo, mặt sáng như quan ngọc, râu dài đẹp đẽ, đem ra ngoài chính là thể diện của triều đình. Thứ hai là tài học, năm đó vào triều bắt đầu từ một chức Cát sĩ nho nhỏ mà đi lên, vô luận là công văn hay thi phú, truyền ra ngoài đều trở thành văn chương cao quý khó ai bì kịp. Thứ ba chính là bối phận, vị lão Thừa tướng này là phò mã đại quốc công của công chúa cô tổ mẫu của Tuyên đế.

[Quan ngọc là một loại ngọc tốt. Trung Quốc xưa dùng loại ngọc này để gắn lên mũ các quan đại thần.]

Bất luận là học sinh thế gia hay nhà nghèo, đăng môn phủ Hà Thừa tướng liền như đăng Long Môn, có được một câu bình phẩm của y, ra cửa mới không xấu hổ mà tự xưng là tài tử.

Mà thê tử của y là Hạ quốc trưởng công chúa, cũng có cùng sở thích với trượng phu. Bất quá công chúa không thường gặp các nam tài tử, nàng yêu thích nhất là bình luận với thục nữ của các gia tộc. Đôi vợ chồng này song kiếm hợp bích, không biết đã bồi dưỡng ra bao nhiêu cặp đôi ân ái.

Từ hoàng hậu đời trước của Tuyên đế chính là do vị công chúa này tự mình tuyển chọn, quả nhiên có phong thái mẫu nghi thiên hạ. Mặc kệ Tuyên đế nạp ai, Từ hoàng hậu đều có thể an bài thích đáng, đem lục cung quản lý đến hoà thuận vui vẻ, tỷ muội đồng tâm, nhiều khi đến cả Tuyên đế vào hậu cung cũng bị xa lánh không tìm được chỗ ngủ……

Đáng tiếc Từ Hoàng Hậu hiền thục như thế đã gả cho người khác, không biết A Nhân có khoan dung độ lượng được như vậy không, quan trọng nhất là, không biết vị thần tiên kia hạ quyết tâm muốn đem A Nhân gả cho hắn rồi có cho phép hắn nạp thêm hậu cung phi tử nữa hay không.

Đang nghĩ ngợi, Hà Thừa tướng đã tới Văn Đức Điện. Tuyên đế vội đem người triệu vào, bày ra một bộ tư thái ưu quốc ưu dân, trước hỏi vài câu quân vụ, sau mới mập mờ mà nhắc tới: “Ấn Lệ, vốn nên là cung nữ trong cung may áo ấm đưa ra cho binh sĩ tiền tuyến, chỉ tiếc hiện giờ hậu cung của trẫm không ai chủ trì, ngay cả người có thể dùng cũng rất ít.”

Hà Thừa tướng vuốt râu dài đáp: “Bệ hạ đối binh sĩ thật là có lòng, lão thần rất là cảm động. Ngày hôm trước Binh bộ mới chi ra hơn trăm vạn lượng bạc trắng để mua sắm lương thảo quân giới, áo ấm linh tinh đều đã chuẩn bị đủ, bệ hạ có thể an tâm rồi.”

Tuyên đế trái đánh phải đánh, Hà Thừa tướng lại quyết không đề cập đến việc thêm người vào cung, rơi vào đường cùng, Tuyên đế đành mặt dày mày dạn tự mình nhắc tới: “Trong cung trên dưới hiện giờ không có người hầu hạ, ngay cả hậu cung tiền triều cũng đều đã thả ra cung. Thừa tướng xem nên từ tỉnh nào chọn lựa con nhà lành làm phong phú hậu cung cho thỏa đáng?”

Một câu này hỏi ra, trong điện liền an tĩnh, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng người đáp. Tuyên đế nóng nảy muốn thúc giục, lại thấy Hà Thừa tướng sắc mặt nặng nề, mày cũng hơi nhăn lại, quạt lông trên tay nhẹ nhàng phe phẩy, quạt tới từng trận gió lạnh.

Phẩy tới Tuyên đế cũng có chút nổi da gà, Hà Thừa tướng mới khó xử mà nói: “Tháng trước tiên đế vừa mới cho cung nữ về quê, thiên hạ mang ân. Trong cung hiện giờ không có phi tần, cung nhân từ thời tiên đế đã đủ dùng, bệ hạ vừa đăng cơ lại muốn thêm người…… Thần khuyên bệ hạ nên tích thánh đức. Hiện giờ đúng thời điểm cần tập trung sức lực cho việc binh, bạc của triều đình đều tăng cường hướng về tây bắc, thật sự lấy không ra tiền.”

Tuyên đế tức muốn hộc máu. Người trong cung Thành Đế là cái dạng gì, còn đám người trước mặt hắn lại là cái dạng gì, lão Hà Thừa tướng phong nhã đó giờ, chẳng lẽ nhìn không ra cung nữ hầu quạt cho hắn mấy ngày nay đều không có chút mặt mũi gì sao?

Hà Thừa tướng nói xong, cư nhiên liền đứng lên hướng hắn cúi người bái lễ: “Tiên đế lúc trước xa hoa lãng phí quá độ, đem nữ nhân nhét đầy cung uyển. Thánh thượng nhìn thấy việc đó mà biết tự giữ mình, không mê nữ sắc, đúng là phúc của thiên hạ, thần nguyện làm bài phú khen ngợi thánh đức, để thiên hạ đều biết nhân nghĩa của ngô hoàng, làm cho tâm người trong thiên hạ đều quy về một mối.”

Nói đến đây, Tuyên đế chỉ biết đem ngụm máu kia nuốt xuống, vô cùng ‘cao hứng’ mà gánh lấy thanh danh thánh quân này. Tuyển mỹ nhân thì phí tiền, nạp phi lại chưa chắc tốn kém, hắn trước tiên đem bỏ qua, cùng Hà Thừa tướng nhắc tới hôn sự của chính mình.

“Trẫm năm nay đã hai mươi ba, dưới gối không người, trong cung cũng không có hậu phi chủ trì, nghĩ đến mấy tháng sau liền miễn giảm kì hạn chịu tang……” Nói tóm lại, mặc kệ là hậu hay phi, trong cung dù sao cũng phải có được một cái nữ nhân có danh phận!

Hà Thừa tướng lúc này liền không giả ngu, trực tiếp thẳng thắn can gián: “Tiên đế mất chưa đươc ba tháng, bệ hạ thân là đệ đệ, làm sao có thể không chịu tang? Lão thần thân là Thừa tướng, tuy không thể vì bệ hạ phân ưu, nhưng cũng không thể ngồi nhìn bệ hạ làm ra hành vi cử chỉ thiếu đức hạnh……”

Hà Thừa tướng mặt đầy hồng quang, phe phẩy quạt lông, phất râu dài ra khỏi Văn Đức Điện. Lưu lại Tuyên đế sắc mặt đen thui, hai mắt đều phát xanh, khi nói chuyện thanh âm cũng run lên: “Đi đem Ấu Đạo gọi tới! Trẫm không tin không có Hà Thuyên, trẫm liền thành hôn không được!”

Vương Nghĩa tuy rằng không tính thông minh, nhưng nghe lời nói mà hành sự là hạng nhất, dọc đường tuyên triệu Thuần Vu Gia, liền đem chuyện mới vừa rồi Tuyên đế cùng Hà Thừa tướng nghị luận nói cho y biết, thuận tiện khuyên Thuần Vu Gia nên theo ý Tuyên đế, tốt nhất là dỗ dành Tuyên đế, miễn cho hắn phiền não trong lòng.

Thuần Vu Gia nghe Vương Nghĩa nói chuyện, trong lòng liền nghĩ đến ngày đó Tuyên đế kéo y tạo phản, cần cổ từng điểm hồng ngân không che dấu được lộ ra.

Y cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, chỉ cảm thấy Tuyên đế vội vã muốn tuyển phi, sợ là có quan hệ với chuyện bị đả kích lúc ở cùng Thành Đế, nên muốn tuyển vài vị mỹ nhân hiểu lòng người tới an ủi, tránh cho mỗi khi nhìn cung điện vắng vẻ lại nhớ tới việc khó chịu lúc trước?

Chính là những việc thế này, y lại không thể nói cho người khác, càng không thể nhắc tới với Tuyên đế.

Thuần Vu Gia trong lòng ưu phiền không thôi, trong lòng lại thường xẹt qua bộ dáng vừa mới mây mưa ngày đó của Tuyên đế. Trong đầu bắt đầu tính toán xem con gái nhà nào thân phận cao quý, nhà nào cùng mình có giao hảo. Đi đến cửa cung đã bất tri bất giác đem tật xấu của những người đó đều bắt bẻ ra, lại cảm thấy nữ nhi nhà ai cũng không xứng vào trong cung hầu hạ.

Tới trong Văn Đức Điện, nghe Tuyên đế từ xa gọi một tiếng, y mới nhớ mình tới đây là để làm gì, rùng mình một cái, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tuyên đế đối đãi y luôn khách khí, lập tức kêu Vương Nghĩa đem y đỡ lên, lại gọi người ban ghế cho y: “Ấu Đạo là tâm phúc của trẫm, không cần giống như kẻ khác, lễ nghi phiền phức này nọ có thể miễn.”

Thuần Vu Gia cảm tạ long ân rồi ngồi xuống, thật cẩn thận bắt đầu hỏi: “Không biết bệ hạ triệu thần vào cung là vì chuyện gì?”

Tuyên đế vốn đang sinh khí, chỉ muốn những lời dễ nghe, mới kêu Vương Nghĩa đem người triệu đến. Vừa rồi trong lúc thất thần, tức giận cũng tiêu tan, nghĩ đến bản thân vì muốn nạp phi liền triệu hai vị trọng thần, truyền ra ngoài thật mất mặt.

Nếu Thuần Vu Gia không trực tiếp đề cập việc hậu cung, Tuyên đế liền cũng không không nhắc lại nữa, chỉ hỏi chút chuyện dụng binh Tây Bắc. Thuần Vu Gia là Lại bộ Thị lang, chưa chắc biết nhiều, nhưng việc điều động người đều phải thông qua y, vì vậy liền đem chuyện thay đổi người trong quân của Chu Huyên rành mạch nói ra.

Thuần Vu Gia nói đến Chu Huyên, Tuyên đế lại có chút thất thần, nhớ tới một đêm kia tại Hội Ninh cung cùng Chu Huyên hoang đường.

Lúc ấy hắn rõ ràng không dùng thuốc, cũng không bị bức bách, tại sao có thể phóng đãng đến chính mình cũng cảm thấy mất mặt? Hơn nữa hắn đã là nam tử thành niên, cơ thể cũng không có chỗ nào bất ổn, Thành Đế hoang dâm vô đạo liền thôi, Chu Huyên tuy rằng thích quyền thế, đức hạnh lại không đến nỗi, thế nào có thể cùng y trải qua tới hai lần……

Nghĩ đến Chu Huyên ở trên người hắn bày ra đủ loại dụ hoặc, Tuyên đế liền cả người từng trận nóng lên, ngồi đến không an ổn. Thuần Vu Gia nghe thấy âm thanh động đậy phía trên, bất giác giương mắt nhìn qua, lại thấy trên mặt Tuyên đế đã nhiễm một tầng hồng nhạt, ánh mắt giữa không trung dao động vô chừng, lộ ra vài phần tình ý.

Thuần Vu Gia trong lòng rung mạnh, ngay cả mình vừa nói cái gì đều quên, vội vã rũ mắt xuống không dám nhìn. Lặng lẽ hô hấp vài lần, trong lòng y mới bình tĩnh trở lại, an ủi chính mình chỉ là nhìn lầm thôi.

Trong lúc đang lấy lại tinh thần, một lần nữa vì Tuyên đế giải thích quân vụ, lại nghe đến một thanh âm trong trẻo tràn đầy ẩn tình ái ý vang lên: “Ấu Đạo, ngươi nói xem trẫm đối đãi với Đại tướng quân như thế nào?”

Một tiếng gọi này đâm thẳng vào đáy lòng Thuần Vu Gia, làm cho lòng của y vô duyên vô cớ lạnh đi vài phần. Tuyên đế động tâm tuyệt đối không phải vì y, mà là vì Đại tướng quân Chu Huyên…… điều mà trước đây y chưa từng nghĩa đến.

Y cũng từng thắc mắc, Đại tướng quân tay cầm binh quyền, lại được Thành Đế tin trọng, nếu không vì tình riêng, tại sao phải giúp Tuyên đế làm ra chuyện hành thích vua đại nghịch bất đạo?

Nghĩ đến điểm này, y lại không tự giác nhìn trộm về phía Tuyên đế, trong lòng vẫn có vài phần khó hiểu, bất quá chỉ là một kẻ vũ phu, Tuyên đế sao có thể để mắt tới hắn?

Thuần Vu Gia trong đầu xoay chuyển vô số ý niệm, trên mặt bình tĩnh như thường, trầm giọng đáp: “Bệ hạ đối đãi Đại tướng quân tình thâm nghĩa trọng, rõ như ban ngày.”

Tuyên đế lắc đầu cười nói: “Ấu Đạo cũng biết việc trẫm kế vị là nhờ công lao của Đại tướng quân, phải nói y đối đãi ta tình thâm nghĩa trọng mới đúng, ngược lại nếu là ta…… chưa chắc có thể làm được như vậy.”

Thuần Vu Gia liền cảm thấy Tuyên đế thật chịu ủy khuất, thiên hạ trước nay chỉ nghe quân ân sâu nặng, nào có chuyện thần tử ngược lại lấy ân tình mà so đo? Quân bảo thần chết, thần không thể không chết. Làm thần tử phải vì quân chủ quên mình phục vụ là lẽ đương nhiên, vậy mà còn dám đòi hồi báo…… Chẳng lẽ hắn còn muốn bệ hạ lấy thân tương báo hay sao?

Nếu lúc trước y có được quyền thế như Chu Huyên, vậy sẽ không…… Thuần Vu Gia trong lòng thở dài, đem đôi mắt dời đi chỗ khác, không dám nhìn hướng Tuyên đế.

Tuyên đế lại túm lấy chuyện này không bỏ, thấy y không đáp liền lại hỏi: “Ân tình trợ trẫm đăng cơ, còn có đại thắng ở Tuyên Phủ…… Ấu Đạo, đợi Đại tướng quân trở về, trẫm nên ban thưởng như thế nào mới khiến y cảm thấy vui vẻ?”

Vui vẻ…… Có thể khiến cho Hoàng Thượng nhớ nhung như vậy, hắn nên tự biết lấy đó mà làm vui vẻ đi, còn cần ban thưởng cái gì nữa.

Thuần Vu Gia đè nén ghen tị trong lòng, cố tình đáp: “Tây Bắc nếu có thể toàn thắng, bệ hạ không bằng chia đều công lao với các tướng lĩnh khác. Đại tướng quân trước ban nhiều tiền bạc, tước vị nếu muốn phong, cũng chỉ có thể phong Thiên Hộ hầu, còn về quan chức…… bệ hạ có thể châm chước. Công lao tuy cao, nhưng bệ hạ cùng Đại tướng quân lại đều đang ở độ tráng niên, nếu ngay từ đầu phong thưởng quá nhiều, thần sợ tương lai không còn gì để phong.”

Tuyên đế sau khi nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc.

Hắn tuy đem Thuần Vu Gia làm tâm phúc, nhưng lại nhớ kỹ thời điểm mười mấy năm sau Thuần Vu Gia kết bè kết cánh. Hiện giờ nghe được y không hề tư tâm mà nói như vậy, không khỏi đánh giá lại y một phen.

Nhìn đến y cúi đầu càng thêm thấp, Tuyên đế mới mang theo tia mỉm cười suy nghĩ: Nguyên lai Ấu Đạo khi còn trẻ lại chính trực như vậy. Nếu có thể khiến y cả đời đều thanh khiết liêm chính như bây giờ, trong triều nhất định càng có thêm nhiều nhân tài.

Truyện Chữ Hay