Thời điểm Ngụy Uyên cùng Diệp Đinh từ kinh thành bị tiên hoàng ném đi bình Tây Bắc cùng lắm mới được mười mấy tuổi, hai người đều chưa từng thành hôn, cũng không có con nối dòng.
Về chuyện phòng the không biết nên cẩn thận chỗ nào, từ khi Diệp Đinh mang thai chưa từng được nghỉ ngơi, thai thế bất ổn, nhiều lần có dấu hiệu sẩy thai.
Trận hoan hảo này chính là họa vô đơn chí, khiến Diệp Đinh lúc này không ngừng chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Tống quân y chạy đến, từ đầu tới cuối không nói lời nàp, tình huống này, tiêu chắc rồi.
Đôi mắt Ngụy Uyên đỏ bừng, trông Diệp Đinh bảy, tám ngày, mới từ miệng Tống quân y nghe được một câu, hài tử tạm thời được bảo vệ.
"Hồ đồ..." Tống quân y sắc mặt âm trầm: "Diệp tướng quân từ trước đến giờ ẩu tả thì thôi đi, điện hạ sao cũng hồ đồ chung?"
Ngụy Uyên tự biết đuối lý, nội tâm hối hận khôn nguôi, nếu biết sẽ hại Diệp Vu Nhược thành bộ dáng này, dù gác đao trên cổ y, cũng tuyệt đối không làm như vậy.
...!
Lúc Diệp Đinh tỉnh lại, đôi mắt hắn phải qua hồi lâu mới nhìn rõ mọi thứ, thân thể mệt mỏi giống như một hơi lật mười ngọn núi.
"Vu Nhược, ngươi, ngươi đã tỉnh?" Trong đôi mắt Ngụy Uyên tràn đầy tơ máu, lời nói ra có chút lắp bắp.
Diệp Đinh đảo mắt, khàn giọng nói: "Ngươi là ai?"
Ngụy Uyên thân hình lảo đảo, từ bên cạnh rót chén nước, khẽ nâng hắn dậy, nhìn hắn uống hết, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe môi hắn, lúc này mới trầm giọng nói: "Ngụy Vân Sâm."
Diệp Đinh ho khan vài tiếng, đem mặt nửa vùi vào gối, cố sức giơ tay che trán, nỉ non: "Ta là ai..."
"Diệp Vu Nhược." Ngụy Uyên kéo tay Diệp Đinh xuống, dùng khăn đem gương mặt tinh tế của hắn lau sạch.
"Đây là đâu?"
"Đừng làm rộn, Vu Nhược." Ngụy Uyên đứng dậy bưng át cháo nóng hổi từ bếp lò nhỏ bên cạnh đến, cẩn thận khuấy đến độ ấm vừa phải, lúc này mới kê gối lót dưới đầu Diệp Đinh cao thêm chút ít, múc một thìa ghé vào bên môi thổi, đưa tới bên miệng hắn.
Diệp Đinh nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: "Nếu ngươi qua loa phối hợp một chút, coi như ta bị mất trí nhớ, cái gì cũng chưa xảy ra thì tốt biết bao."
"Không tốt đẹp gì, ta không phải ngươi." Ngụy Uyên trầm giọng nói: "Vu Nhược, Nhị ca vẫn là những lời kia."
Diệp Đinh mím môi, không chịu há mồm.
"Trước tiên ăn một chút gì, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Ngụy Uyên lần thứ hai đưa thìa xích lại gần.
Diệp Đinh quay mặt qua chỗ khác, không nói một lời.
Ngụy Uyên buông bát trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa bụng dưới còn bằng phẳng của Diệp Đinh.
"Năm ngươi năm tuổi, cùng thái phó tiên sinh tiến cung, ta đi theo sau phụ hoàng, vừa nhìn liền thấy ngươi."
Tiểu oa nhi tuyết điêu ngọc mài, mềm mại khả ái, mắt sáng lấp lánh như trăng khuyết, mải ngóng theo cánh bướm rập rờn trong hoa viên.
Rõ ràng là quy quy củ củ đứng ở nơi đó, lại có một vẻ linh động nhiệt tình, trông vô cùng hoạt bát.
"Là ta cầu khẩn phụ hoàng để ngươi làm thư đồng cho ta, ta muốn nhìn thấy ngươi mỗi ngày."
Đầu ngón tay Ngụy Uyên nhẹ nhàng đánh vòng trên bụng Diệp Đinh, dung nhan mệt mỏi rã rời cuối cùng lộ ra mấy phần ý cười.
"Ngươi nói ngươi theo ta chép sách, lại quên mất tại sao thái phó tiên sinh phạt chúng ta chép sách.
Ngươi không thích đọc sách, hễ lên lớp là ngủ gật, thái phó tiên sinh ra đề mục khảo thí chúng ra, ngươi cầu xin ta giúp ngươi, ta liền lén lút viết tờ giấy nhỏ đưa cho ngươi.
Bỗng nhiên bị tiên sinh bắt tại trận, phạt đôi ta cùng chép sách, có phải thế không?"
Diệp Đinh: "..."
"Ngươi nói ngươi cùng theo ta chịu đòn, nhưng cũng quên mất tại sao bị đòn.
Ngươi cùng Thất đệ hai người lén mua họa bản bất nhã từ ngoài cung, lại căng thẳng đến nỗi chọn bừa túi đeo lưng, bỏ vào túi của ta, kết quả không cẩn thận lộ ra, rớt ngay dưới chân phụ hoàng.
Ta sợ ngươi bị Thái phó tiên sinh phạt, đành nói là ta ép buộc ngươi mua từ ngoài cung..."
Diệp Đinh: "..."
Trong giọng nói Ngụy Uyên lộ ra mấy phần tiếu ý, chuyện cũ thời niên thiếu giờ nghĩ lại giống như vừa mới xảy ra, ký ức vẫn còn mới mẻ.
"Còn có chuyện kia..."
"Chờ đã." Diệp Đinh cắt ngang lời Ngụy Uyên, căm tức nhìn y: "Đây chính là lý do ngủ với ta?"
Ngụy Uyên khẽ run, bất thình lình cúi người xuống kề sát vào hắn, tỉ mỉ hôn lên khuôn mặt hắn: "Vu Nhược ngốc, ngươi còn nhớ khối ngọc quyết tịnh đế kia không?"
"Khối mà ta bất cẩn đánh nát lúc ở Nhạn Môn quan?"
Ngụy Uyên vuốt cằm nói: "Đó là mẫu phi ta cho ta, muốn ta tặng cho thê tử sau này cùng ta bạc đầu giai lão."
Diệp Đinh yên lặng, hồi lâu mới nói: "Lúc trước ngươi vì sao không nói..."
Hắn năm bảy tuổi thấy ngọc quyết tịnh đế dễ nhìn, có vài phần yêu thích không buông tay, ỷ vào Ngụy Uyên thương hắn, liền thử hỏi xin.
Lúc đó Ngụy Uyên sửng sốt trong nháy mắt, sau đó liền tự mình thắt ở bên hông hắn.
"Ta là thật tâm muốn đưa cho ngươi." Ngụy Uyên nắm chặt tay Diệp Đinh, đan xen mười ngón rồi cùng vỗ lên bụng dưới của hắn.
"Lấy thứ chi kết ân tình, lấy mỹ ngọc kết la anh.
Từ năm đó, tâm ý Nhị ca vẫn chỉ có mình Vu Nhược, qua nhiều năm như vậy, không hề hối hận, chưa từng thay đổi."
Diệp Đinh không nói nên lời cảm xúc trong lòng, mờ mịt luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào.
Ngụy Uyên ôm hắn vào ngực, khẽ mơn trớn tóc hắn, động viên nói: "Vu Nhược, Nhị ca biết ngươi có lẽ nhất thời không tiếp thu được, thế nhưng Nhị ca không chờ được, có chuyện phải nói rõ với ngươi."
"Cái gì?" Diệp Đinh hơi phục hồi tinh thần lại sau màn tỏ tình từ Nhị ca.
Ngụy Uyên nhẹ siết chặt vòng tay, ôn nhu nói: "Ngươi nghe xong, không phải sợ, vẫn còn Nhị ca, có được hay không?"
Diệp Đinh thầm nghĩ, ngủ với anh trai mình còn có thể làm được, còn chuyện gì có thể khiến người ta sợ hãi nữa...!
Ngụy Uyên ôm Diệp Đinh, tay lớn xoa bụng hắn, trịnh trọng nói: "Vu Nhược, lần trước sau khi say rượu, ngươi liền mang thai.
Con của chúng ta, đã hơn hai tháng, sau đó ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, Diệp Đinh bị dọa giật mình nhảy dựng lên, được Ngụy Uyên khóa trong lồng ngực, đè xuống giường.
"Đừng loạn động!" Ngụy Uyên có chút đau đầu bưng miệng Diệp Đinh: "Xuỵt, đừng nói chuyện, nghe Nhị ca nói xong trước đã."
Diệp Đinh cố sức gật gật đầu.
Ngụy Uyên đem lời Tống quân y nói cho hắn nghe, đến cuối cùng, bổ sung thêm: "Lần trước là ta không tốt, suýt chút nữa hại ngươi và hài tử, sau này Nhị ca sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi nữa."
Diệp Đinh dùng sức đẩy tay Ngụy Uyên, thở hổn hển mấy hơi, sững sờ hồi lâu mới nói: "Ngươi...!Ngươi muốn ta sinh con cho ngươi?"
Ngụy Uyên khẽ cau mày: "Vu Nhược, đây là hài tử của ta và ngươi, Nhị ca đương nhiên muốn."
Diệp Đinh hồn vía lên mây ngồi một hồi, mới lẩm bẩm nói: "Ta vì ngươi làm thư đồng, vì ngươi làm tướng quân, ngươi còn muốn ta sinh con cho ngươi nữa? Nhị ca, bàn tính này ngươi tính toán thật hay, đời này sao ngươi lại hãm hại ta đến vậy?"
Ngụy Uyên:...!
Diệp Đinh cúi gằm bắt đầu cắn ngón tay, tật xấu khi còn bé, khi căng thẳng liền bắt đầu cắn ngón tay, bị Diệp thái phó đánh mấy trận mới thay đổi.
"Vu Nhược, ngươi thật sự không thích Nhị ca chút nào sao?" Ngụy Uyên trầm giọng hỏi.
Diệp Đinh thân thể cứng đờ, nửa ngày mới nói: "Chuyện này...!Cái này tạm thời không đề cập tới, Nhị ca ngươi...!Ngươi để ta suy ngẫm một chút."
Sắc mặt Ngụy Uyên càng ngày càng ôn nhu, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Diệp Đinh, nói: "Được, đừng cắn ngón tay nào."
Diệp Đinh bị Ngụy Uyên cưỡng ép đem ngón tay từ trong miệng lấy ra, một mặt sinh vô khả luyến nhìn Ngụy Uyên, run giọng nói: "Nhị ca, ta có thể hỏi ngươi vấn đề này không?"
"Vấn đề gì?"
Diệp Đinh đưa tay sờ sờ bụng mình, mới mò một chút đã như khoai lang phải bỏng lập tức dời đi, chỉ có thể cách một khoảng mà khoa tay múa chân, nhíu chặt lông mày nói: "Ca, này mẹ nó sinh từ chỗ nào?"
Ngụy Uyên:...!
Diệp Đinh mím chặt môi suy nghĩ nửa ngày, cắn răng nói: "Đợi đến khi hài tử phải ra đời, dứt khoát đem bụng ta mổ ra.
Nhị ca, đao của ngươi tương đối vững vàng, không cần lo lắng.
Trước đây lúc ở Đôn Hoàng, có lần bụng ta bị phá thành một lỗ lớn, đao từ bên này thiếu chút nữa đã xuyên qua bên kia, ta tự mình động thủ nhét ruột vào, sau đó còn có thể giết một doanh trại của cẩu tặc Tây Lương...!A..."
Ngụy Uyên che Diệp Đinh miệng, lần thứ hai ấn xuống giường: "Mới vừa tỉnh lại liền nhiều lời như vậy, có mệt hay không? Ngoan ngoãn nằm một chút, ta đi xem xem thuốc sắc xong chưa."
Diệp Đinh nhìn bóng lưng Ngụy Uyên đi xa, thầm nghĩ hắn còn chưa nói đến trọng điểm đâu, năm đó chiến tích huy hoàng như vậy, vô cùng đáng để Nhị ca lại biểu dương một trăm lần....