Bé Gái Mồ Côi

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái tay kia mang theo hơi nước, ấm áp và ẩm ướt, tôi thoáng mở mắt thì thấy là dì Lý.

Dì Lý đang vén tóc tôi lên, nhìn thấy tôi tỉnh, nói: “Làm phiền đến con rồi hả?”

Sau đó đưa cho tôi một ly nước nóng, nói: “Dì ra ngoài rồi lại nhớ đến con truyền nước biển uống lạnh không tốt, may là trước khi ra ngoài dì có mang theo ly, nên đã ở đại sảnh rót ly nước nóng luôn rồi.”

Tôi nhận lấy ly nước, nhiệt độ nước cách cái ly sưởi ấm tay của tôi, qua hơi nước nóng, tôi phát hiện hốc mắt dì Lý hình như hơi đỏ.

Tôi nói: “Dì Lý, dì sao vậy? Dì mới khóc hả?”

Dì Lý né tránh ánh mắt của tôi, nói: “Không có gì, bụi bay vào mắt thôi.”

Tôi vẫn nhìn dì ấy, dì ấy thở dài, rốt cục nói: “Dì biết không lừa được con mà, dì chỉ sợ nói ra lại chọc con giận nhớ tới chuyện không vui, dì nhìn thấy cô gái nhỏ mặc quần áo y tá bên ngoài…”

Dì Lý không nói tiếp, nhưng tôi đã hiểu rõ, dì ấy đang nhớ tới tiểu Chi, tiểu Chi từng là y tá. Tôi còn nhớ năm đó tôi đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp của tiểu Chi, cô ấy mặc đồng phục y tá trắng tinh đứng ở đó vô cùng lấp lánh, cô ấy nháy mắt với tôi, cười hì hì nói: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ từ ma quỷ biến thành thiên sứ!”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiểu Chi, cô ấy đã trừng mắt nói với tôi rằng cô ấy đến từ Địa Ngục, không cần người đến từ Thiên Đường như tôi cứu rỗi.

Cho nên, ngày đó khi lần đầu tiên cô ấy nói mình là thiên sứ, mặc dù chỉ là nói giỡn, tôi vẫn không nhịn được mà khóc.

Dì Lý cũng khóc, ngày tiểu Chi tốt nghiệp đó, dì ấy lén tới, núp ở một bên nhìn, cũng len lén khóc, hốc mắt khóc đỏ lên đó, cũng giống như bây giờ.

Nhìn thấy dì Lý tức cảnh sinh tình, tôi cũng khó chịu, cảm thấy ngực ảm đạm, loại tâm tình này vẫn luôn duy trì liên tục đến khi nước biển hết, dì Lý đỡ tôi đi ra bệnh viện.

Lúc này phía trước có người đang gọi: “Này! Này!”

Tôi không kịp phản ứng, mãi đến khi có một người đàn ông đi đến trước mặt tôi, nói: “Ngài có phải họ Hàn không?”

Tôi thế mới biết là đang kêu tôi.

Tôi sững sờ, dì Lý nói: “Sao thế?”

Người đàn ông cười nói: “À, là một vị tên ngài Kim kêu tôi tới đón cô.” Nói xong đi tới kéo cửa sau xe van ra, nói: “Không phải giờ cao điểm buổi trưa, anh ấy sợ các cô không gọi được xe.”

Dì Lý quay qua cười với tôi.

Dì Lý nói: “Bác sĩ Kim cũng thật là cẩn thận nha.”

Tôi nói: “Dì Lý, lại là dì gọi điện thoại nói cho Bác Sinh chứ gì.”

Dì Lý nhìn tôi, nói: “Hả? Đâu có đâu, dì đâu có gọi!”

Lúc này tôi đã đặt một chân lên xe, nghe vậy nghi ngờ quay đầu, ai ngờ sau lưng bị người nào đó đột nhiên đẩy, lập tức liền ngã chổng vó vào chỗ ngồi, cửa xe sau lưng tôi nhanh chóng “ầm” đóng lại, tôi nghe bên ngoài “A” hét thảm một tiếng, đó là âm thanh của dì Lý. Người đàn ông nhanh chóng nhảy lên xe.

Lúc này, tôi đã hiểu rõ tình cảnh của mình, tôi bị bắt cóc ư? Nhưng tôi căn bản không có cách nào kêu cứu —— bởi vì, một cây dao sáng như tuyết đang kề trên cổ của tôi!

Xe bị người đàn ông khởi động rất nhanh, hai tay của tôi cũng đã bị trói lại, tất cả biến cố phát sinh trong vài phút, dư quang của tôi liếc thấy thiếu niên đang kê dao bên người, đáy lòng phát lạnh. Người thiếu niên phát hiện tôi quan sát, nhìn chằm chằm vào tôi một cách hằn học với đôi mắt chưa hết tính trẻ con của anh ta, và gầm nhẹ: “Cô mà dám lộn xộn, tôi sẽ một dao giết chết cô!”

Tôi áp chế trái tim không ngừng cuồng loạn, trầm thấp gần như run rẩy: “Các cậu, có phải tìm lộn người rồi không?”

“Người cần tìm chính là cô!” Người đàn ông trên ghế lái đập vào tay lái hô: “Cô cũng đừng trách chúng tôi! Muốn trách thì trách người đàn ông của cô! Người đàn bà xấu xí đó vừa chết, anh ta liền không muốn đưa tiền? Tôi còn đang nắm thóp của anh ta đấy! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Thật sự cho là tôi ăn chay à!”

“Thật sự cho là tôi ăn chay à!” —— câu nói này của người đàn ông khiến tôi cảm thấy cực kỳ quen tai, tôi bỗng nhiên nhớ tới, buổi tối mấy ngày trước nhận được điện thoại đe dọa, người đàn ông cũng đã nói như vậy! Giọng điệu nóng nảy như nhau, giọng nói cũng giống nhau! Là anh ta! Chính là anh ta gọi điện thoại!

Phát hiện này khiến cho đầu tôi trong nháy mắt rối loạn, tôi không biết bọn họ muốn mang tôi đi chỗ nào, muốn làm gì tôi, lúc này chỉ nghe thấy người đàn ông phía trước bỗng nhiên gầm lên giận dữ: “Con đàn bà thúi! Từ đâu ra xông tới!”

Tôi theo tiếng nhìn lại, phía trước chiếc xe van đang chạy không xa, có một người đang vẫy tay trực tiếp lao thẳng tới! —— Tôi nhận ra bộ quần áo đó, là dì Lý!

Tôi gấp đến mức không để ý tới sợ hét to: “Không! Mau dừng lại đi!”

Người thiếu niên đồng thời hô: “Ba! Sắp tới đèn đỏ rồi!”

Người đàn ông hừ một tiếng, nói: “Tao thấy bà ta không có gan đó đâu!” Tốc độ xe lại nhanh hơn!

Mắt của tôi nhìn dì Lý đang ở phía trước, sắp bị đụng phải, nghẹn ngào hét to: “Dì Lý, tránh ra mau!” ——

—— Rầm!

—— Rầm!

Không biết tại sao, trong ký ức cuối cùng của tôi còn sót lại âm thanh, vẫn luôn là tiếng —— rầm.

Đầu của tôi rất đau, trong mơ hồ, tôi nhìn thấy một đôi tay, không biết là tay ai, không một tiếng động đưa về phía một cái bóng lưng, đó là bóng lưng của một cô gái, đôi tay ấy không chút do dự đưa về phía cô gái ấy, đẩy cô gái đó xuống, sau đó là một tiếng —— rầm nặng nề!

Sau đó nữa tôi nhìn thấy tiểu Chi, tôi không nhìn thấy mặt cô ấy, nhưng tôi biết đó là tiểu Chi, tiểu Chi té xuống lầu, tôi ở chỗ cao như vậy, nhưng lại nghe thấy rất rõ tiếng ầm ầm khi cô ấy rơi xuống đất, một tiếng —— rầm máu bắn tung tóe!

Cuối cùng, cuối cùng vẫn là chính tôi, tôi không nhớ nổi toàn bộ quá trình, chỉ nhớ rõ một tiếng —— rầm đằng sau, thế giới liền chìm vào bóng tối!

Trong bóng tối, có người sờ vuốt mặt của tôi, bàn tay ấy ấm áp và ẩm ướt, là —— dì Lý sao?

Tôi cố gắng mở to mắt, sau khi mở ra, đập vào mi mắt lại là trần nhà màu trắng.

Tôi ngắm nhìn bốn phía, thấy được túi nước biển, tôi đang ở bệnh viện à?

Sau một hồi suy nghĩ, đầu tôi đau như cưa, đau đến mức tôi hét ra tiếng, đằng xa có một người tiến lại gần tôi với giọng khẩn thiết: “Tỉnh rồi sao em?”

Người này râu ria xồm xoàm, giọng nói khàn khàn, tôi nhìn vài giây rồi mới nhận ra đó là Bác Sinh.

Tôi nhìn anh ấy, liếm liếm bờ môi.

Bác Sinh nói: “Khô miệng hả em?”

Bác Sinh rót nước, tôi nhìn anh ấy, ngược lại đột nhiên hỏi một câu, tôi nói: “Bác Sinh, bụng của em đâu rồi?”

Tay Bác Sinh dừng ở giữa không trung, tôi cứ nhìn anh ấy như vậy, nhìn dọc theo cơ thể bằng phẳng được bao phủ bởi một chiếc chăn bông của tôi, gắt gao nhìn chằm chằm anh ấy.

Tôi khô khốc nói lại câu này: “Bác Sinh, bụng của em đâu rồi?”

“Bác Sinh, bụng của em đâu rồi?”

Bác Sinh chậm rãi để phích nước xuống, chậm rãi đến gần tôi.

Giọng nói của anh ấy mang theo nỗi đau khổ: “Lộ Lộ, em ngoan nào, chúng ta sẽ còn có đứa nhỏ.”

Giọng nói của anh ấy dịu dàng đến cẩn thận từng li từng tí, tôi mở to hai mắt nhìn anh ấy chằm chằm, bỗng nhiên lại xoay người, một mực nhắm mắt lại. Tôi nói: “Không, em chỉ muốn con bé, chỉ muốn con bé.”

Thân thể của tôi không biết tại sao bắt đầu khống chế không nổi phát run, tôi dùng hai tay gắt gao nắm lấy chăn, cố gắng khống chế giọng nói của mình, tôi nói: “Chưa tới tháng nữa, em liền có thể nhìn thấy con bé rồi.”

“Lộ Lộ!” Bác Sinh ôm lấy tôi từ phía sau, nói: “Em đừng như vậy!”

Tôi được anh ấy ôm, hung hăng cắn môi, tôi nói với mình đừng khóc, không cho phép nước mắt chảy xuống! Bởi vì tôi không thể nào tiếp thu được sự thật này! Nhưng mà, nước mắt lại đã sớm giàn giụa chảy dài, giống như số phận này đã xảy ra, không thể nào lấy lại, không thể nào làm lại.

Đứa bé không còn.

Dì Lý, chết rồi.

Dì Lý chết ngay tại hiện trường vụ tai nạn ô tô, bị tông bay mấy chục mét. Dì ấy dùng tính mạng của mình để chặn chiếc xe bắt cóc tôi.

Ba người trên xe, người đàn ông kia chết rồi, sau khi đâm người, chiếc xe mất kiểm soát đâm vào hàng rào cách ly, nghe nói đầu anh ta đập vỡ kính xe và chết tại chỗ. Tôi và người thiếu niên kia còn sống, tôi đã hôn mê hai ngày, mà chàng trai kia, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tôi không biết tại sao trước khi tôi tỉnh lại lại cảm giác mãnh liệt được dì Lý vuốt ve, lúc đó, dì ấy đã rời khỏi trần gian hai ngày rồi. Tôi nói với Bác Sinh: “Có lẽ, là linh hồn của dì Lý lo lắng cho em, trước khi đi đến nhìn em một cái, dì ấy cũng hi vọng em sớm tỉnh lại.”

Bác Sinh nói: “Em đừng nghĩ lung tung.” Còn nói: “Em yên tâm, tang sự của dì Lý, anh sẽ lo liệu thật tốt.”

Truyện Chữ Hay