Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

quyển 1 chương 6: hai đứa giận nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hè chóng đến rồi chóng đi, thoắt cái đã vào năm học mới. Mối quan hệ giữa Thiên Kỳ, Xuân Quả và Dương Trí có vẻ không bao giờ bớt căng thẳng hơn được. Trừ khi, có kẻ thứ tư xuất hiện.

Lần đầu tiên đi học cùng Dương Trí, con bé cười tít cả mắt. Thế là năm nay Xuân Quả được lên lớp rồi nhé, được học ở môi trường khác tốt hơn , đẹp hơn, nhiều bạn hơn. Con bé vui lắm, làm cho Dương Trí cũng vui lây, Thiên Kỳ cũng không khác gì mấy, miệng cười không ngớt được. Kì này cả ba đứa vào lớp B của trường THCS Quang Trung, học chung lớp, thích lắm nhé. Chỉ tổ hại cho hai anh chàng, gái bu đầy ngay. Xuân Quả cũng được các bạn nam mến lắm cơ, con bé vui lắm, lắm, lắm, luôn.

Đến giờ xếp chỗ ngồi, La Hùng ngồi cạnh Xuân Quả, Dương Trí ngồi trước với Hồng Hoa, Thiên Kỳ ngồi sau với...Diệp Hương. Phải nói là hai anh chị này kẻ tám lạng người nửa cân mà, cái gì mà như chó với mèo, gặp câu nào của nhau cũng xỉa xói được.

" Nè cậu kia, cậu không có mắt à sao đâm sầm vào tôi thế hở?"_Diệp Hương nói như đấm vào mặt Thiên Kỳ.

" Chỉ tại cái lũ con gái phiền phức như cô thôi chứ tôi đâu có muốn đụng."_Thiên Kỳ kiêu ngạo nói

" Nè, đụng phải người ta mà còn không biết xin lỗi à. Kiêu ngạo quá đó! Đã vậy còn đổ lỗi cho tôi, đồ mất na mất nết"

" Tôi mất na mất nết thì sao hả bà cô già lẩm cẩm"

Tùng...Tùng...Tùng.

" Hớ, tha cho cậu/cô đó."_hai đứa ngoảnh mặt về hai hướng thi nhau chạy về lớp B. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sáng thì đụng nhau, đến giờ thì ngồi cùng bàn, ghét thiệt!.

Còn Dương Trí với Xuân Quả thì sao, kẻ ngồi trên đứa ngồi dưới khó mà quay xuống được, cũng khó mà chòm lên trên. Ông trời ơi, sao ông nỡ chia cắt đôi uyên ương này vậy. Bỏ mặt lời than, ổng đáp :hỏi trời trời bảo hỏi chấm. " Ba chấm đường chim bay"

Cái con bé Hồng Hoa nữa, nó bám lấy Dương Trí mãi, Xuân Quả buồn, khó chịu lắm cơ. Người ta gọi đây là gì nhỉ? A là ghen a. Xuân Quả ghét Hồng Hoa, ghét cái cách mà Hồng Hoa thân thiết với Dương Trí. Hứ, giận luôn Dương Trí, đi thân thiết với La Hùng. Thằng nhóc này lại không biết nể ai cả, nào là giả vờ cầm nhầm tay Xuân Quả, con bé ngại và khó chịu lắm. Nhưng mà hổng thèm nói chuyện với Dương Trí, chắc cô nàng đang chọc giận Dương Trí đây mà? Dương Trí thấy vậy nóng lắm cơ, cơ mà vợ dám vi phạm luật làm vợ, không thể tha được, im lặng quay mặt lên trên, bơ Xuân Quả, bơ cả Hồng Hoa. Đến lúc ra về cũng kẻ đi trước người đi sau, mỗi đứa quay sang một bên, không thèm nói chuyện với nhau. Xuân Quả tức, con bé tức Dương Trí, cũng không mít ướt nữa, lớp là lớn rồi. Như một bản năng tự nhiên, vốn lúc cha sanh mẹ đẻ ra là Xuân Quả ta là nghịch ngợm, làm gì có chuyện hiền lành để Dương Trí ức hiếp lâu nay. Đến lúc về làm Xuân Quả chính hiệu rồi nhé.

" Nè đàn em, ngồi với gái vui chứ"._ Xuân Quả đội ngược mũ, khoanh tay nhìn thách thức, đeo ba lô lên phía trước ngực.

Dương Trí tròn mắt ngạc nhiên, thôi chết cha rồi, phải Xuân Quả lúc đầu trở lại rồi không? Cũng tại lúc tối cho Xuân Quả xem phim kiếm hiệp, nhiễm rồi. Xuân Quả nhiễm rồi.

"Vui chứ sao không! Gái của xóm nhà lá dễ thương phết, đâu như xóm đồ ăn, hung dữ lắm, tốt nhất nên có thê thiếp là gái xóm nhà lá.

" Trí...Hừ, đi mà cưới vợ bên đó đi. Đại Ca bên này để tao làm, Thiên Kỳ, về!"_Xuân Quả hằng học dậm chân xuống đất pằng pặc.

Còn Thiên Kỳ thì sao, cậu chàng đang mắc cãi nhau với Diệp Hương. Quả là lúc ra về Diệp Hương mắc cạnh bàn vấp té bị Thiên Kỳ mỉa mai, đáng ghét cãi nhau đến giờ.

" Hứ, cút đi đồ sư tử"

"Đồ dog sủa bậy biến đi"

"Sư tử giống mèo, mèo thì liệu hồn cún đó"

" Yahhh, tức quá, biến đi đồ dog cắn bậy"

" Đồ mèo cái"

" Hứ/ Hớ"_Đi Về!

Cả bốn đứa ba ngả chia đôi đi về nhà, ghét, hứ hớ!

Đến chiều, Xuân Quả chạy xuống nhà, con bé hẹn đám đàn em chơi trò chơi. Vừa mới chạy ra đã gặp mặt Dương Trí, ghét, đi luôn.

Cảm đám nhao nhao, chẳng biết chuyện gì. Gì mà giờ đến hai đại ca, chúng nó biết nghe ai đây. Xuân Quả đúng là tốt thiệt, nhưng Dương Trí lãnh đạo tụi nó còn tốt hơn. Vì thế mà hơn nửa dân số bầu chọn cho Dương Trí làm đại ca, Xuân Quả tức òng ọc.

" Mấy đứa chơi keng ba tiếng không nào"_Dương Trí đề xuất.

" Ơ keng ba tiếng là chơi sao đại ca"_Xoài ú thắc mắc.

" Xoài ngoan, để anh giải thích cho. Đó giống như một trò chơi rượt bắt, ví dụ anh bị, anh mà đụng em thì em sẽ thay thế chỗ của anh, nếu em nói đủ ba tiếng như..._ "Trí Xấu Tính"_Xuân Quả chen vô, con bé cười tủm tỉm._" Ừ, thì em đứng yên, anh sẽ đi bắt kẻ khác, em nói xả thì được chạy, nếu muốn dừng chơi thì xin tỳ, còn muốn chơi thì xả tỳ."

Cả đám nhao nhao chơi. Dương Trí hỏi Xuân Quả:

" Chơi không?"

" Gì, chỉ là một trò chơi thôi mà, chơi thì chơi, ai sợ ai."

" Mấy đứa ơi Chị Xuân Quả bị nhé"._ Dương Trí hét to lên.

"Mày..."

" Xuân Quả ơi cô Kiều Oanh bảo không được xưng mày tao"_Mít sấy vỗ vai Xuân Quả.

" Hừ, được lắm"

Thế là cả bọn nhập hội chơi, phải nói trẻ con xóm đồ ăn thông minh phải biết, thằng nào bí thì xin tỳ ngay, quay sang đứa khác thì tụi nó xả tỳ. Haizz, Xuân Quả tức lắm. Chơi một lúc, không biết sao Xuân Quả vấp té, trầy cả chân.

" Đau quá"_ Lúc té không sao lúc co lại mới biết là đau.

" Đau thì khóc đi nhịn làm gì"_ Dương Trí mồ hôi nhễ nhại nói.

" Xì, không đau!"_con bé trề môi, mắt hơi rưng rưng.

" Đau mà còn làm bộ, nếu khóc mà bớt đau thì khóc đi"

" Đau, oaoaoa huhu"_ con bé khóc thiệt làm Dương Trí rối. Cậu giỡn thôi mà.

" Nín đi"_ có vẻ thằng bé còn giận nên không dỗ, con bé dỗi, nó khóc to hơn.

" Oa hu hu đau quá, oa huhu đau"

" Thôi thôi nín đi tôi sợ cô rồi"_ Dương Trí ôm Xuân Quả vào lòng. Được dịp, con bé khóc to hơn.

" Chị hai"_một giọng nói trong trẻo cất lên.

Con bé phóng mắt về phía bên kia, mẹ, ba, em trai của nó đang đứng ở đấy. Được mẻ, khóc tiếp. " Hức hức".

"Chị hai, sao vậy?"_Ba Đía hỏi.

" A Ba Đía, anh nhớ em quá."_Mận nói, tiếp theo sau đó là hàng loạt câu.

"Em về rồi"

"Mày đi đâu tao nhớ quá"

" Tụi tao ngóng mày lâu rồi"

" Cuối cùng mày cũng về"

Và rồi thằng nhóc bị ôm chặt cứng bởi đứa trẻ xóm đồ ăn.

" Chị hai sao vậy?"_quay sang Dương Trí_"Anh dám ức hiếp chị tôi?"

lắc lắc_" cô Kiều Oanh, đây là ai vậy?"_Dương Trí tròn xoe mắt.

" A, đây là Ba Đía, con trai cô. Nó về nội chơi nên không gặp con được, giờ nó mới về"

" Chào em, anh là Dương Trí"

"Ai hỏi đâu mà trả lời, tránh ra coi"_Ba Đía đẩy Dương Trí sang một bên, thằng bé lau nước mắt cho Xuân Quả:

"Nín đi"

Con bé lau nước mắt vào áo Ba Đía.

" Gớm, bẩn quá cô hai"

" Nói đi, là ai bắt nạt chị"_Ba Đía day day chỗ áo bị Xuân Quả làm bẩn.

" Thằng đó"_chỉ tay vào Dương Trí, Xuân Quả mếu.

"Anh bắt nạt chị tôi"

"Không? Tôi...Anh nào dám. Không tin thì nhóc hỏi mấy đứa kia đi"_ chỉ tay vào đám trẻ con xóm đồ ăn, tụi nó lắc lắc.

" Tạm tha cho anh"

" Nhóc con...anh thích em rồi nha"

"Xin lỗi, em hổng phải gay. Em thích con gái không thích con trai"_mọi người đứng hình.

" Bà chị, có chịu về nhà không?"

"Mày..."

"Xuân Quả"_cô Kiều Oanh trừng mắt, Xuân Quả vội sửa lại.

"Em thấy chị đau không mà còn hỏi"

Bỏ mặt lời nói của Xuân Quả, Quay sang đám trẻ, thằng nhóc nói.

" Ai về nhà Ba Đía nhanh nhất thì có quà, về chậm nhất thì không có đâu mọi người ơi"

" Thằng quỷ, chị ghét mày"

" Đáng đời"

Nghe thế, đám trẻ con vội nhao nhao đè nén lên nhau mà chạy. Còn Xuân Quả, cà nhắc cà nhắc đi. Thấy tội, Dương Trí quay lưng sang cho Xuân Quả.

"Lên đi"

"Không thèm"

"Còn giận chồng à?"_đến nước này, Dương Trí đành làm lành.

" Ai dám giận"

"Bảo không giận sao không lên"

"Không thích"_Xuân Quả ương ngạnh.

" Được thôi, tự mà về"

" Ờ, về tốt là đằng khác"

Dương Trí chạy đi, trong lòng bực bội. Con bé cũng ghét không kém, nén giận lên con đường về nhà. Nó dậm chân thùm thụp.

Về đến nhà, con bé nhăn mặt.

" Quà chị đâu?"

" Về chậm nhất nên hết rồi"_Ba Đía nhún vai nói.

" Thằng quỷ, mày biết tao đau chân nên chơi chiêu đó chứ gì. Ghét, đi luôn đi về làm gì"_Xuân Quả nói chị đủ hai đứa nghe.

"Bà cô ơi, nói nhiều quá. Quà tôi để trên bàn đó"

"A, cảm ơn nhé bé cưng"_con bé ôm thằng nhóc.

"Tránh ra coi, đi tắm đi người bà chị hôi quá"

" Quỷ hà, biết rồi"

Con bé tung tăng lên nhà, đi ngang qua Thiên Kỳ, con bé có chào hỏi vài câu. Dương Trí bên kia nhà bực mình. Có phải Xuân Quả quá bướng bỉnh không? Lòng bực bội vì hai đứa giận nhau. Làm sao để làm hoà đây, đau cả đầu.

Truyện Chữ Hay