Chương Em đồng ý
Sau đó, bên cạnh Tổng Thanh Uyển tối sầm lại, một bóng người cao lớn đi đến bên cô ấy.
Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào trong mũi làm Tổng Thanh Uyển choáng váng, dĩ nhiên cô biết người tới là ai.
Cô ấy quay đầu lại, bất chấp hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nhưng Cận Tri Dực không để ý đến cô, đôi mắt luôn chứa ý cười bây giờ lại nhiễm hơi lạnh nhìn chòng chọc người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông kia trợn tròn mắt, nhìn Cận Tri Dực rồi lại nhìn Tống Thanh uyển, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, chất vấn: “Hai người có quan hệ gì?”
“Đây là bạn gái tôi, anh nói chúng tôi có quan hệ gì?”
Cận Tri Dực dứt khoát giơ tay ôm Tổng Thanh Uyển vào trong lòng và hếch cằm nói.
Toàn thân anh ta toát lên sự tôn quý của quý tộc.
Tống Thanh Uyển mở to hai mắt, hai người bọn họ đâu phải người yêu, tại sao anh ta lại nói như vậy?
Khách khứa trong nhà hàng sớm đã bị tình huống bên này hấp dẫn, đều nhao nhao nhìn qua.
Người đàn ông biểu lộ sự khó tin, tức giận nhìn Tổng Thanh Uyển, môi run rẩy, giống như bị nhục nhã nghiêm trọng.
Tống Thanh Uyển hết sức lúng túng, tuy người đàn ông này rất đáng ghét nhưng mọi người đến xem mắt một cách bình đẳng, chướng mắt là một chuyện, mà tình huống của cô ấy bây giờ lại là một chuyện khác.
“ờm, chúng tôi…
“Đi thôi.” Cận Tri Dực hoàn toàn không cho cô ấy và gã đáng ghét kia nói chuyện mà cưỡng ép ôm vai cô lôi đi khỏi nơi này.
Tống Thanh Uyển giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được,
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tri Dực, lạnh tanh, không chút biểu cảm.
Cận Tri Dực đang tức giận.
Suy nghĩ ấy bỗng hiện lên trong đầu cô ấy, tức khắc trong lòng cô rối loạn hơn.
Trước kia gặp nhau, Cận Tri Dực lúc nào cũng cười hớn hở chứ chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.
Làm sao bây giờ? Anh ấy không đánh mình chứ?
Tống Thanh Uyển bị ý nghĩ của mình hù dọa, lại thấy Cận Tri dực dẫn cô ấy góc vắng người, trong lòng lại thấp thỏm hơn, ra sức giãy giụa.
“Muốn quay lại vậy cơ à? Cận Tri Dực buông cô ấy ra, lạnh giọng.
Tống Thanh Uyển lùi về sau một bước, mím môi.
“Tôi không muốn quay lại.
Cận Tri Dực nhếch miệng, nhưng trong mắt không có ý cười.
“Cô thích gã đó à? Ánh mắt chẳng ra gì, đầu hỏi, mặt mũi trông lượn lẹo, mới nhìn chắc cũng bốn mươi rồi nhỉ.
Tống Thanh Uyển nghẹn lời nhìn Cận Tri Dực.
Người ta mới hai mươi chín tuổi, bốn mươi ở đầu ra.
Tống Thanh Uyển nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp: “Anh ta mới hai mươi chin
Cận Tri Dực đầu thèm quan tâm đối phương bao nhiêu tuổi, chẳng qua thấy Tổng Thanh Uyển nói thay anh ta thì càng giận hơn.
“Vậy thì bộ dạng của anh ta đúng là thảm họa.
Tống Thanh Uyển không nhịn được mà phì cười, nhưng nhanh chóng ngừng lại.
Bởi vì cô ấy nhận ra Cận Tri Dực không vui. Cô lặng lẽ liếc người đàn ông trước mắt một cái, sắc mặt anh ta rất tệ.
Tống Thanh Uyển luống cuống, cô ấy chưa bao giờ xử lý chuyện như thế này nên không biết phải làm sao.
Cận Tri Dực vô cùng tức giận, anh ta và các nhân viên đang liên hoan dở, bên trong quá ầm ĩ nên anh ta ra ngoài hóng mát.
Ai ngờ lại trùng hợp thấy được Tổng Thanh Uyển, ngồi đối diện cô lại là một người đàn ông, hơn nữa đối phương xấu đau xấu đớn.
Cậu hai Cận tức lắm, lần đầu tiên nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân.
Giữa anh ta và gã hỏi, không ngờ Tống Thanh Uyển lại tình nguyện đi xem mắt với gã hỏi chứ không đồng ý yêu anh ta!
Lúc đó anh ta chỉ cảm thấy cực kỳ khổ sở, không rõ cảm xúc lòng mình ra sao.
Nghe hai người họ trò chuyện, người đàn ông kia đúng là low tột độ.
Những lời mà tên đó nói rõ là đang sỉ nhục Tống Thanh Uyển, nhưng cô ấy tức giận rành rành ra mà vẫn ngồi yên ở đó.
Cận Tri Dực thật sự không nhịn được bèn xông lên, lôi Tổng Thanh Uyển đi, thế mà cái cô ngốc này lại còn tỏ ra khó chịu! “Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì có phải cô sẽ hẹn hò với tên đó không?!” Cận Tri Dực đanh mặt hỏi cô ấy.
Tống Thanh Uyển lắc đầu nguầy nguậy: “Đương nhiên là không, thật ra tôi không ưa anh ta
Chính tai nghe Tổng Thanh Uyển phủ nhận, tâm trạng của Cận Tri Dực khá hơn một chút.
Anh ta nói rồi mà, loại đàn ông đó làm sao xứng với Tiểu Uyển của anh ta.
Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Uyển cũng từ chối mình, Cận Tri Dực lại khó chịu.
“Em cũng đi xem mắt rồi mà vẫn không muốn chấp nhận tôi, tôi làm em chán ghét đến thế à?” Cận Tri Dực nổi giận.
Giọng điệu cất giấu chút tính trẻ con.
Tống Thanh Uyển im lặng, cô ấy nên nói kiểu gì cho Cận Tri Dực biết xem mắt không phải ý định của cô ấy mà là của mẹ.
Dạo trước, bà Tống bệnh nặng một trận, nằm viện chữa trị rất lâu, suýt không qua khỏi.
Cũng vì vậy bà Tống mới sốt ruột, ngay lập tức sắp xếp cho Tổng Thanh Uyển đi xem mắt.
Sức khỏe của bà ấy không tốt, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ chết, để con gái một mình trên đời, bơ vơ không nơi nương tựa, bà ấy dù nhắm mắt cũng không yên tâm được.
Vì vậy bà ấy chống đỡ cơ thể bệnh tật của mình tìm nửa kia cho Tổng Thanh Uyển mặc cho cô ấy khuyên can thế nào cũng không được.
Tống Thanh Uyển không muốn khiến mẹ lo lắng, chỉ có thể nghe lời bà ấy.
Chẳng qua trong lòng cô ấy vẫn luôn khó chịu, nhưng lại không nói ra được cảm giác ấy từ đâu mà có.
Cận Tri Dực nhìn Tống Thanh Uyển, cô ấy cúi đầu im lặng, không nhìn anh ta,
Anh ta chợt cảm thấy bất lực, trong phòng riêng cách đó không xa có rất nhiều cô gái yêu mến anh ta.
Chỉ cần anh ta đồng ý thì không bao giờ lo thiếu bạn gái.
Nhưng anh ta không muốn, bởi vì những người đó đều không phải người anh ta khát khao.
Người anh ta khát khao chỉ có cô gái trước mặt này, thế nhưng cô ấy lại không hề nể mặt anh ta.
“Tôi phải đi rồi.” Tống Thanh Uyển lảng tránh không đáp lại, cô ấy vòng qua người anh ta toan rời đi.
Một bức tường thịt chắn trước mặt Tổng Thanh Uyển, trái tim cô bằng đập nhanh hơn, vô thức siết chặt ngón tay.
“Em lại muốn trốn tránh à?” Trong mắt Cận Tri Dực ánh lên lửa giận.
Ánh mắt Tổng Thanh Uyển né tránh: “Tôi không.”
“Vậy tôi hỏi em, em có đồng ý làm bạn gái của tôi không? Trả lời thắng, nếu không đồng ý thì lớn tiếng từ chối tôi.”
Cận Tri Dực không cho cô ấy lý do lùi bước.
Trái tim Tống Thanh Uyển đập mạnh, cô ấy nhìn gương mặt nghiêm túc của Cận Tri Dực, cảm thấy hốt hoảng.
Cô ấy và Cận Tri Dực quá cách biệt, anh ta là cậu hai nhà họ Cận, là thiếu gia nhà giàu số một.
Còn cô chỉ là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cận Tri Dực thật sự không trêu chọc cô chứ? “Nói đi!” Cận Tri Dực thúc giục.
Tống Thanh Uyển quýnh lên, buột miệng nói: “Câu hỏi của tôi anh vẫn chưa trả lời.
Cận Tri Dực ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ nói: “Tổng Thanh Uyển, anh thích em, xin hãy hẹn hò với anh.”
“Anh sẽ đối tốt với em, chỉ thương một mình em, Cận Tri Dực tại đây bảo đảm, nói được thì làm được.”
Trái tim cô như ngừng đập, lời bảo đảm này nện vào đầu làm cô choáng váng.
Cận Tri Dực vậy mà lại nói thích! Anh ta nói thích cô ?!
Tống Thanh Uyển ngẩng phắt lên, giọng nói run rẩy: “Anh không lừa tôi chứ!”
Cận Tri Dực cau mày không vui lắm: “Anh còn chưa bao giờ nghiêm túc với mẹ anh được như thế, em lại còn bảo anh lừa em à?”
Tống Thanh Uyển ngạc nhiên nhìn anh ta, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng bừng lên, giống như có thứ gì đó sáng lấp lánh trong đôi mắt đó.
“Tiểu Uyển, em chưa trả lời anh đâu.”
Trước sự đấu tranh của tư tưởng lẫn tình cảm, Tống Thanh Uyển thấy rõ lòng mình.
Cô nhìn Cận Tri Dực chăm chú, gật đầu thật mạnh: “Em đồng ý!”