Chương Đưa cho cô ta một món quà
Lúc đi ra quán cà phê, sắc mặt bà Cận khá khó coi.
Câu nói cuối cùng của Thịnh Chi Hạ làm tâm trạng bà nặng trĩu, nếu kết quả mà đối phương chờ đợi không được như ý thì có phải cô ta sẽ không từ bỏ?
Bà Cận bắt xe về nhà, cả ngày rầu rĩ tâm sự.
Buổi tối, Cận Tri Thận trở lại, người một nhà quây quần bên nhau, vui vẻ ăn tối.
Bà Cận nhìn khung cảnh thắm thiết mặn nồng giữa con trai và con dâu là lại thấy khó mở miệng.
Cơm nước xong, thừa dịp Giang Tiêu Tiêu về phòng đi tắm, bà Cận gọi Cận Tri Thận, ông Cận và Cận Tri Dực vào phòng đọc sách. Ba người đàn ông không hiểu ra sao, Cận Tri Dực trêu chọc: “Mẹ, mẹ muốn tổ chức hội nghị gia đình đấy à? Chưa đông đủ mà mẹ, chị dâu vẫn chưa đến.
Bà Cận lắc đầu, nói: “Không đợi chị dâu con, chuyện này không thể để con bé biết Cận Tri Dực kinh ngạc: “Ơ, chuyện gì mà không thể nói cho chị dâu vậy ạ?”
Bà Cận nhìn anh ta một cái, anh ta thức thời im miệng nhưng cũng tò mò hơn. “Mẹ, có chuyện gì à?” Cận Tri Thận bình tĩnh hỏi, vẻ mặt anh hơi nghiêm trọng. Anh biết nếu không có chuyện gì quan trọng thì bà Cận sẽ không căng thẳng đến mức này.
Ông Cận cũng nói: “Em nói đi.”
Bà Cận nhìn Cận Tri Thận muốn nói lại thôi.
Cận Tri Thận hỏi thử: “Có liên à?” quan đến con Bà Cận khẽ thở dài, cuối cùng cũng nói: “Tri Thận, nếu mẹ ruột của Tiểu Bảo tìm đến đây thì con định làm thế nào?”
Bà vừa dứt lời, cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một lát sau, Cận Tri Dực phì cười, vui vẻ nói: “Mẹ, mấy năm nay những người phụ nữ đến giả mạo mẹ ruột của cháu trai con còn ít hay sao? Cuối cùng đều là giả hết mà, mẹ cũng đừng lo lắng linh tinh.
Bà Cận im lặng nhìn anh ta.
Cận Tri Thận bình tĩnh nói: “Tri Dực nói đúng, không có mẹ ruột gì cả, mẹ của Tiểu Bảo là Tiêu Tiêu.
Cận Tri Dực đồng ý cả hai tay: “Đúng đấy, xem cháu con với chị dâu thân mật thế kia nói là mẹ con ruột cũng không quá, con chỉ thừa nhận chị dâu thôi, người khác không được.”
Bà Cận cảm thấy hơi được an ủi, nhưng rồi nghĩ đến cảnh Thịnh Chi Hạ quỳ xuống đất khóc lóc khẩn cầu, trong lòng bà lại thấy khó chịu. “Có người tìm mẹ, còn nói là mẹ của Tiểu Bảo phải không?” Cận Tri Thận nhạy bén nhận ra vấn đề, anh đanh mặt hỏi.
Ba đôi mắt nhìn bà Cận chằm chằm.
Bà Cận gật đầu rồi nói thẳng chuyện xảy ra hai ngày nay ra. “Không thể nào!” Bà vừa nói xong, Cận Tri Dực tức khắc kêu lên: “Nhất định là giả! Con nói mẹ nghe, nhất định là lừa đảo, bây giờ bọn lừa đảo lợi hại lắm, biết bắt kịp thời đại. Đối phương thấy mẹ lớn tuổi, quỳ xuống khóc lóc là mẹ mềm lòng ngay chứ trên đời làm gì có chuyện tốt thế được.
Ông Cận cũng lắc đầu, nói: “Anh cũng cảm thấy không tin được.
Những năm qua, người giả mạo mẹ của Tiểu Bảo quá nhiều, người nhà họ Cận đều không quan tâm nữa, phản ứng đầu tiên là nghĩ lại có người đến lừa đảo.
Cận Tri Thận không lên tiếng, ánh mắt trở nên u ám.
Bà Cận nói: “Mới đầu mẹ cũng không tin, nhưng cô ta có ảnh chụp của Tiểu Bảo.
Cận Tri Dực tức giận nói: “Hình ảnh của cục cưng nhà chúng ta lên mạng là tìm được một đống.
Một vài công ty truyền thông vô lương tâm tung lên mạng, không có chút riêng tư gì cả, ai biết có phải là người đàn bà điên khùng nào muốn kết hôn với anh con cố ý đến ăn chửi không. Nhưng lúc bà Cận lấy ảnh chụp ra, anh ta lập tức câm miệng.
Chỉ vì hai bức ảnh này nhìn một cái là nhận ra ngay, trong ảnh là đứa trẻ sơ sinh vừa ra đời, bối cảnh là bệnh viện. Nhà họ Cận không có bức ảnh này, chỉ có thể là mẹ của Tiểu Bảo.
Ngay tức khắc, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
Ánh mắt của Cận Tri Thận nhìn hai bức ảnh ấy đăm đăm, tối tăm mịt mờ, khiến người khác khó lòng đoán được anh đang nghĩ gì. “Hình, hình này… Cận Tri Dực líu lưỡi, cầm bức ảnh nhìn ngang ngó dọc hồi lâu, lẩm bẩm: “Đúng là cháu của con rồi, hình như cũng không phải photoshop luôn.
Anh ta cầm ảnh nói với Cận Tri Thận: “Anh à, xem thấy không giống giả.
Bà Cận nói: “Mẹ cũng nhìn ảnh mới tin cô ta, người bình thường không thể có những hình ảnh này được, dù không phải là mẹ của Tiểu Bảo thì ít nhất khi Tiểu Bảo ra đời, cô ta cũng ở đó.
Cận Tri Dực không nói gì, anh ta lén nhìn sắc mặt Cận Tri Thận, trong lòng hơi khó chịu.
Nếu đây thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bảo thì chị dâu phải làm sao đây?
Giang Tiêu Tiêu tắm xong, để đầu ướt đi ra ngoài. Cận Tri Thận đã vào phòng ngủ, thấy vậy bèn lấy khăn lông lau tóc cho cô.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.
Cô hưởng thụ sự phục vụ của Cận Tri Thận, cảm thấy vô cùng vui sướng. “Tri Thận, nói cho anh biết này.”
Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Hình như mẹ có tâm sự, em thấy hai ngày nay mẹ có vẻ không yên lòng, không biết có phải là cơ thể không thoải mái ở đầu không, em hỏi mẹ cũng không chịu nói. Nếu không chúng tao bớt thì giờ đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Mãi mà Cận Tri Thận không đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu xoay đầu lại, nhìn Cận Tri Thận và giục: “Được không anh? Cận Tri Thận cười: “Em quên rồi à, hai tháng trước mẹ mới kiểm tra sức khỏe rồi”
“Ừ ha, em đãng trí quá” Giang Tiêu Tiêu cũng cười: “Vậy là chúng ta dành thời gian cho mẹ quá ít nên mẹ không vui, phải ở bên mẹ nhiều hơn mới được.”
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu một lòng.
suy nghĩ cho mẹ mình, trái tim như bị hòa tan. Anh cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, thầm nghĩ: Cô ấy tốt đẹp như thế, là của mình, Rồi anh nghĩ đến chuyện ban nãy, ánh mắt hơi thay đổi, ngay sau đó khôi phục lại như thường.
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Thịnh Chi Hạ rẽ vào góc phố, xuất hiện trước một khách sạn năm sao. Cô ta đi vào đó. Vài phút sau, cô ta gặp được Giang Tình Tình trong phòng suite.
“Cô Giang, mọi việc đều được tiến hành theo – sự sắp xếp của cô. Giang Tình Tình mặc một chiếc váy màu đen, bởi vì mang thai nên cơ thể đẫy đà hơn, ngay cả đường nét gương mặt cũng trở nên mềm mại hơn một chút, trái lại không còn vẻ cay nghiệt như trước. Cô ta cười nói: “Tốt lắm, bà ta tin không?”
“Sau khi tôi đưa hình cho bà ta xem, có lẽ bà ta cũng tin rồi” Thịnh Chi Hạ nhớ lại và nói ra biểu hiện của bà Cận. “Trao đổi với người nhà? Tốt lắm, rất tốt.”
Giang Tình Tình nói “tốt” hai lần liên tiếp, cô ta đi đến ngồi xuống chiếc ghế dựa trước cửa sổ, cẩn thận che bụng.
Thịnh Chi Hạ đi theo, hỏi: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”. Nhớ đọc truyện trên Giang Tình Tình xoa bụng, không nói chuyện ngay mà chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, rồi cô ta cười khẽ, ung dung nói: “Đừng nóng vội, trước đó cô đến tìm Giang Tiêu Tiêu một chuyến.” Thịnh Chi Hạ tỏ ra khó hiểu, chẳng phải lúc trước đã nói là tiếp xúc với mẹ của Cận Tri Thận, cô ta tưởng là phải lừa gạt Giang Tiêu Tiêu, tại sao giờ lại đột nhiên phải đi tìm đối phương?
Giang Tình Tình nhìn cô ta một cái, từ tốn rên -tôi: “Không nghĩ ra được à?” “Đúng vậy.” Thịnh Chi Hạ thành thật nói.
Giang Tình Tình giơ tay lên với tia sáng và lắc ngón tay, nói: “Bởi vì nhà họ Cận s không nói cho cô ta biết, còn tôi muốn đưa cho cô ta một món quà”