Nhìn bề ngoài, tính cách của Cận Tri Thận thuộc dạng độc thân cả đời, thế nhưng trình độ thả thính lại khiến cao thủ tự thẹn không bằng, Cận Tri Dực chịu thua.
Nói là làm, Cận Tri Dực đi thẳng đến cửa phòng Cận Tri Thận.
Tuy nhiên, trước khi gõ cửa, Cận Tri Dực khựng lại.
Anh ta cứ thế đi hỏi thì có phải là mất mặt quá không?
Không bàn anh trai anh ta sẽ nói gì, nhất định chị dâu sẽ cười vào mặt anh ta.
Thôi vậy, bỏ cách này đi thôi.
Anh ta không muốn bị người khác xem thường, thế là đành phải ảo não đi về phòng.
Mấy ngày liền Cận Tri Dực cứ rầu rĩ ở trong phòng, chỉ lúc ăn cơm mới xuống gặp mặt mọi người.
Điều này làm bà Cận cảm nhận được sự khác thường, đang yên đang lành sao lại như biến thành người khác thế này?
Với tính cách của Cận Tri Dực, đáng lẽ phải ra ngoài chơi bời từ lâu rồi, đâu thể ngoan ngoãn ở nhà được?
Bà Cận lén lút đi lên tầng hòng tìm hiểu đến cùng.
Ai dè đúng lúc đụng phải Cận Tri Dực đi ra khỏi phòng, hai mẹ con chạm mặt khá là lúng túng.
Bà Cận lập tức quay đi, giải thích: “Mẹ định lên xem con đã dậy chưa để bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn
Cận Tri Dực không hề nghi ngờ, vừa xuống dưới vừa nói: “Mẹ, hôm nay con không ăn ở nhà đâu, bạn con hẹn ra ngoài, buổi tối con về muộn”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Bà Cận ở phía sau hồ lên: “Không được uống rượu đâu đấy, chân con chưa khỏi hẳn đâu. Con mà uống nhiều, về mẹ cho một trận”
Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa, bà Cận bĩu mỗi rồi đi làm chuyện của mình.
Đi đến sân trước, Cận Tri Dực trông thấy Giang Tiêu Tiêu đang tưới hoa bèn sán lại.
Anh ta đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu một cách hèn mọn, dò hỏi: “Chỉ dâu này, em có thể hỏi chị một câu không? Chị có biết thích và yêu là như thế nào không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Dực, hỏi với giọng hóng chuyện: “Sao chú lại muốn hỏi vấn đề này? Hả cao thủ tình trường nhà chúng ta?"
Nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực gãi đầu xấu hổ. “Chị dâu, chị đừng chế giễu em mà, em đâu phải cao thủ tình trường gì đâu, thối thủ mới đúng ấy. Em cũng chỉ hỏi giúp một người anh em thôi, hiện tại nó đang theo đuổi một cô gái.
Ánh mắt Cận Tri Dực tránh né, Giang Tiêu Tiêu biết anh ta đang nói dối nhưng cũng không vạch trần.
Cô đặt bình tưới xuống, hai người họ ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Giang Tiêu Tiêu ngẩng lên nhìn bầu trời, cười nói: “Mượn một câu nói trên mạng này đi: Thích là phóng túng, còn yêu là kiềm chế. Nếu chủ thật lòng thích một ai đó, chú sẽ mong muốn cô ấy sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải là dùng trăm phương ngàn kế chiếm được cô ấy
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói cách khác, thích là động tâm, khi không nhìn thấy đối phương thì muốn gặp, chỉ cần nghĩ đến người đó trái tim sẽ đập rộn lên, tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó đều trở nên ngọt ngào. Còn yêu, đó chính là muốn ở bên người nọ trọn đời, từng giây từng phút đều không muốn tách ra
Nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực hâm mộ không thôi.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu những gì Giang Tiêu Tiêu vừa nói.
Nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên do.
Anh ta cứ cho rằng cảm giác thích và yêu là như nhau, không có gì khác biệt. "Vậy cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào?” Cận Tri Dực.
Giang Tiêu Tiêu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Thích một người chính là không nhìn thấy người nọ sẽ cảm thấy mất mát, nghe được tên đối phương sẽ vô thức ngẩng đầu lên, không nhận được tin nhắn của đối phương sẽ cảm thấy luống cuống, không muốn người đó trò chuyện với người khác giới, đấy gọi là ghen.
Nghe cô nói xong, Cận Tri Dực im lặng, cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện.vip
Theo cách giải thích của Giang Tiêu Tiêu, dường như tình cảm của anh ta với Tổng Thanh Uyển chưa thể nói là thích.
Đó chẳng qua là một cảm giác khác, ngày hôm đó xúc động nói câu tỏ tình cũng chỉ là vì dựa theo tình hình ấy mà phát triển tiếp.
Nhìn thấy Tống Thanh Uyển sẽ rung động không ư? Hình như không có cảm giác ấy.
Không thấy được cô ấy sẽ thất vọng ư? Cũng không hề.
Nghe được tên cô ấy sẽ vô thức ngẩng đầu lên?
Cái này thì Cận Tri Dực có làm rồi, nhưng cũng không thể chứng minh anh ta thích cô ấy.
Thế là Cận Tri Dực như trút được gánh nặng, vươn vai.
Những vấn đề quấy nhiễu anh ta mấy ngày nay cũng xem như có câu trả lời.
Giang Tiêu Tiêu quan sát tất cả phản ứng của Cận Tri Dực, cũng không truy hỏi đến cùng.
Chung quy cũng là vấn đề tình cảm của bọn họ, dù người ngoài cuộc tỉnh táo đến đâu thì vẫn cần người trong cuộc tự mình đối mặt.
Tuy Cận Tri Dực thoạt nhìn bất cần đời, nhưng đó là một cách tự bảo vệ của anh ta.
Bởi vì không có chút kinh nghiệm gì trong tình cảm, nên bây giờ anh ta phải tự mình cảm nhận, lý giải.
Hai người bọn họ yên lặng ngồi ở băng ghế, không ai nói gì.
Một lúc sau, Cận Tri Dực đứng dậy, nói cảm ơn với Giang Tiêu Tiêu: “Chị dâu, có lẽ em hiểu được một chút rồi, cảm ơn chị.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, nói: “Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn làm gì. Có điều nếu gặp được cô gái mình thích thì theo đuổi ngay đi, đừng để sau này phải hối hận. “Em biết rồi, chị dâu.
Cận Tri Dực gật đầu rồi đi.
Anh ta định lái xe đến chỗ hẹn với bạn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến bệnh viện của Tổng Thanh Uyển.
Lúc xuống xe, anh ta cố ý mua khẩu trang đeo lên, đề phòng bị người khác nhận ra.
Cũng sợ Tổng Thanh Uyển nhìn thấy mình, miễn cho cả hai khó xử.
Cận Tri Dực đi ra ngoài bệnh viện cũng không có hứng thú đi chơi nữa, bèn đi ra bờ sông.
Làn gió nhẹ lướt qua gò má của Cận Tri Dực, anh ta rất hưởng thụ cảm giác này.
Anh ta tìm một chỗ đất trống rồi ngồi xuống, bắt đầu thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ gì nữa.
Mãi đến khi trời sẩm tối, Cận Tri Dực mới đi về.
- -------------------