Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

chương 388: con nhỏ đừng hòng sống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Để đề phòng gã lính đánh thuế gây chuyện, cảnh sát áp giải gã đi.

Nhìn nụ cười trên mặt gã, Cận Tri Dực bỗng cảm thấy luống cuống.

Anh ta nghĩ đến Tổng Thanh Uyển buổi trưa vẫn còn đến biệt thự thì càng lo lắng hơn, vội gọi điện cho cô ấy, nhưng không ai bắt máy.

Quả nhiên tình huống xấu đã xảy ra.

Một tiếng trôi qua, điện thoại của Cận Tri Dực rung lên, anh ta run rẩy mở bức ảnh trong phần tin nhắn ra, phát hiện người trong ảnh chính là Tổng Thanh Uyển.

Cô ấy bị trói trên ghế, miệng bị nhét vải, khỏe miệng còn dinh máu, đang nhìn về phía trước với vẻ mặt hoảng sợ.

Cần Tri Dực nhìn thấy cảnh ấy, hai tay siết chặt thành nam đảm, rơi vào trạng thái tự trách. Nếu mình nói cho cô ấy biết sớm thì tốt rồi có thể tranh được tai nạn lần này.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận. Sau đó điện thoại lại rung lên, người nọ lại gửi tin nhan

Muốn nó sống, thả người đàn ông các người bắt được.

Cận Tri Dực đọc tin nhắn, sắc mặt thoắt cái thay đổi, bọn họ mất rất nhiều công sức mới bắt được gã lính thuế này, nếu thả gã đi dễ dàng như vậy thì có khác nào thả hổ về rừng.

Anh ta lưỡng lự trong nháy mắt, nhất định phải cứu Tổng Thanh Uyển, có điều điều kiện này hơi...

Cận Tri Thận nhận ra cảm xúc của Cận Tri Dực thay đổi, đi đến bên cạnh anh ta và hỏi: “Sao thể? Có chuyện gì à?”

Cận Trí Dực nghe anh hỏi, bèn đưa điện thoại di động cho Cận Tri Thân, đối phương đọc nội dung tin nhân xong cũng không nhịn được mà cau mày.

Không ngờ bọn chúng lại động đến cả Tổng Thanh Uyển, chạc là dạo này Tổng Thanh Uyên thân cận với Cận Tri Dực quá nên bị chúng để ý,

“Anh, rốt cuộc phải làm sao đây? Liệu Tổng Thanh Uyến có thể xảy ra chuyện gì không? Cân Tri Dực lo lang hỏi.

Tâm trạng Cận Tri Dực lúc này giống như có bị hàng nghìn con kiến gặm cắn, rõ ràng là vô cùng nôn nóng nhưng lại chẳng thể làm được gì, anh ta tình nguyện người bị trói lại đó là mình chứ tuyệt nhiên không muốn Tống Thanh Uyển chịu khổ như thế.

Anh ta nghĩ đến có khả năng Tổng Thanh Uyển đang phải chịu hình phạt, cảm thấy cực kỳ lo lång.

Cận Tri Thận suy nghĩ một lát, trả lời: “Bọn họ hản là sẽ không làm gì Tổng Thanh Uyển, dù sao mục đích của đối phương cũng chỉ là chủ thôi, cần cứu người nhưng cũng không nên trúng bay rạp."

"Vậy tiếp đó chúng ta nên làm gì? Trực tiếp thả người à?"

“Tốt nhất là chờ đợi, hiện tại gã lính đánh thuê đã bị cảnh sát bắt giữ, bọn họ sẽ không đồng ý yêu cầu của chúng ta, nên van phải nghĩ cách khác." Cận Trí Thận phản đối đề nghị của Cận Trí Dực ngay lập tức.

Thế này không được, thể kia cũng không được, quả thật khiến Cận Trí Dực muốn điền đầu, anh ta không thể thấy chết mà không cứu, huống chi Tống Thanh Uyển gặp xui xẻo như thế này là bởi vì có liên hệ với anh ta.

Cận Tri Thận bác bỏ ý kiến rồi cũng không nói gì nữa, ngồi một mình trên ghế sô pha, không biết đang nghĩ gì.

Nhất thời, bầu không khí im lặng đáng sợ, Cận Tri Dực không ngồi yên được mà cứ đi đi lại lại trong phòng, biểu lộ tâm trạng sốt ruột của anh ta.

Cuối cùng anh ta thật sự không thể ngồi chờ chết được nữa, anh ta đi đến trước mặt Cận Tri Thân, hỏi: "Anh à, em sắp diễn thật rồi, thật sự không được đầu, để em đi đi, đổi Tổng Thanh Uyen ve."

Cận Tri Thận cau mày: "Không thể điều ả ta muốn nhất chính là để chủ đi chịu chết, chú đừng vội, chủ để mấy người Bạch Lẽ đi thăm dò tọa độ của số điện thoại này trước, cho anh nghĩ cách"

Sau đó điện thoại của Cận Trí Dực đúng lúc vang lên, lại là tin nhân do số điện thoại đó gửi den.

Tôi chỉ có anh một tiếng để suy nghĩ, nếu không thả người thì con nhỏ này cũng đừng hòng sống sót.

Kèm theo đó là một bức ảnh của Tổng Thanh Uyển, trong ảnh trên mặt cô ấy đầy những vết cắt lớn nhỏ không đồng đều, ánh mắt cô ấy hơi trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Sau khi nhìn bức ảnh này, Cận Tri Dực càng không thể chờ đợi thêm, anh ta dứt khoát ném điện thoại cho Cận Tri Thận, giận dữ gào lên: “Anh nhìn tình hình của cô ấy bây giờ xem chúng ta còn có thể chờ đợi được nữa ư?

Nếu chi dâu bị bắt cóc, anh sẽ bình tĩnh được à? Em mặc kệ, em phải đi cứu người ngay bây giờ!”

Nói xong anh ta định tông cửa xông ra ngoài, lại bị Cận Tri Thân giữ lại, anh lạnh giọng nói: "Bình tĩnh lại cho anh: Căn quây cũng phải có mức đó thôi

Sau đo anh năm giấy phút trên tay cho Cận Tri Dực

"Đây là phương án anh nghĩ ra, đầu tiên, chúng ta nên bàn bạc với cảnh sát trước, nếu tự dẫn người tới có khả năng sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ, đến lúc đó chuyện rắc rối không phải chỉ là cứu một mình Tống Thanh Uyển.

Vả lại ả lính đánh thuê đó cũng không dễ đối phỏ, nếu muốn cứu con tin thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp bọn họ chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thứ hai, chúng ta còn cần phong tỏa tất cả lối ra vào lớn nhỏ trong thành phố, những việc này chủ có thể hoàn thành mà chỉ bằng sức của bản thân được hay sao?

Thứ ba, Cận Tri Dực, chuyện này liên quan đến mạng người, anh hy vọng chủ có thể lý trí một chút cho anh

Anh nói xong, Cận Tri Dực ngồi xuống, vừa rồi đúng là anh ta quá lỗ mãng, cũng không nghĩ đến nhiều khả năng như vậy, nếu trực tiếp đi cứu Tổng Thanh Uyển, nói không chừng sẽ còn gây thêm nhiều phiền toái.

Khi cảm xúc ổn định lại, Cận Tri Dực mới nói: “Anh, em xin lỗi, vừa rồi em không cố ý nói thế “Chú không cần xin lỗi anh, anh hy vọng về sau gặp phải vấn đề gì, trước tiên chủ nghĩ ra biện pháp ứng phó chứ không phải là sự xốc nổi không đầu óc.”

Thật ra anh biết Cận Tri Dực không hề thua kém anh ở mặt nào, chẳng qua ở vài phương diện có hơi lỗ mãng, trải qua những chuyện như lần này cũng tốt, có thể khiến anh ta khôn khéo hơn, cũng không tính là mất nhiều hơn được.

Cận Tri Thận nói xong rồi đi ra ngoài trao đổi phương án cứu người với cảnh sát, anh nói kiến giải của mình ra, Cục trưởng Cục cảnh sát đứng ra nói: "Cậu Cận, người chúng ta bắt được lần này chính là nhân vật hàng đầu mà mặt trên muốn tìm, còn cả người phụ nữ kia nữa, nếu cậu Cận có thể giúp chúng tôi thuận lợi bất được cô ta, chúng ta sẵn lòng dốc hết sức phối hop."

Chuyện lần này liên luy rất rộng, vì thế cảnh sát cũng rất coi trọng.

Cận Tri Thân gật đầu, chỉ bán đồ trên bản và nói, "Tôi cảm thấy trước khi cứu con tin thì nên ra lệnh giới nghiêm thành phố, phong tỏa các lối đi lớn lần nhỏ bao gồm cả bến tàu, phòng ngừa bọn họ trực tiếp chạy ra nước ngoài, bằng không bên bị tổn thất chính là chúng ta.”

Cục trưởng cảm thấy Cận Tri Thận nói có lý, vì vậy lập tức ra lệnh, chưa đến nửa tiếng cảnh sát đã bố trí xong, ra lệnh giới nghiêm khắp thành phố.

Cận Tri Thận nhận được tin không nghĩ tới lực lượng cảnh sát lại nhanh tay như vậy, bèn ra dấu tay OK với Cận Tri Dực.

Hiện tại, Cận Tri Dực cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, trực tiếp hồi âm đồng ý thả người.

“Tinh, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, cho Cận Tri Dực một địa chỉ, nhưng yêu cầu anh ta phải đến đó một mình, nếu không sẽ giết luôn con tin. Ở cuối tin nhắn còn ghi âm một đoạn kêu gào thảm thiết của Tổng Thanh Uyển.

Tuy rất lo lắng cho Tổng Thanh Uyển nhưng Cận Tri Dực vẫn khá bình tĩnh, dù sao hiện giờ ả cũng không thật sự làm gì cô ấy.

Truyện Chữ Hay