Edit: Liulingling
Beta: Tiểu Mật Đường
Sau mấy ngày năm mới, hương vị ngày Tết dần dần tan. Trên mỏ quặng dần đi làm trở lại, Khương Tinh cũng bắt đầu bận rộn trở lại.
Nhưng bây giờ hắn càng có nhiều chuyến đi vào trong thành phố chứ không phải đi tới mỗi chỗ đoàn xe.
Khương Tú Mai không biết hắn lại đang làm gì nên giữ người lại để hỏi.
“Con thấy đoàn xe đang dần đi vào quỹ đạo, bây giờ đã không cần con trấn thủ nữa. Mọi người cũng là dân trong vùng, con đường này đi một năm rồi, giờ có nhắm mắt thì vẫn có thể lái.” Khương Tinh nói: “Lúc trước con đã trao đổi qua với ông Du rồi, bây giờ con phải nghĩ ra cách để đoàn xe có thể tiếp tục lái xuống dưới.”
Khương Tú Mai vội vàng hỏi: “Đoàn xe bây giờ không thể lái tiếp à?”
“Không phải, chỉ là để đề phòng thôi.” Khương Tinh nói: “Ngộ nhỡ có một ngày, mỏ quặng này khai thác xong rồi, ông Du rời đi, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đường ở đây lại bị chặn, ngoại trừ quặng ra thì không có gì khác có thể vận chuyển, đến lúc đó tất cả mọi người ai cũng phải uống gió Tây Bắc () à?”
() Uống gió Tây Bắc: vô công rồi nghề, không có cái ăn chỉ có thể ngáp gió sống qua ngày.
Du Văn Thành đã lăn lộn ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, nửa năm này ở bên cạnh ông, Khương Tinh mưa dầm thấm lâu, đương nhiên cũng đã trưởng thành hơn không ít. Cái khác chưa nói, nhưng ít nhất tầm nhìn đã lên cơ rất nhiều.
“Chuyện này hợp lý nha.” Khương Tú Mai gật gật đầu, nhưng cũng hơi lo lắng, “Vậy giờ mày muốn làm gì?”
“Trứng gà sẽ không thể nở nếu ở mãi trong rổ, đợi con về là mẹ sẽ biết.” Khương Tinh nói xong thì đi ra ngoài.
Hắn đi đăng ký một công ty phân phối mới, chuyên vận chuyển các hàng hóa cỡ nhỏ.
Lúc trước Du Văn Thành có nhắc nhở, Khương Tinh sớm đã chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị rồi, còn lại chỉ là các vấn đề thủ tục.
Nửa năm này hắn kiếm được không ít tiền, sau khi chi trả tiền lương cho đám anh em trong đoàn xe thì còn dư lại kha khá, cũng đủ để dùng.
Lần này Khương Tinh đi là phải đi bốn năm ngày mới xử lý xong xuôi con dấu sở hữu với giấy chứng nhận, sau khi quay về, mới vài ngày không cạo râu mà râu đã mọc xanh cả cỏ, nhưng ánh mắt hắn rất sáng, rất phấn khởi.
Du Văn Thành nói không sai, nếu muốn phát triển công việc kinh doanh lớn và ổn định thì phải mở rộng nguồn khách hàng. Mà nguồn khách duy nhất của sơn thôn này là Du Văn Thành, chuyện này đối với Khương Tinh mà nói thì nó quá bị động, hắn phải phát triển công việc vào trong thành phố mới được.
“Tiểu Mãn.” Khương Tinh ngắm nhìn công văn đăng ký và con dấu, cười ha ha nói không ngừng: “Còn nhớ cậu nói với nhóc, phải cho nhóc học ở trường mầm non tốt nhất không?”
Khương Tiểu Mãn vẫn nhớ kỹ, “Thị trấn muốn mở trường mầm non à?”
“Chúng ta phải chuyển đến nội thành. Trong nội thành mới có trường mầm non tốt nhất.”
Khương Tiểu Mãn nghe xong thì trước mắt sáng bừng, nhưng đôi mắt rất nhanh tối xuống, vui mà không vui.
Bé sống ở đây đã lâu lắm lâu lắm rồi, từ khi bé có ký ức thì đã sống ở đây, nếu thật sự phải đi, bé sẽ thấy không quen.
Nhưng bé lại muốn đi nhà trẻ.
Nhà trẻ có cầu trượt, có bạn bè, mỗi ngày có thể làm bài tập, đi học cùng nhau, bé cũng có thể chơi với nhiều bạn khác.
Thị trấn tất nhiên cũng có bạn nhỏ, nhưng những bạn cùng tuổi với Khương Tiểu Mãn tất cả đều chưa đi học, thậm chí còn có bạn mới chỉ biết kêu ê ê a a, nói cũng không sõi. Mà những bạn lớp một lớp hai lớp ba không một ai thích chơi với những đứa nhỏ tuổi hơn mình, đương nhiên càng không muốn học chung lớp với Khương Tiểu Mãn.
Nếu không phải như vậy thì bé cũng đã không trở thành bạn tốt với Du Thanh Thời.
Đương nhiên đám học sinh lớp một còn lâu mới chịu thừa nhận là vì thầy Đường luôn khen Khương Tiểu Mãn thông minh làm cho tụi nó cảm thấy thất bại tràn trề.
Ở một mình đã lâu, Khương Tiểu Mãn có hơi cô đơn. Nếu có thể đi trường mẫu giáo thì tốt quá, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống như bé, cũng thích học hỏi, yêu giao tiếp.
Khương Tiểu Mãn do dự rất lâu, ở lại quê và đi trường mầm non chia đầu bé làm hai bên, rất rối rắm, nhỏ giọng hỏi Khương Tinh: “Vậy nếu chúng ta vào trong nội thành rồi thì còn có thể về lại không?”
“Đương nhiên là được, nghỉ thì trở về.”
Khương Tiểu Mãn lập tức nói: ”Được, vậy chúng ta chuyển đi thôi! Khi nào đi vậy?”
“À, vẫn chưa tới lúc, nhưng nhanh thôi.”
“...” Lần trước cậu cũng nói vậy mà!
Khương Tiểu Mãn cảm giác lại bị lừa lần nữa, tức giận tới mức không để ý hắn cả tối.
Khương Tinh đã hứa với bé nhiều lần, nói lần này là thật, hắn đã để công ty thu xếp địa chỉ, cũng đã nhờ người khác xem nhà hộ rồi.
Đợi sau khi ổn định sẽ dọn đi, giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vậy được rồi, tin cậu lúc này đấy.
Khương Tiểu Mãn lại hồi máu và sống lại.
Bé cảm thấy chuyện lớn như vậy phải nên nói cho thầy Đường mới đúng, vì thế hôm sau đã năn nỉ Khương Tinh dắt bé đi tới nhà thầy Đường.
Nhà thầy Đường cũng ở thôn bên cạnh thị trấn này, vị trí khá là xa.
Sau khi ăn Tết thì hai mươi ngày qua đều là nghỉ đông, bây giờ ông không ở trường, gần một tháng chưa gặp thầy Đường, Khương Tiểu Mãn hơi nhớ ông rồi.
Nghỉ Tết năm nay vẫn chưa qua gửi quà cho thầy Đường, Khương Tinh nói chuyện với Khương Tú Mai một lúc, quyết định để Khương Tinh dắt Tiểu Mãn lên đường mang quà đi gửi.
Khương Tú Mai chuẩn bị cho thầy Đường năm khúc thịt khô, và đủ loại trứng gà, mì sợi, rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, làm cho Khương Tinh phải đi trong trạng thái tay xách vai đeo.
Đồ không có giá trị gì nhiều, nhưng chủ yếu là tấm lòng được gửi đi.
Nghỉ Tết năm ngoái Khương Tiểu Mãn vẫn không chưa nhớ được gì, năm nay là lần đầu tiên tới nhà thầy Đường.
Bé ngây thơ mờ mịt hỏi: “Cậu ơi, tại sao bà ngoại nói ngày lễ ngày Tết đều phải biếu quà cho thầy Đường ạ?”
“Bởi vì...” Khương Tinh dừng lại một lúc lâu, dường như nhớ tới cái gì đấy, “Bởi vì thầy Đường là ân nhân của nhà chúng ta, làm người phải biết tri ân báo đáp.”
“Tại sao thầy Đường lại là ân nhân của nhà chúng ta ạ?”
Thật là phức tạp quá đi. Đầu nhỏ của Khương Tiểu Mãn sớm đã từ chối không hiểu.
“Bởi vì... Thầy Đường là ân sư của chị cậu, cũng là mẹ của nhóc đó.”
“Ân sư là gì vậy ạ? Không phải thầy giáo à? Ân sư với thầy giáo có gì khác nhau sao?”
“...” Khương Tinh thở dài thườn thượt nói: “Ân sư là người thầy cực kỳ cực kỳ quan trọng, trước đây thầy Đường cũng vậy, dạy vỡ lòng và dạy học cho mẹ nhóc.”
Thì ra là như vậy.
Khương Tiểu Mãn gãi gãi đầu, lại tiếp tục học một biết mười: “Sao mẹ không đi học vậy? Bởi vì tuổi còn nhỏ giống như cháu à?”
Những năm đó, đi học là một điều rất xa xỉ, ăn được cơm cũng đã trở thành một vấn đề, nhà bọn họ nào có thời gian với tiền để cho con cái đi học?
Chị hắn là một người không cam chịu số mệnh, người trong nhà nói cô không thể đi học, bảo cô nên thành thật giúp việc trong nhà, bắt kiếm điểm công để không cho cô đi.
Nhưng Khương Nguyệt không vậy, thật ra mỗi ngày sau khi làm xong việc, cô vẫn sẽ dành chút thời gian để chạy tới trường, trốn ở dưới cửa sổ nghe giảng.
Cô nhặt những cái bút chì mà người khác không cần ở trên mặt đất lên rồi viết chữ lên gạch. Cô cứ chịu đựng như vậy một năm, vẫn luôn tiếp tục kiên trì.
Nếu không phải nhờ thầy Đường, nói không chừng Khương Nguyệt đã không thể học tiếp ở đây.
Trong đó sự việc thật sự rất phức tạp, khi Khương Tinh nhớ tới vẫn còn hơi thổn thức.
Hắn thoáng nhìn Khương Tiểu Mãn một cái, thở dài nói: “Nếu nhóc thật sự muốn biết, lát tới nhà thầy Đường thì nhóc tự hỏi ông ấy đi.”
[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling, vui lòng không re_up, thân ái!]