Tìm nhà trẻ cũng không phải gật đầu là quyết định ngay.
Cố Khái Đường làm việc luôn luôn căn nhắc. Hắn đem Tiễu Dã mang ra khỏi chỗ kia liền đã suy nghĩ phương án tiếp theo.
Cố Khái Đường đầu tiên hẹn Tạ Miện cùng nhau ăn cơm. Tạ Miện và Cố Khái Đường từ nhỏ đã chơi với nhau, tình nghĩa sâu sắc từ lúc mặc tã đã hình thành.
Tạ Miện lớn hơn Cố Khái Đường một tuổi, dáng người nhã nhặn, mang kính mắt mỏng. Hắn không có học thạc sĩ, tốt nghiệp đại học xong ở thành phố làm việc cho một công ty bất động sản. Thực tập, làm chính thức đã hơn hai năm, thái độ làm người rộng rãi, kiên định thành khẩn, tình hình công tác rất tốt, ở giữa đám bạn cùng tuổi, thu nhập cũng nhất nhì.
Tạ Miện bề bộn nhiều việc, bước đi hấp tấp, ngồi một bên thở phào một cái. Hắn bưng ly nước lên uống một hớp, hỏi: "Sao vậy? Đứa nhỏ nhà bà con sao?"
Tạ Miện có một người dì làm việc ở nhà trẻ trong thành phố, hoàn cảnh tốt, còn dạy học bằng song ngữ. Mặc dù rất xa, nhưng Tạ Miện mỗi ngày đều lái xe vào trung tâm thành phố đi làm, có thể tiện đường mang theo Tiễu Dã, cũng không phiền chút nào.
Cố Khái Đường nói: "Đúng vậy, là con của cậu tôi."
Tạ Miện đối với tình hình trong nhà Cố Khái Đường rõ như lòng bàn tay, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, nói: "A, là người cậu kia?"
Cố Khái Đường gật đầu, nói: "Làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, bộ phận kinh doanh của tôi tương đối thoải mái, cậu cũng không phải không biết." Tạ Miện duỗi người, "Huống hồ không phải cậu đã mời cơm rồi sao?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy giao cho cậu. Trẻ con cái gì cũng không hiểu, giao cho người quen tôi an tâm hơn."
"Đương nhiên."
Cố Khái Đường ban đầu nói mặc kệ chuyện trong nhà Đậu Tranh, nghĩ rằng cho dù Tiễu Dã ở nhà trẻ nào cũng không liên quan đến mình. Nhưng bây giờ hắn phát hiện không phải thế.
Hắn đối với đứa nhỏ như vậy có một loại xúc động muốn bảo vệ. Nhất là khi Tiễu Dã gọi hắn thúc phụ, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Cố Khái Đường như là nhìn được em gái lúc còn bé, khiến hắn không nhịn được muốn vươn tay ra.
Không còn cách này, cho dù Đậu Tranh không thèm để ý, Cố Khái Đường vẫn muốn cho Tiễu Dã tốt một chút, không bị loại giáo dục hỏng bét này làm hư.
Chuyện chuyển trường đều quyết định như vậy, nhưng đến tối trước khi chuyển trường mới, Đậu Tranh đột nhiên lại nói: "Không đươc."
Cái gì? Nhà trẻ xa như vậy?" Đậu Tranh nói, "Lái xe cũng mất hơn một giờ, làm sao đi?"
Cố Khái Đường kiên trì nói: "Không có chuyện gì. Tôi có một người bạn đi làm trong trung tâm, tiện đường mang Tiễu Dã đi."
"..."
"Hắn làm việc ở phòng kinh doanh, không cần mỗi ngày đều qua công ty, thời gian thoải mái, chín giờ rưỡi đón Tiễu Dã đi cũng không thành vấn đề." Cố Khái Đường nói, "Những chuyện này tôi đã bàn xong, cậu không phải lo lắng."
Đậu Tranh cũng không biết nên nói gì, y mở miẹng, sờ sờ sau lưng Tiễu Dã, nói: "Tiễu Dã, đi ngủ trước đi, ba ba có chuyện muốn nói với thúc phụ."
Nói xong Đậu Tranh mặc áo khoác, đi ra khỏi nhà.
Giữa tháng mười, Bắc Kinh đã rất lạnh, Cố Khái Đường do dự một chút, cũng đi theo ra cửa, nhìn thấy Đậu Tranh ở trong thang máy.
"Tôi không đồng ý cho Tiễu Dã qua bên kia. Cậu nói với bạn cậu, không đi."
Cố Khái Đường hỏi: "Tại sao?"
"Không tại sao cả," Đậu Tranh hít một hơi, "Nhà trẻ mà thôi, khôn cần phải đi chỗ tốt như vậy, học phí có thể trả, nhưng... đúng rồi, không nên đi xa như vậy."
Đang nói, thang máy đã đến tầng trệt, cảnh cửa mở ra, gió thổi vào lạnh thấu xương.
Đậu Tranh như là không cảm nhận được gió lạnh, cấp tốc đi ra phía ngoài. Cố Khái Đường đi theo nói: "Xa cũng không sao, không cần cậu đưa đón. Giáo viên ở nhà trẻ đó tôi có quen biết, sẽ chiếu cố Tiễu Dã. Hơn nữa, ở bên kia điều kiện tốt hơn nhà trẻ hiện giờ rất nhiều, cậu không cần lo lắng..."
Đậu Tranh dừng bước dưới một gốc tùng, đột nhiên xoay người, thanh âm có chút run rẩy hỏi: "Cậu không muốn đến vậy sao?"
"...?"
"Nếu như đem Tiễu Dã đến bên kia, tôi sẽ không gặp cậu nữa." Đậu Tranh nghiêm túc nói, "Cậu thấy tôi rất phiền đúng không, tôi biết, nế như không đón Tiễu Dã, cậu sẽ không về nhà này. Mặc dù đây là nhà của cậu."
Cố Khái Đường cuối cùng cũng hiểu ra Đậu Tranh đang nói cái gì, một giây kia, hắn muốn cạy đầu Đậu Tranh ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu không cảm thấy, so ra, vấn đề giáo dục của con không phải quan trọng hơn sao?"
Đậu Tranh nói: "Cậu tìm lý gì gì vậy, hai cái nhà trẻ khác nhau bao nhiêu chứ?"
Cố Khái Đường nói: "Khác nhau hay không cậu có thể tự mình nhìn xem. Con cậu ở nhà trẻ bị giáo viên gọi kẻ ngoại địa, còn bị bạn cùng lớp xa lánh. Cậu, nếu như không quan tâm con cậu, không chuẩn bị điều kiện chăm sóc, che chở tốt cho bé, sao không đem Tiễu Dã cho vợ trước đi?"
Cố Khái Đường một hơi nói nhiều như thế, cũng là trong lòng có khúc mắc.
Mỗi khi hắn nhìn thấy Đậu Tranh để Tiễu Dã một mình ở nhà, Cố Khái Đường sẽ nghi ngờ tại sao quyền giám hộ đứa trẻ lại thuộc về Đậu Tranh.
Cố Khái Đường đã sớm muốn nói ra câu kia: "... Cậu căn bản không thích hợp làm cha."
Đậu Tranh vốn đang nghe Cố Khái Đường nói, nghe xong câu này, sửng sốt một chút, sau đó hung hắn nắm cổ áo Cố Khái Đường quát: "Cậu căn bản, căn bản cái gì cũng không biết! Cậu có tư cách gì nói vậy?"
"Tôi quả thực cái gì cũng không biết." Cố Khái Đường đẩy tay Đậu Tranh ra không cho y nắm, nhẹ nhàng chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo, nói: "Nhưng tôi nghĩ những lời tôi nói là sự thật."
Cố Khái Đường xoay người đi vào trong.
Đậu Tranh chỉ mang một đôi dép bông, chỗ chân lộ bên ngoài bị gió thổi tê cứng.
Y nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Khái Đường, đột nhiên dùng âm thanh lớn hô: "Tôi thích cậu."
Bước chân của Cố Khái Đường dừng một chút.
"Tôi thích cậu." Đậu Tranh lặp lại, "Tôi không phải không xứng làm cha, tôi chỉ là thích cậu."
Cố Khái Đường quay đầu đi, nói:
"Yêu con trai một chút đi."
Tạ Miện là một người đàn ông nói được làm được, ngày hôm sau hắn quả nhiên lái xe đến tiểu khu Minh Châu, thấy Tiễu Dã liền thân thiết cho bé ngồi trên xe, nói với Cố Khái Đường: "Đứa nhỏ giao cho tôi, cứ yên tâm đi."
Cố Khái Đường gật đầu.
Đậu Tranh đưa cho Tiễu Dã một cái túi, bên trong có giấy vệ sinh và bình sữa, y dặn dò: "Tiễu Dã, không được chạy loạn, nghe lời anh trai."
Tiễu Dã gật gật đầu.
Tạ Miện vỗ vỗ vai Cố Khái Đường: "Có thời gian lại cùng nhau ăn cơm đi."
Cố Khái Đường nói; "Được. Tôi mời cậu."
"Haha, sao có thể vẫn để cậu mời." Tạ Miện ngồi vào xe, đóng cửa lại, đẩy kiếng xe xuống, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Sau khi Tạ Miện mang theo Tiễu Dã đi, để lại hai người đàn ông trầm mặc. Cố Khái Đường chờ xe chạy đến khi nhìn không thất, nói: "Tôi cũng đi học đây."
Đậu Tranh nói: "Tôi cũng phải đi làm. Đi cùng đi."
Cố Khái Đường không nói gì, hai người giữ một khoảng cách nhất định, đi về phía bến xe.