Hàn Trạch Quân làm xong việc thì cũng đã sáu giờ tối anh tắt máy tính rồi ra ngoài tìm Khả Như đi dùng bữa tối.
Khả Như em muốn ăn gì anh ôn nhu hỏi ả ta
em ăn gì cũng được mà
chúng ta ăn lẩu nhé?
ả ta nhõng nhẹo ăn lẩu nóng lắm còn lại nổi mụn nữa, xấu lắm
Hàn Trạch Quân vẫn nhẫn nại vậy đưa em đi ăn nướng
Mùi lắm anh à
Vậy đồ Pháp được không?
Chẳng phải hôm trước mới ăn rồi sao? Khả Như vẫn õng ẹo
rốt cuộc em muốn ăn gì Trạch Quân hơi mệt nói
Em ăn gì cũng được
en đừng thế nữa được không? ăn gì cũng không xong lại ăn gì cũng được, em càng lúc càng khó chiều
ả ta tỏ ra dỗi dỗi có phải anh có vợ nên quên em rồi không? hồi xưa anh chẳng bao giờ lớn tiếng với em anh đã không cho em được danh phận Hàn Phu Nhân mà anh hứa, bây giờ anh lại lớn tiếng với em, nếu anh hết yêu thì thôi đi, em không ép anh, em rất muốn anh hạnh phúc ả ta nói với thái độ không hề giả trân khiên Trạch Quân thấy có lỗi anh xin lỗi mà, anh làm sao vì loại tiện nhân như cô ta mà bỏ bảo bối nhà anh được chứ anh xoa đầu rồi ôn nhu đặt một nụ hôn lên môi Khả Như như để dỗ dành.
em tha lỗi cho anh đấy, nếu một ngày anh hết yêu em, cứ nói với em một lời em sẽ tự rời đi
sẽ không đâu, em đừng nghĩ nhiều, làm sao anh có thể hết yêu em chứ? đi ăn thôi nào, cả ngày ở ngoài em cũng mệt rồi, đưa em đi ăn xong anh đưa em về nghỉ ngơi, nếu em mệt anh sẽ lo lắm
Xong ả và anh khoác tay nhau rời khỏi hàn thị tới một nhà hàng sang trọng cùng nhau vui vẻ dùng bữa
Tại Nhà chính Hàn gia, ông nội Trạch Quân đang ăn tối thì Trần Phong tới Ông nội
Trần Phong à lâu lắm mới thấy con tới thăm ông già này đấy dạo này công việc bận lắm sao thấy Trần Phong Hàn Hắc mừng như bắt được vàng vậy
ông nội à, cháu xin lỗi, dạo này công ty quả thật là có chút bận, nên bây giờ cháu mới qua thăm ông được đây
ông cũng nghe Hàn Trạch Quân nói rồi, bận vậy vẫn tới thăm ông, đúng là đứa trẻ ngoan mà, nào chắc chưa ăn đúng không lại đây ăn luôn với ông nào
Dạ
Trần Phong vào bàn ăn anh như nhớ ra chuyện gì đó mà lên tiếng à mà ông ơi! chuyện của Trạch Quân với vợ cậu ấy!.
.
Hàn Hắc đang ăn thì dừng đũa con nói tiếp đi
dạ, ông có chắc là cậu ấy sẽ đem lai hạnh phúc cho Thiên Du không ạ? con thấy có vẻ cậu ấy chẳng yêu Thiên Du chút nào?
Hàn Hắc trầm mặc ông cũng không biết nữa, ông tin con bé Thiên Du sẽ cảm hóa được thằng bé này, còn nếu thật sự khi Thiên Du không chịu được nữa mà đến tìm ông ông sẽ để chúng li hôn
dạ vâng
Tối đó Hàn Trạch Quân sau khi đi ăn cùng Khả Như thì anh trở về nhà mới vào nhà đã có cô giúp việc cúi đầu chào, anh chẳng nói gì lạnh giọng cô ta đâu?
thưa cậu chủ, Hàn Phu Nhân đang ở trong phòng
ừ
nói xong Hàn Trạch Quân đi lên phòng của cô
tính ngủ đến chết sao?
Thiên Du đang ngủ nghe thấy âm thanh lạnh lùng ấy bất giác giật mình mà tỉnh dậy:
" anh về rồi ạ "
Anh chẳng mấy quan tâm nhìn cô khóe môi khẽ cong lên chứa đựng đầy sự khinh bỉ: " đừng bao giờ đặt câu hỏi cho tôi "
Nghe Trạch Quân nói vậy cô cũng chẳng biết nói gì hơn nên im lặng
" Cô muốn biết bất ngờ của tôi cho cô là gì không?
là gì ạ?
Mai tôi sẽ đón Khả Như về đây, rồi một thời gian nữa sẽ li hôn với cô để cưới cô ấy, chỉ cô ấy mới xứng làm Hàn phu nhân thôi
Thiên Du lúc này khóe mắt đã dần đỏ lên em mới là vợ anh mà, anh không sợ nếu người khác biết anh đã có vợ mà vẫn dắt tình nhân về nhà thì sẽ xấu mặt Hàn Gia lắm sao
Thấy Thiên Du dám lên giọng với mình Trạch Quân chẳng ngại gì tiến lại gần tặng cho Thiên Du một cái bạt tai khiến khóe miệng của Thiên Du chảy ra chút máu, chẳng dừng ở đó, Trạch Quân nâng căm cô lên bóp chặt mà nói với giọng đầy cảnh cáo cô gọi ai là Tình Nhân, cô nghĩ cô xứng để gọi tên của cô ấy sao? xấu mặt? còn gì xấu mặt hơn khi có một người vợ tiện nhân đi cướp người yêu của bạn thân như cô chứ? Nói xong anh thả cô ra
à mà còn nữa, dù sao cô cũng k có việc gì, tôi không rảnh để nuôi cô đâu nên từ ngày mai cô sẽ làm giúp việc ở đây, làm được việc thì có cơm ăn không thì thôi
Nghe đến đây cô thật sự uất ức mà nhìn anh em có thể đi làm, anh đừng như thế
đi làm sao? tôi không cho phép, còn cãi lời tôi thì đừng trách
đây là bất ngờ của anh sao? cô lúc này nước mắt đã theo nhau chảy thành từng giọt
chứ cô nghĩ gì? bất ngờ không? mai nhớ dậy sớm để làm việc, các người khác sẽ chỉ cho cô anh cứ như vậy nói xong rồi bước ra khỏi phòng
Tại Nhà chính Hàn Gia, Hàn Hạ Lam đang rất lo lắng cho người bạn thân của mình, cô biết anh cô không yêu Thiên Du mà chẳng hiểu sao Thiên Du cứ mù quáng yêu anh ta.
Cô thật sự rất lo cho người bạn đáng thương của mình.
Ngồi nghĩ một lúc cô cầm điện thoại gọi cho Thiên Du
" alo Hạ Lam " đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói của một cô gái còn hơi nghẹn lại vì vừa khóc
" bé cưng của mình, cậu sao vậy
tớ không sao mà
Có phải anh tao làm gì mày không?
Không có đâu mà, may đừng lo
bé cưng à có gì mày cứ nói với tao đừng dấu
không có gì thật mà, anh ấy tốt với tao lắm Thiên Du nói những lời ấy mà trong lòng lạu thật đau
Bé cưng mày đừng lừa tao, tính anh tao chẳng nghẽ tao không hiểu? Hay mày ly hôn đi, tao sẽ tìm cho mày một người tốt hơn
Xem mày kìa, có ai lại khuyên chị dâu ly hôn với anh ruột mình không Thấy Mộc Lam tốt với mình như vậy cô thật sự hạnh phúc mà khóe môi nở một nụ cười
tao chỉ là muốn tốt cho mày thôi
Tao biết mà nhưng thật sự tao không sao, có chuyện gì sẽ liền đi tìm mày mách được chứ? thôi tao đi tắm đây
mày nhớ đấy có chuyện gì nhất thiết phải nói với tao
được rôi mà, bye bye
bye
sau khi cúp máy, Thiên Du lại thật buồn, trong căn phòng chống chải ấy, từng đợt gió từ ngoài cửa sổ len vào phòng có chút lạnh, khiến căn phòng vốn chẳng mấy ấm áp nay lại thêm mấy phần lạnh lẽo, khiến trái tim người con gái xinh đẹp ấy đã tổn thương giờ lại đau thêm mấy phần.
Thiên Du ngước ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay dù không sao nhưng vẫn thật sáng, cô cứ vô hồn nhìn ánh trăng ấy, nhìn thật lâu, như muốn gửi cả nghàn nỗi buồn của mình vào vầng trăng xa xôi kia.
Trong thư phòng, Hàn Trạch Quân vẫn đang làm việc nhưng anh chẳng hiểu sao mình cứ mất tập chung, thật sự anh không hiểu sao khi anh nhìn vào ánh mắt của Thiên Du lại cảm thấy một cảm xúc khó tả tới vậy, ánh mắt ngấn lệ ấy dường như rất quen thuộc, anh không hiểu mình đã bắt gặp ánh mắt ấy ở đâu nhưng thật sự nó khiến anh bất giác mà phải suy nghĩ tới, anh khó chịu với chính bản thân mình vì nghĩ tới Thiên Du lại không cho phép mình nghĩ tới cô nữa, anh cố bỏ ý nghĩ ấy rồi tiếp túc làm việc, làm việc tới khuya
Ngày thứ hai của cuộc hôn nhân sắp đặt này cứ như vậy mà trôi qua, kẻ đau lòng, người phiền lòng.