Từ hôm hai người đi du lịch, Thiên Du không hiểu tại sao Trạch Quân rất lạ, anh luôn về rất khuya, về khuya như vậy cũng chẳng nói cô một tiếng.
Hôm nay cô quyết định chờ anh về, cô muốn hỏi rõ tại sao anh lại như thế, liệu công ty có việc gì không? Hôm đó, ăn tối xong, cô chờ anh, dưới ánh trăng soi vào cửa sổ, vầng trăng hôm nay rất sáng, sáng như cái hôm anh bắt đầu yêu cô vậy, ánh trăng vàng soi rọi lung linh xuống muôn vật, khung cảnh mờ ảo tuyệt đẹp nhưng lại khiến trong lòng Thiên Du lúc ấy dâng lên cảm xúc khó tả, cô cứ có cảm giác, mọi thứ sẽ khônhg được ổn, nhưng không ổn ở đâu, cô thật sự khó nghĩ, chìm trong dòng suy nghĩ ấy, chẳng biết tự bao giờ đồng hồ đã chỉ giờ sáng cùng lúc đó, từ ngoài sân có tiếng xe, phải Trạch Quân đã về, vừa nghe thấy, cô đã vội chạy xuống nhà, chờ anh.
Chẳng lâu sau, Trạch Quân đã bước vào nhà, thấy anh cô vội ra đón, khác xa với những gì cô nghĩ, là anh sẽ vui khi thấy cô, anh sẽ mắng cô vì muộn rồi cô chưa ngủ ấy vậy mà
sao chưa ngủ giọng nói của anh thật lạnh lùng, giọng nói ấy cất lên khiến tim Thiên Du bỗng chốc run lên
em chờ anh, không có anh en khó ngủ
em đừng trẻ con như thế, lớn rồi tự biết chăm sóc cho bản thân đi, đừng lúc nào cũng nhõng nhẽo ánh mắt anh giờ đây chẳng còn mấy phần sủng nịnh, nhưng chỉ điều đó thôi thi đừng nói làm gì, điều khiến Thiên Du thật sự sốc là trên áo Trạch Quân có vệt son, trên người anh cũng có mùi nước hoa phụ nữ, đến đây cô thật sự không kiềm nổi, hai mắt bắt đầu đỏ hoe, cật giọng như đang chất vấn anh
Vết son này là sao, cả mùi nước hoa này nữa giọng cô run lên, như đang cố kiềm chế vậy
Trạch Quân thấy vậy vẫn thản nhiên đáp
Son này chỉ là vô tình, nước hoa là của đối tác nữ, em đừng tự suy diễn lung tung, anh cả ngày đi làm đã rất mệt rồi về nhà em còn như vậy là muốn ép chết anh sao
Thiên Du nước mắt cố kiềm từ nãy giờ đã vô thức rơi xuống
Được em không ép anh lời vừa dứt Thiên Du xoay người đi thẳng lên phòng
Khi bóng cô khuất hẳn, Trạch Quân bất giác ngồi xuống sofa mặc kệ nhà không sáng đen, mặc cho bản thân rất mệt, anh đưa tay ôm lấy mặt, xoa xoa để cố kiềm chế, tim anh giờ đau quá, thật sự rất đau, anh hận số phận nhưng lại tự hận chính mình hơn vì đã làm tổn thương cô.
Vệt son đó, mùi nước hoa đó, làm gì có đối tác nữ nào chứ, là anh tự tạo ra để cô hiểu lầm thôi, từ lúc có cô, nữ sắc anh không gần, đối tác nữ cũng hạn chế gặp.
Nhưng anh tự nghĩ rằng chỉ có làm cô ghét anh, thì khi lỡ may, là lỡ may thôi anh phải rời xa cuộc sống này, cô sẽ đỡ đau hơn một chút, anh nguyện để cô hận hận anh bao nhiêu cũng được, nhưng làm sao xin cô đừng đau long, từng ấy là đủ rồi.
Hai mắt Trạch Quân nhắm lại, miệng khẽ thì thầm
Bé con của anh, anh xin lỗi em, anh thực sự, thực sự yêu em nhiều lắm Lời tự thoại ấy dường như là một tấm gương phản chiếu nỗi lòng của người đàn ông với trái tim đầy thống khổ
Thiên Du trên phòng cũng chẳng thoải mái gì hơn, cô rất sợ, cô chỉ biết khóc, cô sợ một lần nữa anh sẽ như xưa.
Ở hai nơi, hai con người mang hai suy nghĩ, dù là về chuyện gì đi chăng nữa, tâm can của họ cũng thất sự đau.
Sáng hôm sau, Thiên Du đã vào bếp từ sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, chẳng ngoài dự đoán, đúng giờ anh đã xuống nhà, vẫn giữ vẻ mặt đó, ánh mắt đó, anh không cho phép bản thân nhìn cũng như quan tâm cô.
Trái lại với anh, vừa thấy anh bước xuống, cô đã tươi cười như chưa có chuyện tối qua
Quân, anh vào ăn sáng đi ạ, hôm nay em chuẩn bị toàn món anh thích nha Cô vừa nói vừa khoác tay anh
Anh rút tay mình khỏi tay cô, giọng nói cũng chẳng khác đêm qua là mấy
hôm nay tôi bận, em tự mình ăn đi, tôi đi trước
Trạch Quân cứ thế xoay người đi, không để cô kịp nói lời nào.
Cảm xúc thất vọng bao chùm lấy Thiên Du, anh không ăn sao, vậy cô cũng chẳng thiết ăn, cô quay lưng trở về phòng.
Hôm nay Trạch Quân không đến công ty mà tới bệnh viện anh vốn định tự mình đi nhưng tên Cố Phong biết được sống chết đòi theo nên anh cũng đanh chấp nhấn.
Vẫn trên chiếc xe quen thuộc, hai bóng hình tuấn mĩ chẳng mấy xa lạ
Trạch Quân, cậu chắc làm như vậy là đúng chứ, phẫu thuật đâu phải không thể thành công, đến lúc phẫu thuật thành công, bù đắp lại cho Thiên Du cũng khó Cố Phong cất giọng rất trầm
Tôi không biết, bác sĩ nói vẫn phải tính đến rủi ro, hơn nữa, phẩu thuật của tôi hiện tai chưa diễn ra được, ít cũng phải , tháng nữa, thời gian này làm cô ấy ghét tôi là vừa Trạch Quân thở dài
Tại sao cậu không ghép tủy từ người thân, cố chấp thế làm gì, tiểu tử nhà cậu sao cứ tính tới cái chết thế, thật sự làm tôi nổi điên mất
Trạch Quân giọng vẫn buồn như vậy
Cậu biết ông đã già rồi, ghép tủy ít nhiều cũng anh hưởng tới sức khỏe, còn con bé Hạ Lam từ nhỏ thể chất vốn yếu, bây giờ bảo nó ghép tủy, chắc chắn sức khỏe cũng ảnh hưởng, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên tự thân vận động
Nói chuyện một lúc, từ khi nào, chiếc xe đã tới nơi cần đến, hai thân hình trong bộ vest toát lên khí chất cứ thế cùng nhau bước vào cánh cửa bệnh viện, nơi mà họ vốn chẳng muốn tới dù chỉ một chút hay do lí do nào đi nữa.
Trạch Quân như thường lệ vẫn khám vị bác sĩ quen thuộc, đó là bác sĩ Trần, người có chuyên môn rất cao cũng là bác sĩ của Trạch Quân.
Khám xong thì cũng đã quá trưa, hai người ở trong văn phòng mà nghe bác sĩ Trần nói
Hàn tổng, tình trạng sức khỏe của ngài nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, phẫu thuật sớm, khả năng thành công sẽ cao hơn
Lời bác sĩ vừa dứt, Cố Phong đã hỏi đầy gấp gáp
sớm nhất bao giờ có thể phẫu thuật
Sớm nhất là hoặc hơn tháng nữa
Nếu muốn phẫu thuật sớm, chiều nay Hàn Tổng nên ở lại đây lấy mẫu tủy để chúng tôi tiến hành kiểm tra
Không đợi Trạch Quân trả lời, Cố Phong đã đáp thay
Được, cứ làm thế đi, tiến hành sớm nhất có thể, cứ làm những gì tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần cứu được mạng cậu ta, hơn nữa tôi cũng đã mời một vị bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực này về nước, có thể trong , ngày tới ông ấy sẽ về, tới lúc đó ông cùng ông ấy trao đổi, mạng của cậu ấy, nhất định phải giữ chữ cuối Cố Phong gằn lên như để nhấn mạnh
Thấy Cố Phong như vậy, Trạch Quân cũng chẳng nói được lời nào chỉ biết cười khổ
À hơn nữa,trong thời gian này Hàn tổng nên hạn chế làm việc, cơ thế có lẽ sẽ mệt và không chịu được áp lực công việc lớn, tốt nhất nên nghỉ ngơi bác sĩ Trần nhắc nhở.
Được tôi biết rồi, cảm ơn ông cuối cùng từ nãy giờ Trạch Quân cũng nói được một tiếng
Được rồi, Hàn tồng và Cố tổng cứ về nghỉ ngơi đi, chiều tới làm sét nghiệm, bây giờ tôi xin phép nói rồi vị bác sĩ đứng dậy ra ngoại, Trạch Quân và Cố Phong gật đầu thay cho lời chào.