Mọi việc cứ như vậy êm đềm trôi qua, tưởng như cuộc sống sẽ mãi yên bình như vậy rồi cho đến một ngày, một cơn sóng đã cuốn đi hết những hạnh phúc vững chắc ấy.
Sóng gió cứ vô tình ập đến không báo trước khiến người ta thật đau lòng.
Thiên Du và Trạch Quân sống với nhau vô cùng vui vẻ, lại thật hạnh phúc khiến người ta thật sự ghen tị, nhưng gần đây Trạch Quân thấy cơ thể không khỏe, thường xuyên mệt mỏi, đôi khi anh còn bị chảy máu mũi nhưng anh nghĩ chỉ là do mình làm việc quá sức mà thôi.
Cho tới khi
Hàn Trạch Quân, cậu sao thế, tỉnh lại đi Cố Phong trong lúc đem tài liệu đến thì thấy Trạch Quân gục trên bàn, gọi mãi cũng không dậy
mẹ kiếp, cậu sao vậy, Trạch Quân Cố Phong lay một lúc không thấy Trạch Quân có dấu hiệu tỉnh lại mới lo lắng gào lên
trơ lý Tô, mau lái xe qua đấy,đưa chủ tịch tới bệnh viện
Rất nhanh, một lúc sau chiếc xe màu đen đã đỗ lại trước bệnh viện to lớn, có một đội bác sĩ đã chờ sẵn để đưa Trạch Quân vào, Cố Phong chẳng nghĩ ngợi gì cũng gấp gáp vào theo.
Cửa Phòng cấp cứu không lâu sau đã tắt, một vị bác sĩ trung niên bước ra ngoài.
Cố Phong thấy vậy liền chạy qua chỗ vị bác sĩ nọ lo lắng hỏi
Cậu ấy sao rồi
Thưa Cố tổng, mời ngài theo tôi về phòng, chuyện này quan trọng không tiện nói ở đây
Nghe vị bác sĩ nói vậy, Cô Phong cảm thấy có chút cảm giác bất an, chẳng chờ lâu mà theo ngay.
Khi hai ngưỡi đã vào tới văn phòng, ngồi xuống một cách đàng hoàng thì vị bác sĩ kia nới cất lời
Theo chúng tôi kiểm tra, Thì biết được Hàn tổng...! nói tới đây bác sĩ khựng lại, vẻ khó mà nói
Hàn tổng làm sao, mau nói Cố Phong lo quá hóa giận thét lên
Hàn Tổng bị ung thư
ung thư, mẹ kiếp sao có chuyện đấy được, cậu ấy vốn dĩ rất khỏe mạnh, mà ung thư gì
Vị bác sĩ kia im lặng một chút rồi cũng đành lên tiếng là ung thư tủy,thưa Cố tổng
Ung thư tủy? các ông chắc chứ? Cô Phong mi tâm lúc này nhíu lại thật đáng sợ, khiến vị bác sĩ ngồi đối diện lạnh cả sống lưng
% chúng tôi đã xét nghiệm lần rồi
Cạch tiếng đập mạnh xuống bàn, Cố Phong lúc này không rõ là giận hay lo nữa
Có cách chữa trị không
Có thể, chúng ta có thể ghép tủy từ người thân, hoặc ghép tủy tự thân ( ý là tự lấy tủy của mình nhân bản lên)
Bao nhiêu phần trăm thành công? Cố Phong lúc nay cố nhỏ giọng, hít từng hơi khó khăn tiếp tục nghe vị bác sị nói
ghép tủy từ người thân khả năng cao hơn, nhưng nếu là tủy tự thân khả năng thấp hơn một chút, nhưng có điều,....
Điều gì
Hàn tổng không phải giai đoạn đầu, bệnh tình khá nguy hiểm, phẫu thuật sẽ phải tính đến rủi ro
Vậy nếu không phẫu thuật thì còn bao nhiêu thời gian
Không phẫu thuật, nếu kết hợp dùng thuốc nhiều nhất là hơn tháng
Được rồi, để tôi bàn với cậu ấy rồi sẽ quyết định phương án
Dạ vâng Thưa Cố Tổng
______________
Tại phòng bệnh, Trạch Quân dần tỉnh dậy, mắt chớp mấy lần để làm quen với ánh sáng, đưa mắt nhìn quanh thì thấy Cố Phong đang ngồi cạnh giường sắc mặt vô cùng nặng nề, lấy hết sức từ cổ họng đang rất khô, Trạch Quân khàn khàn
tôi làm sao vậy?
Làm sao? tiểu tử nhà cậu không cần mạng à? Mẹ kiếp bản thân thấy mệt không biết tự vác thân đi khám sao? tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, làm gì thì làm cũng phải để ý tới sức khỏe? bây giờ thì hay rồi
Thấy phản ứng dữ dội của Cố Phong Trạch Quân mày hơi nhíu lại
rốt cuộc tôi làm sao?
Hai mắt của Cố Phong lúc này đã đỏ, từng tia máu nổi lên, đưa tay lấy cốc nước trên bàn đưa cho Trạch Quân
ung thư tủy
Ung Thư? Hàn Trạch Quân sững lại ttong lòng lúc này hơi khó chịu, cầm cốc nước Cố Phong đưa, uống một ngụm
Nhưng không sao, cậu yên tâm, phẫu thuật là xong thôi, thằng bạn này sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu, không để cậu chết đâu nói rồi Cố Phong xoay người về hướng khác, chẳng biết anh có phải xúc động quá đến khóc rồi không.
Thầy thằng bạn từ trước đến giờ chẳng bao giờ khóc mà hôm nay vì mình lại thành thế này này vừa Trạch Quân lại thấy vui
Thằng này, sao xúc động quá vậy? khóc luôn sao? tôi không sao, không phải câu nói phải thuật là khỏi sao.
truyện xuyên nhanh
Cố Phong chằng thèm quay lại, lớn giọng đáp
Xúc động cái thá gì chứ, không nói với cậu nữa, tôi đi mua cháo, không cậu chưa chết vì bệnh đã chết vì đói rồi đấy
Cố Phong đi một lúc, đã có một vị bác sĩ đi vào đây là vị bác sĩ hồi này.
Hàn tổng ngài tỉnh rồi
Trạch Quân không nói chỉ gật đầu.
Đợi bác sĩ kiểm tra xong, Trạch Quân liền hỏi
bệnh tình của tôi không nhẹ phải không?
Hàn tổng...!
nói
Thức ra đúng là không nhẹ, phẫu thuật cũng nên tính đến rủi ro
nếu không phẫu thuật thì còn bao lâu
nhiều nhất là hơn tháng
Được rồi, ra ngoài đi.
Vị bác sĩ vừa ra ngoài, Trạch Quân đã nhắm mắt lại, nghĩ tới Tiểu Du của mình ờ nhà, bất giác một giọt nước mắt khẽ chảy ra, anh như vậy không phải vì sợ bệnh tật, cũng không phải sợ chết, chỉ sợ bé con của anh khi anh không còn sẽ đau lòng lắm, chỉ hận chưa thể bù đắp cho cô.
Một tổng tài cao cao tại thượng như anh giờ đây thật sự biết sợ rồi, sợ bé con của mình đau lòng, sợ cô buồn, hơn cả là sợ không thể ở cùng cô.