Chương :
Anh ta tưởng rằng mình đã hận cô ta tận xương tủy rồi mà lúc này hẳn nên ném cô ta ra ngoài, mặc kệ sự sống chết của cô ta.
Tô Hoàng Quyên mơ hồ, thay xong quần áo mới cảm thấy thoải mái một chút, đôi lông mày đang cau chặt lại cũng dần giãn ra khi dựa vào bờ vai của anh ta. Kiều Quốc Thiên vừa mới định đặt cô ta nằm lại trên giường, vừa mới cúi đầu xuống đã thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, động tác khựng lại một chút, cô ta khẽ hừ một tiếng, đôi tay bất giác vòng lấy eo của anh ta. Kiều Quốc Thiên hơi run lên, hô hấp trở nên đình trệ.
Mãi một lúc lâu sau, anh ta ngồi đó mà cả cơ thể đã trở nên cứng ngắc, để mặc cho Tô Hoàng Quyên tị đi trên bờ vai mình. Do dự rồi lại rối rằm, lần thứ ba giơ tay lên nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy bờ vai cô ta.
Nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng và ngửi mùi hương trên cơ thể của Tô Hoàng Quyên, khiến Kiều Quốc Thiên nhớ tới nhưng vết sẹo trên lưng cô ta, sau đó cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt càng sâu hơn, vẻ mặt u ám và phức tạp.
Tô Hoàng Quyên đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua? Lại làm thế nào để sống sót?
Kiều Quốc Thiên thực sự rất muốn biết nhưng lại không biết phải hỏi ra sao. Dù gì hai người đã không còn mối liên quan nào nữa. Trong mấy năm anh †a ngồi tù đó, điều duy nhất mà cô ta đã làm là giậu đổ bìm leo và giết hại đứa con của anh ta. Vì sao anh ta phải quan tâm đến cô ta chứ?
Khi người trợ lý bước vào, Tô Hoàng Quyên vẫn đang dựa vào vai của Kiều Quốc Thiên, thực ra nằm trên giường sẽ thoải mái hơn nhưng cô ta lại có vẻ thích tư thế như vậy, Kiều Quốc Thiên chỉ đành mặc Người trợ lý bước vào, Kiều Quốc Thiên làm một động tác ra hiệu im lặng cho đối phương. Đối phương cũng cố tình bước nhẹ nhàng hơn rồi nói một số chuyện công việc với anh ta, cuối cùng anh ta chỉ nói: “Đẩy lùi toàn bộ lịch trình của ngày hôm nay đi rồi đưa tài liệu đến đây” Người trợ lý đáp lại một tiếng rồi mang tài liệu đến. Trước khi rời khỏi còn quay đầu liếc nhìn họ một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Bình thường anh Quốc Thiên vẫn rất chán ghét cô Hoàng Quyên, thỉnh thoảng lại gây khó dễ cho cô ta, nhưng khi thấy cô ta bị bệnh lại thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Tô Hoàng Quyên ngủ một giấc này có hơi dài. Cô ta giống như mơ một giấc mộng rất dài. Trong mơ cô ta vẫn như bây giờ không có gì cả, điều duy nhất khác biệt chính là có anh ta. Có anh ta ở hết thảy mọi thứ dường như: trở nên chân thực hơn, không còn sự vô vọng mơ hồ như trước nữa.
Nhưng mà…
Mọi thứ này, cuối cùng chỉ là giấc mơ.
Lông mi nhúc nhích, rốt cuộc cô ta vẫn là tỉnh ập vô mắt, là một khuôn mặt góc nghiêng điềm đạm của người đàn ông, cô ta ngẩn người, có chút chưa tỉnh táo, nửa ngày trời chưa làm rõ, rốt cuộc mình có phải là thật sự tình rồi.
“Tỉnh rồi?” Kiều Quốc Thiên mở miệng, kéo suy tư của cô ta trở về.
Cô ta mới chợt tỉnh ngộ. Mình không phải đang năm mơ, mà là…thật thật sự sự thì đang dựa trên bờ vai của anh ta. Với anh ta đôi tay lại còn đang ôm Trên mặt của Tô Hoàng Quyên thoáng qua vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nhìn cánh tay, ung dung thản nhiên lặng lẽ rút tay về lại.
“Tôi…ngủ bao lâu rồi?”
“Rất lâu” Kiều Quốc Thiên nhìn cô †a, động đậy bờ vai: “Để cô ngủ mỏi rồi, tối chút giúp tôi bóp bóp” Tô Hoàng Quyên không biết nên tiếp lời thế nào.
Trong vô thức nhìn ngoài cửa sổ, trời cũng đã tối rồi. Định đứng dậy, muốn đi về, cúi đầu, mới phát hiện trên người mình lại đang mặc áo sơ mi của anh ta.
Mơ mơ hồ hồ, nhớ lại hình ảnh trước đó mình nằm trên giường bị anh ta lột quần áo. Vốn tưởng răng là nằm mơ, nhưng bây giờ xem ra…
Cô ta không thể không nhìn thêm người đàn ông. Không nghĩ rằng, anh †a lại không có nhân lúc cô ta bệnh nghiêm trọng như vậy, đem cô ta quăng ra phòng, không lo cho cô ta.
“Thời gian không sớm rồi, ông Kiều hãy nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi về đây” Tô Hoàng Quyên cũng không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung, đứng dậy định đi thay quần áo.
Vừa mới đi, bỗng nhiên cổ tay bị kéo lại. Kiều Quốc Thiên dùng sức, toàn thân cô vốn còn yếu đuối liền bị vấp, thì lại té trở về, sát người anh ta ngồi xuống.
“Hầu hạ cô lâu như vậy, ngay cả câu cảm ơn cũng không có, thì muốn đi?” ‘Tô Hoàng Quyên toàn thân không có hơi sức, biết anh ta dùng sức muốn níu mình, bản thân cũng không cách nào vùng vẫy, ngước mắt nhìn anh ta, bất lực nói: “Nếu như không phải anh, tôi cũng sẽ không bệnh thành ra vậy.
Muốn tôi nói cảm ơn, tôi nói không ra” Kiều Quốc Thiên nhìn cô ta, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta, cho tới bây giờ trên mặt cô ta vẫn còn hơi sưng.
“Tát tay trên mặt này ai đánh vậy?”
“..Là ai cũng được” Cô ta nói vẻ thản nhiên: “Đây chính là cái mà anh muốn, không phải sao?” Kiều Quốc Thiên cảm thấy hơi nghẹn lòng. Chỉ cảm thấy đỏ sưng đó trên mặt rất là gai mắt. Bàn tay đặt trên vòng eo của cô ta ôm chặt, lại thả lỏng ra. Một hồi, anh ta mới nói: “Sau này, đừng bàn chuyện kết hôn nữa, nói không chừng việc này tôi còn sẽ làm lần thứ hai.” Nói xong, cũng không đợi Tô Hoàng Quyên nói thêm gì nữa, anh ta buông tay ra. Tô Hoàng Quyên lập tức từ trên đùi anh ta đứng dậy, đi kiếm quần áo của mình. Nhưng mà, kiếm nửa ngày trời rồi cũng không kiếm được. Chỉ nghe thấy anh ta đang gọi điện thoại kêu nhân viên dịch vụ, lấy một ít đồ ăn còn có một chén cháo trăng.