Chương :
Nghĩ đến những chuyện như này chỉ khiến bản thân cô trở nên yếu ớt, cực kỳ đáng thương.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Muộn như vậy rồi, ai lại gọi điện cho mình?
Biết số điện thoại riêng trong nhà cũng chỉ có vài người, Tống Ân đặt cốc xuống bàn, nhấc điện thoại.
“Alo, xin chào”
“Cô Tống Ân, làm phiền cô mở cửa cho tôi với.” Giọng nói này…
Tống Ân vừa nghe đã nhận ra, là Trần Phong.
“Có chuyện gì không?”
“Cô tạm đừng hỏi, cô mở cửa cho tôi trước đi, hiện giờ bọn tôi đang ở trước cửa nhà cô” Tống Ân nghĩ một lát, cúp máy, mặc thêm áo khoác rồi đi mở cửa.
Nhìn thấy người ở bên ngoài, cô ngạc nhiên giật mình.
Không chỉ có Trần Phong.
Trần Phong còn đang khiêng một con ma men. Lúc này anh thực sự say khướt, cả người đều treo trên người Trần Phong.
Tống Ân đã vô số lần nghĩ về cảnh khi hai người họ gặp lại nhau, nhưng lại không hề nghĩ đến tình huống này.
Thời gian trôi đi, cô vẫn đứng im tại cửa, trong lòng có chút hoang mang.
“Cô Tống, hay là cô cho tôi vào trước đặt cậu Lê xuống được không?
Ngài ấy nặng quá, tôi không vác nổi nữa” Trần Phong nhăn mặt, bả vai khiêng người đã đau vì mỏi.
Tống Ân không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Không đành lòng nhìn anh ta đau đến nhăn mặt, cô nghiêng người để bọn họ vào.
Cô vừa đi đến phòng bếp rót trà giải rượu vừa hỏi: “Sao anh lại đưa anh ấy đến đây?” Chẳng lẽ Trầm Phong không biết chuyện bọn họ chia tay sao?
“Không phải tôi muốn tới, là cậu Lê muốn tới. Dọc đường đi cậu ấy luôn gọi tên cô, tôi cũng không còn cách nào khác.” Trần Phong vứa mới nói dứt lời, Lê Tiến Minh bị đặt trên sô pha đột nhiên vươn tay kéo anh ta xuống.
“Tống Ân… Tống Ân…” Lê Tiến Minh thì thào, tay nắm chặt tay Trần Phong không buông.
“Ngài đừng năm tay tôi, tôi không phải cô Tống” Trần Phong sắp điên rồi, liều mạng muốn rút tay về, nhưng tay của Lê Tiến Minh giống như bạch tuộc, cảm thấy một tay không giữ được liền dùng cả hai tay túm chặt anh ta.
Sau đó, hai tay Lê Tiến Minh dùng sức, kéo Trần Phong xuống.
Cả người Trần Phong ngã lên người anh, cổ bị hai tay anh dùng hết sức ôm chặt: “Em… vì sao em không tìm anh? Sao em có thể… nhãn tâm “… Cô Tống, cô đừng xem kịch vui nữa, mau đến giúp tôi đi!” Trần Phong muốn khóc, cả khuôn mặt đỏ bừng. Chuyện gì đang xảy ra vậy trời! Nếu anh ta là gay, bị một người đàn ông ôm thì không sao, nhưng rõ ràng anh ta là thẳng nam mà!
Tống Ân nhìn một màn khôi hài này cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Chẳng qua…
Hóa ra… anh cũng nhớ cô.
Trần Phong cần chặt răng, vất vả lắm mới thoát khỏi hai tay Lê Tiến Minh, một giây cũng không dám ở lại nữa, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Vì thế…
Cả căn phòng rộng lớn.
Giờ chỉ còn mỗi mình cô và Lê Tiến Minh.
Anh nằm trên sô pha, cà vạt đã được cởi ra bị vứt ở một bên, áo sơ mi trên người cũng trở nên xộc xệch.