Chương :
Những người chiến thắng bước lên sân khấu, Tống Ân và Lê Kiến Đường trao cúp cho họ.
Tại đây, Tống Ân đang chuẩn bị rời đi, nhưng người chủ trì đột nhiên bước ra nói: “Cô Tống Ân, xin ở lại.” Còn chuyện gì nữa sao?
Cũng may, Tống Ân đã quen với những dịp như vậy nên đã dừng lại.
Người dẫn chương trình tươi cười rạng rỡ: “Hôm nay có một quý ông nói sẽ dành cho cô Tống Ân một bất ngờ đặc biệt” Tống Ân sửng sốt.
Sau đó, đèn trong khán đài mờ đi.
Một tia sáng mạnh chiếu vào vị trí của Tống Ân trên khán đài.
Và dưới ánh sáng rực rỡ khác…
Bóng dáng khiến Tống Ân sững sờ.
Trên sân khấu, một người đàn ông cầm hoa, từ từ tiến lại gần cô.
Dưới sân khấu, mọi người hò hét huýt sáo, ánh đèn sân khấu liên tục lóe sáng, cả khung cảnh sôi trào ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Ân cảm thấy cả thế giới trở nên tĩnh lặng, mọi người xung quanh tựa như biến mất, trong mắt cô chỉ nhìn thấy duy nhất người đàn ông kia…
Ánh đèn chói mắt.
Anh ta lại quyến rũ như vậy.
Đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống.
Tống Ân từng ảo tưởng không ít về khung cảnh khi cô được cầu hôn.
Khi đó, thế giới của cô chưa xuất hiện người đàn ông này.
Ảo tưởng của cô cực kỳ lung linh và lãng mạn.
Nhưng, sau khi gặp được Lê Tiến Thành, cô mới hiểu ra rằng không phải người đàn ông nào cũng có dũng khi dám cầu hôn một người phụ nữ bị gièm pha quấn thân ở trước mặt mọi người.
Sau đó, cô âm thầm nghĩ rằng chỉ cần có người đủ can đảm cùng cô đối mặt với tất cả lời đồn đãi vô căn cứ kia, cô chắc chắn sẽ không chút do dự gật đầu đồng ý.
Nhưng…
“Tống Ân, em làm gì vậy? Mau chấp nhận đi!” Thấy cô không có động tĩnh gì, Ada đứng bên cạnh sốt ruột đến mức giậm chân, Vũ Uyên cũng vậy.
“Mau đồng ý đi chị, nhiều phóng viên đang nhìn hai người đó!”
“Tống Ân?” ếng gọi của Lê Tiến Minh kéo suy nghĩ của cô về hiện tại, anh lôi nhẫn ra, cầm lấy bàn tay của Tống Ân.
Ngón tay của Tống Ân có chút lạnh.
Đợi cho đến lúc chiếc nhẫn chạm vào đầu ngón tay, cô mới khế run mình, gần như theo bản năng muốn rút tay về.
Lê Tiến Minh ngẩn người, khóe môi lại cong lên, nhưng lời nói của cô lại khiến nụ cười ấy đông cứng.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn này… Tôi nghĩ, chúng ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại”
“Gì cơ?” Lê Tiến Minh cảm thấy có chút bất ngờ. Nói thật, tuy lúc trước Tống Ân không gật đầu đồng ý khi anh nói về chuyện kết hôn, nhưng khi đó anh nghĩ là hai người bọn họ đã ngầm chấp nhận nhau.
Ít nhất, chắc chắn cô sẽ không nói ra lời từ chối.
Nhưng hiện giờ, chuyện gì đang xảy ra?
Anh bị từ chối sao?
“Thật sự rất xin lỗi” Tống Ân liếc anh một cái, ánh mắt cô phức tạp, lại chua xót khôn xiết. Cô không giải thích gì thêm, xoay người xuống sân khấu.
Để lại một mình Lê Tiến Minh đứng trên sân khấu.