Chương :
Sớm đã biết được tên khốn này là một hái hoa công tử. Thế nhưng là hiện tại cô vẫn cảm thấy rất thất vọng và khó chịu.
Trong ngực trở nên buồn bực khiến cô không thở nổi: “Được rồi, anh đi đi, tôi hiện tại đã không còn hào hứng” Lê Tiến Minh làm sao có thể đi.
“Cô gái kia đã nói với cô sao? Cô ta đến tìm cô?” “… Không có” Lê Tiến Minh đột nhiên bừng tỉnh: “Mẹ của tôi?”
“Là mẹ của anh nói. Nếu như: không phải bà Lê nói với tôi, tôi còn không biết anh lại có thói trăng hoa như vậy” Tống Ân tức giận trừng anh, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.
Cô không muốn để lộ tâm tình của mình trước mặt anh, dùng tóc che mặt đi, cầm lấy chăn mền cuốn chặt lấy thân thể.
Lê Tiến Minh đưa tay kéo cô trở lại, đem mặt cô đối diện chính mình.
Hai mắt anh chăm chú nhìn nước mắt đang chảy ra của cô, nhưng lại thấy được con ngươi của cô đầy vẻ quật cường không phục.
“Em… Lần này bỗng nhiên chơi trò mất tích, khi trở về lại nổi giận đùng đùng không chịu nói lý với tôi như vậy, có phải là bởi vì lí do này?” Tống Ân cắn môi, không nói lời nào.
Ánh mắt của Lê Tiến Minh chợt nghiền ngẫm, mang theo sắc thái vui sướng: “Cô gái kia rất khó hiểu, tôi không biết cô ta từ nơi nào xuất hiện.
Hơn nữa… Coi như là tôi cùng cô ta có cái gì, đó cũng là việc từ nhiều năm trước. Tôi lúc đó mười tám tuổi, cô không phải là sự tình lúc tôi mười tám tuổi mà cùng tôi tính sổ chứ?” Tống Ân nhíu mày, hơi nghi hoặc: “Mười tám tuổi?”
“Mười tám tuổi” Lê Tiến Minh trịnh trọng gật đầu.
Tống Ân cũng không phải là loại người cố tình gây sự, hay là người thích lôi chuyện cũ ra để nói, nhưng cô cũng không muốn dễ dàng mà bỏ qua cho anh, lại nói tiếp: “Nhưng mà bà Lê nói qua… Hai người có ý định kết hôn a?” Lê Tiến Minh cười nhạo nói: “Tôi với cô ta ngay cả đầu ngón tay còn chưa có chạm qua, nói với nhau còn chưa quá mười câu. Có khả năng kết hôn sao?”
“Cô ta cũng nghĩ vậy sao?” Tống Ân bĩu môi, nói tiết ậ nhiều đàn bà như vậy, chỉ là một lời bông đùa, trước kia là cô chủ nhà họ.
Cao, bây giờ lại thêm một cô gái đang còn có lần đầu tiên. Ai biết cậu chủ như ngài muốn thế nào chứ?” Lê Tiến Minh cúi người, nhìn cô rồi nở một nụ cười, giọng điệu mập mờ nói: “Tôi như thế nào lại ngửi được mùi vị dấm chua ở đây nhỉ? Ghen rồi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ân †ỏ ra vẻ quật cường: “… Ai muốn ăn dấm chua của anh chì Lê Tiến Minh ôm cô vào ngực mình, dùng tay nâng mặt cô lên, anh mắt chăm chú khóa chặt lấy cô.
So với trước, lúc này đây trong mắt anh nhiều hơn vẻ nghiêm túc: “Mẹ của tôi tìm em chắc không chỉ nói chuyện của mười năm trước. Có nói chuyện gì khó nghe với em nữa không?” Tống Ân liếc anh một cái, cuối cùng lắc đầu: “Không có, bà ấy nói đều là lời nói thật.”
“Nói cái gì lời nói thật, nói cho tôi nghe một chút!” Tống Ân nhìn qua anh, trầm ngâm chốc lát: “Vẫn là không nói nữa. Có mấy lời anh muốn nghe thì đã nghe rồi” Xác thực.
Lê Tiến Minh nghĩ ra. Đơn giản là nói chuyện tình mười năm trước đến để nhục nhã cô.
Anh kỳ thật không quá quan tâm nhưng không đành lòng nên hỏi lại.
Bởi vì như vậy lần nữa lại vạch ra vết sẹo đau lòng của cô.
Anh trìu mến nhìn lấy cô, đem đầu cô ấn vùi vào trong ngực mình, rồi ôm cô một cách chặt chế chỉ trừ lại một khe hở nhỏ.
“Về sau, lúc nào trong lòng khó chịu, biết đi đâu trốn rồi chứ?” Anh hỏi.
Tai Tống Ân dán chặt trên bộ ng ực của anh, có thể dễ dàng nghe được từng tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Từng tiếng từng tiếng xuyên qua màng tai của cô, thoáng một cái đã đụng chạm vào tiếng lòng của cô, lại để cho cô cảm thấy sự an toàn trước nay chưa từng có trải qua.
Lại cảm thấy an tâm.
Cô lắc đầu.
Lại bị Lê Tiến Minh đang căm tức hôn môi, hôn tới lúc hai người mê loạn, mới nghe được anh thở phào hổn hển mở miệng nói: “Về sau, khi nào trong lòng khó chịu thì chạy đến trong ngực người đàn ông của em mà trốn! Tôi không phải là Tiến Thành, vâng lệnh cha mẹ như Thánh chỉ, càng không có khả năng không quan tâm em, hiểu không?” Con ngươi của Tống Ân nhìn chằm chằm anh, trong lòng một trận cảm động.
Anh ở phía trên, cô ở phía dưới. Cả người thì bị anh ôm chặt trong ngực.