Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Chuyện cãi vã trước đây giữa hai người tưởng chừng đã thành quá khứ, hay thậm chí nó không có chuyện gì xảy ra. Lúc này, chỉ có sự thâm tình và sự điên cuồng khi yêu đối phương.
Trong hai năm chia tay, thật sự không ai sống tốt hơn ai.
Ngày hôm sau, Kiều Phong Khang tỉnh dậy, hơi nghiêng sang một bên, trong tiềm thức muốn tìm kiếm người phụ nữ mà anh yêu.
Đêm qua, hai người quá điên cuồng, chỉ có khát cầu nhau ngày một nhiều hơn. Một khi bùng cháy, anh cũng không thể tự chủ được. Anh chỉ muốn cô, muốn cô vĩnh viễn không rời đi.
Nhưng khi bàn tay tìm kiếm trên giường lại chỉ toàn là khoảng trống.
Anh mở mắt dậy, cô đã đi đâu, những vết loang lổ trên giường cho thấy sự nồng nàn đêm qua của bọn họ là hoàn toàn chân thật.
“Ánh Tuyết?” Không có ai đáp lại anh. Anh vội nhấc chân khỏi giường đi tìm khắp trong và ngoài nhà.
“Du Ánh Tuyết?” Cô ấy thực sự đi rồi sao?
Ý thức được điều này, trái tim anh chùng xuống. Nghĩ đến những lời cô nói đêm qua, cô có thể tìm đến những người đàn ông khác, hai mày anh nhíu chặt.
Anh không thể cho phép cô thực sự tìm được người đàn ông khác.
Tuyệt đối không cho phép!
“Anh ba, em mang đồ ăn sáng cho anh và cô Ánh Tuyết đây” Ngoài cửa, giọng Bối Bối vang lên đúng lúc, cô thấy anh đang lật tung mọi thứ trong nhà lên. Đó là chiếc nhẫn mà anh vẫn luôn giấu dưới tủ cùng với bức ảnh của Du Ánh Tuyết.
Bối Bối ngây người một lúc, nhìn anh bỏ những thứ này vào túi xem như: báu vật: “Anh ba, anh … anh phải quay về sao?” “Anh cần ra bến tàu trước.” Anh tính toán thời gian, lúc này có lẽ đoàn tàu đầu tiên vẫn chưa rời bến, anh có thể đuổi kịp cô.
Bối Bối rất buồn, cô đặt bữa sáng xuống rồi nói: “Vậy để em tiễn anh” Kiều Phong Khang dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bối Bối, trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ. Anh cúi đầu, ấn mạnh lông mày rồi lại mở mắt ra.
Chỉ có một màu đen bất tật và anh như rơi vào xuống vực thẳm.
Anh thở gấp vung tay lên trời loạn xạ. Bối Bối lo lắng nắm lấy tay anh: “Anh ba, em ở đây!” “Anh ba, anh có thấy em không?” – Bối Bối vẫn vẫn tay trước mặt anh.
“Không” – Sau một lúc im lặng, anh lắc đầu.
“Cô Ánh Tuyết đâu rồi? Sao không thấy cô ấy: “. Đi rồi” – Thật lâu sau anh mới nói.
Anh vẫn nhắm mắt, Bối Bối không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh lúc này. Tuy nhiên giọng điệu phát ra hai chữ kia của anh, cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn.
“Rời đi? Làm sao cô ấy có thể rời đi vào lúc này?” – Bối Bối rất bất mãn.
Anh cười trừ, lắc đầu: ừng trách cô ấy, là anh đuổi cô ấyđi” “Tại sao? Anh ba, anh rất yêu cô ấy, tại sao anh lại để cô ấy đi? Cô ấy không phải rất yêu anh sao, nói đi là đi thế à?” “..„ Đi rồi, đi cũng tốt” – Anh không thể ích kỷ mà giữ cô nữa, anh bây giờ không có tư cách.
Bối Bối biết mình là người ngoài, khó mà thuyết phục được anh, cô ta chỉ biết ngồi đó nhìn anh. Chờ đến mấy giờ sau, thị lực của anh dần dần khôi phục, vẻ mặt của anh vẫn như cũ lãnh đạm.
Anh ấy đi ra biển một mình, chỉ đứng đó, đôi mắt u ám nhìn về thành phố. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, anh mới quay người đi về.
Bối Bối cũng lặng lẽ đi theo sau anh, anh rất sợ anh sẽ cô đơn khi không có ai bên cạnh.
“Anh ba, trong nhà anh có bật đèn!” – Từ xa, Bối Bối đã nhìn thấy ánh đèn vàng từ trong nha, bọn họ ra biển khi trời còn sớm, bọn họ tất nhiên không bật đèn trong nhà.
“Có thể là cô Ánh Tuyết đã trở lại rồi đó” Ánh Tuyết…