Chương :
“Chờ một lát sẽ có kết quả kiểm tra, lo lắng giờ cũng vô ích” Nhưng Bối Bối vẫn rất lo lắng, anh hai cau mày: “Bối Bối, em đừng quan tâm đến anh ba đó nữa. Em nói anh ta đã có vợ, hơn nữa nếu mắt anh ta có thể tốt lên thật tốt thì hai năm qua em chăm sóc anh ta coi như vô ích. Chắc chắn anh †a muốn trở về với vợ rồi” Khi nghe những lời này, Bối Bối có chút buồn bã nhưng rồi lại không vui nói: “Chỉ cần anh ba khỏe, anh ấy đi đâu cũng được. Hơn nữa, sao có thể nói là em chăm sóc anh ấy vô ích. Tiền trong tài khoản của anh bây giờ, nếu không phải anh ba giúp thì sao mà có được? Nếu không có anh ba, có lẽ bây giờ anh và anh cả vẫn còn đi mò cua trên đảo đó.” “Đúng là như vậy. – Anh hai cũng phải thừa nhận chuyện này – “Nhưng là một người anh trai, anh tất nhiên lo lắng em không vui. Nếu em cảm thấy không sao thì anh không nói nhiều nữa” Bối Bối có thể thấy, từ khi Du Ánh Tuyết lên đảo, anh ba rõ ràng trở nên vui vẻ hơn. Suốt hai năm cô cũng không thể khiến anh nở một nụ cười thật tâm còn vợ anh chỉ mất chưa đầy hai ngày. Vậy nên anh cần cùng vợ mình trở về nơi thuộc về anh, đó mới tốt.
Bác sĩ vẻ mặt nặng nề, từ trong bước ra: “Ai là người nhà của anh Kiều?”
“Là chúng tôi.”
“Vậy thì vào với tôi.” Kiều Phong Khang đang ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền, mặt không lộ ra biểu cảm nào. Bối Bối bước tới, đứng bên cạnh anh, “Anh ba, bây giờ anh có thể nhìn thấy được không?” Anh mím môi.
“Bây giờ anh ta có thể miễn cưỡng thấy được một chút ánh ánh. Tuy nhiên, trong tương lai, tình trạng mù tạm thời này sẽ kéo dài và trở thành mù vĩnh viễn. Có thể một hay hai giờ nữa anh ta sẽ thấy lại nhưng đánh giá tình hình hiện tại, tôi e rằng rằng trong vòng nửa tháng, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy nữa” – Bác sĩ nói.
“Bác sĩ, nếu chọn phẫu thuật ngay bây giờ có cứu được không?”
“… Phẫu thuật không phải là không thể, chỉ là…” – Bác sĩ dừng lại một chút mới nói tiếp – “Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Rất có thể sau phẫu thuật sẽ không thể bình phục. Không chỉ khả năng mù vĩnh viễn khá cao mà còn vĩnh viễn có nhiều tác hại khôn lường… Tuy nhiên, đây là biện pháp cuối cùng bây giờ rồi. Tôi đề nghị mọi người nên cân nhắc kỹ lưỡng” Mù vĩnh viễn…
Đây chắc chắn là một đòn đánh vô cùng nặng nề nữa giáng vào người đàn ông kiêu ngạo như anh. Bối Bối nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bình tĩnh hỏi: “Cơ hội phục hồi được bao nhiêu phần trăm?”
“Chưa đến ba mươi” Bối Bối lặng người, hơi thở của Kiều Phong Khang ở bên cạnh cũng trở nên nặng nề hơn.
Anh đã không nói một câu nào rồi đột ngột đứng lên và bước ra ngoài, Bối Bối lo lắng chạy theo.
“Bác sĩ, tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ ra ngoài xem xét trước. Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về ca phẫu thuật” – Anh hai của Bối Bối ở lại và chào tạm biệt bác sĩ. Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh ta nói thêm – “Nếu chúng tôi chọn phẫu thuật tôi hy vọng sẽ được sắp xếp những bác sĩ nhãn khoa tốt nhất. Tiền không phải là vấn đề” Cả hai anh của anh đều mở một tài khoản riêng cho số tiền mà Kiều Phong Khang giúp họ kiếm được từ việc mua cổ phiếu. Số tiền trong đó giờ đã rất nhiều rồi.
Du Ánh Tuyết chờ đến chiều vẫn không thấy anh trở về. Khi tìm đến nhà Bối Bối, chỉ nghe nói bọn họ đã cùng đi đâu đó. Thấy trời càng lúc càng tối, cô nghĩ thầm, liệu anh có bỏ mình chạy đi nơi khác không?
Khi cô đang nghĩ về nỗi sợ này thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Có thể là anh ấy không? Cô chạy nhanh vào tìm kiếm điện thoại trên giường. Cô nhìn vào màn hình nhấp nháy, không phải là anh.
Đó là Lê Tiến Minh.
“Sao giờ anh lại gọi điện cho em?”
“Du Ánh Tuyết, em đang ở đâu?” – So với giọng điệu chán nản của cô, Lê Tiến Minh vô cùng phấn khích.
“… Em đang ở… à, trên một hòn đảo”
“Chúng ta tìm được Phong Khang rồi!”
“Cái gì?”
“Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại nói anh ấy đến đó để khám mắt.
Nhưn: Nói đến đây, Lê Tiến Minh trầm mặc nghẹn lời.
“Nhưng sao?” – Du Ánh Tuyết lo lắng.
“Bác sĩ nói rằng đó có một cô gái trẻ đi theo anh ta đến khám. Hai người trông… khá thân thiết” ..”= Du Ánh Tuyết sững sờ.
Hôm nay, anh và Bối Bối biến mất cả ngày để đi khám bệnh nhưng tại sao anh ấy không nói với cô mà lại muốn Bối Bối ở bên anh ấy?
Du Ánh Tuyết chua chát nghĩ, những ngày tháng đau khổ và khó khăn nhất của anh đều có Bối Bối đồng hành, nên bây giờ anh có lẽ đã hình thành thói quen dựa dẫm vào cô †a. Làm vợ như cô đúng là thất bại quá mà.
“Du Ánh Tuyết?” Lê Tiến Minh không nghe thấy câu trả lời giả lả khuyên cô: “Đừng lo lắng, cô ta có trẻ thì cũng không so sánh với em được”
“Em biết cô ta là ai”
“Sao em lại biết?” – Lê Tiến Minh ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.