Chương :
Kiều Phong Khang rất muốn nói cô không biết xấu hổ nhưng ngay sau đó, anh ta chỉ quay đầu đi, nhẹ giọng:”
“Trẻ con” Cô ấy không phản bác còn cười vui vẻ. Cô cứ trẻ con thế đấy, trẻ con quấn lấy anh, quấn đến mức anh không thể đi được nữa.
Anh dẫn cô đến hiệu thuốc, hiệu thuốc trên đảo rất nhỏ. Bác sĩ ngồi ở đây là một người đã lớn tuổi, tóc bạc trắng.
“Ông ấy là ông nội của Bối Bối Kiều Phong Khang giới tì “Ông ấy là một bác sĩ rất ni Nhiều bệnh viện nổi tiếng từng mời ông ¡ đảo, nhưng ông ấy từ chị. “Ông nội” – Du Ánh Tuyết chào hỏi.
Vị bác sĩ già đẩy chiếc kính đọc sách trên sống mũi đánh giá Du Ánh Tuyết. Kiều Phong Khanh chỉ vào chiếc diện với vị bác sĩ già, nói với cô: “Ngồi xuống đây” Sau khi cô ngoan ngoãn ngồi xuống, anh lại nói: “Bắt mạch, kéo tay áo lên”
“Vâng” Du Ánh Tuyết xắn tay áo cười với vị bác sĩ già: “Ông ơi, ông có thể giúp cháu xem một chút không. Cháu có thể bị cảm rồi” Vị bác sĩ già bắt mạch, lấy nhiệt kế cho cô kẹp vào nách cô, ông nói: “Bị cảm rồi. Sao cháu sơ ý vậy?” Du Ánh Tuyết bĩu môi nói: “Không phải cháu không cẩn thận, mà là chồng cháu quá đáng. Ngoài trời lạnh như vậy, anh ấy không cho cháu vào nhà thiếu chút nữa để cháu ngoài cửa nhà một đêm. Ông nghĩ có quá đáng không?” Khi cô nói điều này, ánh mắt không nhịn được liếc qua anh, anh không được tự nhiên quay đi, cầm lấy một gói thuốc, giả vờ nghiêm túc nhìn nó.
“Trời đất! Có người làm chồng như vậy sao? Thật quá đáng! Cô gái tội nghiệp, sao cháu có thể gả cho loại người tệ bạc này?” Bên kia, sắc mặt Kiêu Phong Khang đã đen đi một nửa rồi.
Vị bác sĩ kia vẫn nhiệt tình hỏi tiếp: “Nhìn cháu lạ mặt lắm, cháu mới được gả tới đây sao? Ồ, đúng rồi, nhà ông Vương ở phía tây của thôn mới cưới vợ cho cháu trai hồi tuần trước.
Thẳng nhóc đó thường xuyên đến đây khám bệnh, khi nào nó tới đây ông sẽ giúp cháu khuyên bảo nó. Làm sao có thể đóng cửa để vợ bên ngoài, cháu gái ngoan, đừng sợ, trở về cháu hãy bắt nó quỳ bàn giặt, xem còn dám làm vậy nữa không” Quỳ bàn giặt? Cô không nhịn được mỉm cười. Thật khó tưởng tượng Kiều Phong Khang khi quỳ trên bàn giặt sẽ trong như thế nào.
“Ông nội, cháu không phải con dâu nhà họ Vương, cháu là con dâu nhà họ Kiều: “Nhà họ Kiều? Trong thôn này làm gì có ai họ Kiều đâu?” Du Ánh Tuyết quay lại chỉ vào Kiều Phong Khang: “Chính là anh ấy”
“Cháu đừng nói bậy… không đúng!” ~ Vị bác sĩ nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt liền thay đổi – “Cháu gái, không được, cậu ta là cháu rể nhà ta. Lần đầu tiên Bối Bối nhìn thấy nó đã thích nó rồi. Không, không, cậu ta không thể lấy cô” Du Ánh Tuyết ủ rũ, thấy vị bác sĩ rất tốt bụng, cô không thể làm ông già buồn lòng, cô chỉ nói ‘vâng’ một tiếng.
Vị bác sĩ già nói tiếp: “Nếu cháu đang tìm đối tượng kết hôn, ông nội sẽ ngẫu nhiên giới thiệu cho cháu hai người cháu trai của ông.
Cháu yên tâm, hai đứa nó không thua kém cậu ta đâu”
“… Vâng” – Du Ánh Tuyết gật đầu.
Anh cau mày, cô thực sự đáp “vâng tới hai lần, có có hiểu mình đang trả lời cái gì không?
“Ông nội, chúng cháu tới đây xem bệnh” Anh đột nhiên lên tiếng, cúi đầu nghiêm nghị nói với cô: “Mau lấy nhiệt kế ra” Du Ánh Tuyết mới nhớ ra điều này và lấy nhiệt kế ra.
Ông lão liếc một cái rồi nói: “Sốt không quá nặng, không cần uống thuốc nữa. Uống nhiều thuốc sẽ làm tổn thương cơ thể. Tối nay ngủ phải đắp chăn bông dày chút, uống nhiều nước vào.”
“Cô ấy thực sự không cần uống thuốc? Nếu giữa chừng phát sốt nặng hơn thì phải làm sao?” – Kiều Phong Khang vẫn không an tâm.
“Nếu còn lo lắng như vậy, có thể lấy hai chai hoắc hương mang về.” Vị bác sĩ già giải thích cho Du Anh Tuyết hiểu: “Nước hoắc hương không phải để cô uống. Nếu cháu sốt trở lại, hãy dùng bông thấm nước hoắc hương rồi thoa nhẹ. Cháu đã rõ chưa?”
“Vâng ạ. Cảm ơn ông nội” Kiều Phong Khang quay sang các tủ thuốc, anh đang tìm chai hoắc hương. Tuy nhiên, mắt anh lại mờ đi, không đọc rõ chữ, anh nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, vẫn không thấy được.
“Phong Khang?” – Giọng nói lo lắng của cô truyền đến.
“Có rồi” – Anh không muốn cô nhìn thấy sự lúng túng này.
Anh vẫn còn khá quen thuộc với nơi này cố gắng nhớ vị trí của hoắc hương rồi lấy hai chai và bước ra ngoài. Lúc đi ra, vị bác sĩ già liền hướng anh, ông ta rất quan tâm đến anh và Bối Bối.
“Cháu đưa người ta đi khám bệnh là được rồi. Đừng có tiếp xúc quá thật mật với cô gái khác, Bối Bối sẽ tức giận” Du Ánh Tuyết hơi rủ mắt, Kiều Phong Khang trâm mặc nhìn cô, sau đó quay đầu lại, nhìn vị bác sĩ già thản nhiên nói: “Ông nội, cháu quên giới thiệu với ông – đây là vợ cháu.” Vị bác sĩ già chết lặng. Du Ánh Tuyết lại mỉm cười rất tươi. Cô nắm tay anh lần này, anh không đẩy nó ra nhưng anh cũng không nắm lại tay cô.
Sau khi vị bác sĩ già bình tĩnh trở lại, anh đã dẫn cô đi thật xa, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng rống giận của ông: “Thăng nhóc, có chuyện gì vậy? Tại sao đã kết hôn còn không nói sớm, để cô uống. Nếu cháu sốt trở lại, hãy dùng bông thấm nước hoäc hương rồi thoa nhẹ. Cháu đã rõ chưa?”
“Vâng ạ. Cảm ơn ông nội” Kiều Phong Khang quay sang các tủ thuốc, anh đang tìm chai hoắc hương. Tuy nhiên, mắt anh lại mờ đi, không đọc rõ chữ, anh nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, vẫn không thấy được.
“Phong Khang?” – Giọng nói lo lắng của cô truyền đến.