Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm, anh có đuổi cô đi, có mắng cô, cô cũng sẽ không rời đi. Chỉ cần sống chết bám lấy anh là được.
Hôm qua khi cô bước vào đây trời đã nói, sáng nay lại ra ngoài quá gấp gáp đến nỗi Du Ánh Tuyết không có thời gian nhìn kỹ căn nhà gỗ mà anh ấy ở.
Rất đơn sơ.
Một phòng, một bếp, một phòng tắm. Nội thất chỉ có một chiếc giường, một bàn ăn, một tủ để quần áo và hai chiếc ghế gỗ. Mặc dù rất đơn giản, nhưng rất gọn gàng. Anh chưa bao giờ giỏi làm những việc này, Du Ánh Tuyết biết những thứ này đều do Bối Bối giúp anh. Trên bệ cửa sổ, có mấy châu hoa những bông hoa rất tươi tốt, rõ ràng do bàn tay của một cô gái.
Nhưng trong căn nhà này không có gì thứ gì thuộc về cô gái đó. Nghĩa là anh và Bối Bối thật ra chưa từng phát triển đến giai đoạn kia. Du Ánh Tuyết rất biết ơn vì cô ta đã được chăm sóc, cho anh. Nếu không có cô ta, cô không dám tưởng tượng bây giờ anh ra sao.
Tuy nhiên, càng nghĩ thì cô càng khó chịu hơn, bởi vì đáng lẽ những chuyện này phải là tự tay cô làm.
“Anh ba, anh ngồi đi, em hâm nóng bữa sáng cho anh” – Bối Bối lấy tay xem cái nồi nhỏ đựng cháo, đáy nồi đã nguội rồi.
Bối Bối chuẩn bị vào bếp lại nghe Du Ánh Tuyết nói: “Để tôi làm”
“Không cần, cô là khách của anh ba. Cứ ngồi đó nói chuyện với anh ba đị”
“Để tôi làm, đây là những việc tôi nên làm” – Du Ánh Tuyết cười, chân thành nói – “Hai năm nay đã phiền cô chăm sóc anh ấy rồi, bây giờ để tôi chăm sóc anh ấy cho” Cô ấy là vợ của anh Ăn uống hàng ngày càng việc sinh hoạt nhỏ nhặt của chồng vốn là trách nhiệm của người vợ. Cô đã đã làm trễ hai năm rồi.
Bối Bối sửng sốt trước lời nói của cô, tim thắt lại, bất giác nhìn qua anh ba. Anh cũng không có ý ngăn cản Du Ánh Tuyết.
Bối Bối đành phải buông tay và đưa nồi cháo cho cô, còn nói với vẻ lo lắng: “Cái bếp ở đây dùng không tốt lắm.
Cô đặt cháo lên bếp, nhìn thấy ngọn lửa, cô hơi sững sờ. Ở đây không giống như ở thành phố, bếp không có sẵn chỗ vặn lửa. Cô phải đi ra ngoài có chút xấu hổ nhìn anh: “Ừm… anh có thể cho em mượn bật lửa được không?”
“.. – Anh không lên tiếng chỉ để bật lửa ra góc bàn.
“Giấy để mồi lửa ở đâu?”
“Đây nè” – Bối Bối đưa cô một xấp báo “Cô làm được không? Hay để tôi vào thay.”
“Không sao, không sao, hai người cứ ngồi chờ, tôi có thể” Vừa nấy còn hứa chắc là làm được giờ sao cô có thể lùi bước. Cô không thể để mình quá thua kém trước mặt anh ấy. So với cô, Bối Bối vừa tốt bụng, lại đảm đang, chu đáo. Cô ta còn chăm sóc cho anh trong hai năm và ân nhân cứu mạng của anh. Du Ánh Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ. Nếu là chính mình, cô ấy có lẽ cũng sẽ lâu ngày sinh Đôi mắt của Kiều Phong Khang không thể đọc báo như bình thường được nữa, Bối Bối cầm tờ báo tài chính mới đến ngày hôm nay và đọc cho anh ta.
Anh dựa vào ghế, không cách nào tập trung vào tờ báo được, thỉnh thoảng anh lại nhìn lướt qua bếp nhìn dáng người mảnh mai của cô. Hai năm không gặp, cô ấy càng trở nên thành thục quyến rũ. Tóc để dài xõa ngang lưng, có mấy sợi tóc mai rơi hai bên má, thật đẹp.
Trái lại bản thân anh…
Anh không còn là Kiều Phong Khang của ngày xưa. Anh mím chặt môi, hai tay đè lên đầu gối vẫn còn đau nhức.
“Ấy” – Trong bếp chợt vang lên tiếng động.
Ngón tay của Du Ánh Tuyết không cẩn thận bị bỏng rồi. Ngoài cửa, trái tim của anh trở nên căng thẳng không kiềm được mà đứng dậy mặc kệ đầu gối đang đau đi như bay tới cửa phòng bếp.
Giọng Bối Bối đang đọc báo ngừng lại, cô ngẩn người trước phản mạnh mẽ của anh.
Anh không đau chân nữa sao?
Khi Du Ánh Tuyết nghe thấy động tĩnh, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh.
Anh đang nhướng mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tay cô.