Chương :
Điều anh ấy không biết trong bóng tối, đôi mi khép hờ của Du Ánh Tuyết khẽ rung lên. Cuối cùng cô cũng tìm thấy anh rồi, cho dù tình hình bây giờ có †ồi tệ thế nào, ít nhất, cô có thể ở bên cạnh anh một lần nữa…
Tối hôm trước cô ngồi trên bãi biển không ngủ, kết quả là đêm nay cô ấy ngủ rất ngon. Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đều ở quanh đây. Cảm giác này khiến cô thấy an lòng.
Ngày hôm sau, khi Du Ánh Tuyết mở mắt ra, cô chỉ thấy đầu đau vô cùng choáng váng và sưng tấy. Cô nghĩ đêm qua đã ở ngoài trời quá lâu, có khi đầu bị đông luôn rồi.
“Anh bai” Cô vừa định đứng dậy, bên ngoài lại vang lên một giọng nữ trong trẻo, Du Ánh Tuyết cảm thấy giọng nói này có chút quen. Cô nhớ rằng đó là cô gái mà cô đã gặp cùng Tiểu Mộc ở bãi biển lần trước, đó là Bối Bối trong miệng cậu bé.
Nhưng…
Anh ba, có phải gọi là anh không?
Giống hai người rất thân mặt vậy. Cô ấy gọi anh là chú ba, Bối Bối gọi anh là anh ba. Cô cảm thấy rằng có chút ghen tị thực sự.
“Anh ba, anh không ở trong nhà à?” Du Ánh Tuyết nhìn quanh, nhưng không có ai trong phòng. Cô rất sợ, anh sẽ không vì cô tìm thấy anh mà lại lần nữa biến mất chứ? Cô còn chưa kịp xỏ giày, đã chạy vội ra cửa.
“Anh có nhà sao, em gọi lâu…” – Giọng Bối Bối bỗng khựng lại vì sự xuất hiện của Du Ánh Tuyết.
Đôi mắt to chớp chớp, cô ta nhìn Du Ánh Tuyết đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
“Cô… sao cô lại ở nhà anh ba của tôi?”
“Anh ấy bây giờ không có ở nhà, tôi lo lắng rằng anh ấy sẽ lại biến mất. Bối Bối, anh có thể giúp tôi tìm người được không?
“Biến mất?” – Bối Bối bối rối – “Anh ấy đang bình thường mà, tại sao lại biến mất?”
“Nhất thời tôi không thể giải thích cho cô rõ được” – Du Ánh Tuyết xoay người vội vàng mang giày – “Tôi không quen thuộc đường trên đảo. Cô có thể cùng tôi đi tìm anh ấy không?” “Được” – Bối Bối không rõ mối quan hệ giữa cô và anh, cô ta bưng bữa sáng nóng hổi đặt lên bàn, lại nhìn Du Ánh Tuyết, ngập ngừng hỏi – “Hôm qua, anh ba… ngủ ở đây à?” “Chúng ta sẽ đi đâu tìm?” – Sự chú ý của Du Ánh Tuyết hoàn toàn không nằm trong câu hỏi của cô.
“Đường này” Bối Bối chỉ hướng, ngay lập tức Du Ánh Tuyết lo lắng chạy đi, cô ta cũng đuổi theo.
Đi được mấy bước trầm ngâm vài bước, Bối Bối lại nói: “Nhưng mà … anh ba có một cái giường ở nhà thôi, để người khác qua đêm xem ra không tiện.” Du Ánh Tuyết nhíu mày, cô đã hiểu ra Bối Bối chỉ quan tâm đến việc cô ở lại qua đêm. Cô gái được gọi là “Bối Bối” này thực sự thích anh ấy.
Chẳng lẽ anh ấy thậm chí không nói với ai, anh ấy đã kết hôn rồi sao?
Du Ánh Tuyết nghĩ, một lát gặp lại anh ấy, cô nhất phải xem anh ấy có còn đeo nhẫn cưới của bọn họ hay không.
Nếu anh thật sự nói dối một cô gái ngây thơ rằng mình là một người chưa kết hôn, cô nhất định sẽ tức giận với anh.
“Đêm qua tôi ngủ trên giường còn anh ấy ngủ ở sàn nhà” – Rốt cuộc Du Ánh Tuyết vẫn trả lời thành thật.
Nghe xong lời này, Bối Bối đột nhiên nở nụ cười, rất vui vẻ nói: “Tôi đã biết anh ba không phải loại người như vậy mà” Du Ánh Tuyết ngược lại trong lòng không vui.
Việc anh ngủ với cô chính là chuyện đương nhiên. Họ là cặp vợ chồng mới cưới, đã hai năm không gặp, cô muốn thân mật với anh sắp phát điên rồi, nhưng anh lại ngủ yên trên mặt đất. Cô đã nhiều lần muốn rời khỏi giường và nằm trên mặt đất cùng anh ấy.
Nghĩ đến đây, cô không tránh khỏi phiền muộn. Cô lắc đầu, xua đi những suy nghĩ này, hỏi: “Cô gọi anh ấy là anh ba, tại sao vậy?”
“Lần đầu gặp anh ấy, tôi hỏi anh ấy tên gì nhưng anh ấy không nhớ, chỉ nhớ trong gia đình hình như anh ấy thứ ba, có người là chú ba. Vả lại, trong gia đình tôi cũng có hai người anh trai, anh ấy là anh trai thứ ba của tôi. Tuy nhiên, anh ấy có lớn hơn hai anh trai của tôi một chút” Khi Bối Bối nhắc đến anh, giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, vừa rành mạch lại có nhiều tình cảm.
“Sau đó, mắt và chân của anh ấy…”
“Bác sĩ cũng xem qua hết – Khi nhắc đến chuyện này, Bối Bối thở dài.
“Anh ấy đã nằm trên giường hơn một năm, chiếc xương sườn trong số chiếc của anh ấy đã bị gãy. Lúc đó, anh ấy bị xuất huyết nội sọ, nói chung chỗ nào cũng là máu. Xương hông và đầu gối chân trái của anh ấy đều bị gãy. Mặt mũi cũng đầy máu, không nhìn rõ hình dạng nữa. Khi tôi đưa anh ấy vào bệnh viện, bác sĩ trực tiếp thông báo là sắp không cứu được nữa.
Du Ánh Tuyết nghe đến không thở nổi nữa, lồng ngực đau đớn. Giờ nghe kể lại thôi mà lòng cô vẫn đầy sợ hãi.
Lúc đó anh chỉ cách cái chết có một khoảnh khắc mà thôi.