Chương :
“Bối Bối, có phải em không?” – Không nghe thấy câu trả lời anh hỏi lại.
Du Ánh Tuyết chậm rãi đứng dậy, nghe thấy anh đang nhìn cô mà lại gọi tên người, hốc mắt cô đỏ rực. Trái tim, trái tim bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt.
“Muộn rồi, em mau về đi. Không thấy em, anh trai em lại đi tìm” Anh nói xong quay mặt đi, xoay người bước vào nhà.
Du Ánh Tuyết đứng ở phía sau, nhìn bước chân không còn bước đi bình thường của anh mà hít một ngụm khí lạnh.
Nước mắt cô không kìm được mà trào ra.
Đôi mắt và cả đôi chân…
Rốt cuộc anh ấy đã phải chịu đựng những gì trong tai nạn năm đó? Và trong hai năm qua, anh ấy làm sao có thể sống như thế này?
Trái tim đau cô đau, đau không thể diễn tả được.
“Ai?” – Tiếng thở của cô đã khiến Kiều Phong Khang nhướng mày nghi ngờ.
Anh đột ngột quay mặt lại và nhìn chằm chăm về hướng phát tiếng động.
Đúng lúc đó, thắt lưng anh đột nhiên bị thắt lại, vòng eo gầy gò được ôm chặt bởi một đôi tay mảnh mai.
Kiều Phong Khang bị chấn động, từng đợt sóng trong lòng anh dâng trào.
Hơi thở này… giống như anh đang nằm mơ vậy. Tuy nhiên, anh biết nó là chân thật, thật hơn giấc mơ anh mơ suốt hai năm qua nhiều.
Đáng tiếc hiện thức quá tàn nhãn, anh của bây giờ tự thấy xấu hổ về bản thân.
“Cô là ai?” – Anh im lặng lâu mới hỏi.
Tất cả sự phấn khích và xúc động đều bị anh giấu vào trong góc sâu thẳm nhất, anh chỉ có thể bình tĩnh, cố gắng tỏ ra bộ dạng thật thản nhiên.
Du Anh Tuyết từng nghĩ rất nhiều lần về viễn cảnh được gặp lại anh. Cô nghĩ cô sẽ phải hỏi anh tại sao rõ ràng anh vẫn còn sống nhưng lại không chịu quay lại tìm cô trong suốt hai năm. Hỏi anh có còn nhớ rằng mình vẫn còn một người vợ đang đợi anh không? Hoặc ít nhất cô sẽ nổi giận với anh, bỏ mặc anh ít nhất hai tháng. Nhưng khi anh thực sự xuất hiện trước mặt cô, đừng nói là hai tháng, chỉ hai giây thôi cô cũng không muốn phải xa anh nữa.
Cô siết tay để ôm anh chặt hơn.
Cô muốn đem chính mình hòa vào anh làm một. Cô không nói được gì mà cứ rơi nước mắt liên tục, chiếc áo phông cũ kỹ của anh bị cơ làm ướt một mảng lớn.
“Thật may… thật may là anh vẫn còn sống…” Cô tự lẩm bẩm một mình, vừa cười vừa khóc: “Anh còn sống… em không có nằm mơ, anh còn sống”
“Anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không? Mọi người đều rất nhớ anh.
“Xin lỗi, tôi không biết cô!” – Anh trầm giọng nói, ngay sau đó, anh đã kéo tay cô ra khỏi eo mình.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra.
Khi cô kịp định thần lại, anh đã bước vào cửa.
Cô vội ngăn cản anh lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không thể không biết em. Tối hôm qua anh đã nhìn thấy em trên bãi biển, anh còn đắp chăn cho em” Lời của cô không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì” – Anh cau mày phủ nhận.
Giữa hai lông mày còn hiện lên vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn: “Mong cô hãy ra khỏi nhà của tôi, nơi này không hoan nghênh cô” Giọng nói lãnh đạm của anh giống như kim đâm vào tim cô. Nhưng Du Anh Tuyết lại mỉm cười, ôm chặt anh: “Anh muốn em, em có thể ngoan ngoãn nghe lời anh nhưng anh phải đi cùng em. Nếu anh không đi, em sẽ ở đây, không đi đâu cả” Tay anh buông thõng xuống bên hông, nắm bóp chặt xong lại thả ra, không nói nên lời.
Anh phải làm như thế nào đây?
Anh vẫn tham lam cái ôm của cô như vậy như vậy, anh không có sức kháng cự trước cô.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói lo lắng của cô: “Chúng ta cùng trở về đi sau đó đến bệnh viện, được không?” Sự kích động trong mắt anh, phút chốc bị xé rách không còn lại gì. Nó được thay thế nhanh chóng bằng sự lạnh nhạt và dửng dưng.
Lần này, anh dùng sức lực rất lớn một lần nữa gỡ tay cô ra: “Cho ngươi cô giây rồi biến mất ở trước mặt tôi. Bằng không đừng trách tôi không có lễ độ” Anh thật sự dùng lực lên cánh tay cô, Du Ánh Tuyết thấy đau nhưng tim cô càng đau hơn. Cô không nói lời nào, căn chặt môi, im lặng cố chấp đứng nhìn anh.
Ba giây sau, cô bị người anh đẩy ra khỏi nhà.