Chương :
Du Ánh Tuyết dần dần rút khỏi đám đông, mặc thêm áo và đi dạo trên đảo.
Kiêu Minh Đức chú ý tới cô, đứng dậy hỏi: “Em đi đâu?”
“Em chỉ đi bộ xung quanh”
“Anh đi cùng em, chờ anh, anh đi lấy thêm áo”” Du Ánh Tuyết muốn đi dạo trên đảo một mình, lặng lẽ. Cô không gật đầu, và rời đi trước trong khi Kiều Minh Đức vào lều lấy áo.
Đêm đã tối.
Cô thản nhiên đi dạo trên bãi biển, khoanh hai tay và để gió biển quấn lấy mình.
Cách đó vài mét, một vài đứa trẻ cười nói.
Chúng đang nhặt vỏ sò và đào những con cua nhỏ, trông thật đáng yêu.
Tiếng cười giòn tan rất dễ lây lan, và tâm trạng của Du Ánh Tuyết cũng vui hơn.
“Chị ơi, cái này cho chị.” Đột nhiên, một đứa trẻ chạy đến và trao cho cô một chiếc vỏ sò.
Du Ánh Tuyết được tặng quà.
Cô ngồi xổm xuống, nói với đứa trẻ đó: “Ôi đẹp quá, sao em không giữ lại?”
“Bởi vì thấy chị rất buồn, nên em tặng cái này cho chị. Mỗi khi không vui, chỉ cần có những vỏ sò xinh đẹp này là có thể cảm thấy rất vui rồi!” Sự ngây thơ và tốt bụng của đứa trẻ khiến mũi Du Ánh Tuyết cay cay à suýt bật khóc.
Vậy ra…
Nỗi buồn của cô thật sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy?
“Cảm ơn. Món quà này rất quý giá nên chị sẽ nhận” Du Ánh Tuyết sờ đầu đứa trẻ, “Không có gì, đây là quà em tặng chị, không cần tặng lại. Nhưng mà bây giờ chúng em phải về rồi! Mẹ em nói, nếu bọn em về muộn thì Đại ma vương trên cây sẽ bắt chúng em đi”
Du Ánh Tuyết mỉm cười.
“Đừng sợ, trên đời này không có đại ma vương đâu”
“Có! Ở thôn chúng con có!” Đứa nhỏ tỏ ra sợ hãi, nghiêm túc nói.
“Đại mà vương ở thôn của con lúc nào cũng đeo mặt nạ, rất đáng sợ! Dì đừng có đi nữa, dì về đi. Nếu gặp phải dì nhất định sẽ sợ lắm đó, hẳn mà gặp ai sẽ bắt người đó đi.
Du Ánh Tuyết cười, gật đầu: “Được rồi, cảm ơn con đã nhắc nhở. Dì sẽ đi về ngay”
“Tiểu Mộc Tử, em nói bậy bạ gì đó với ta đó? Chị nói nhiều lần rồi, hắn không phải ma quỷ, cũng không đáng sợ. Nếu em còn nhảm với người khác, chị sẽ trở mặt với em!” Đúng lúc này, một cô gái trẻ xách giỏ đi ra, không biết từ đâu ra, bởi vì nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ mới bước ra giáo huấn đứa nhỏ.
“Chị Bối Bối, đừng hung dữ với em mà”. Tiểu Mộc trốn ra sau lưng Du Ánh Tuyết, giống như đang tìm chỗ dựa.
Sau đó tiếp tục mở đôi mắt to tròn hướng về Du Ánh Tuyết than thở: “Đại ma vương rất đáng sợ như chị Bối Bối cứ luôn bênh vực hẳn”. Du Ánh Tuyết sờ sờ đầu nhỏ dễ thương nói: “Nếu như con sợ hãi, mau trở về đi”. “Vậy con về đây, tạm biệt dì” Tiểu Mộc vẫy vẫy rồi vội vàng chạy đi nhưng vẫn không quên quay lại làm mặt quỷ với cô gái tên ‘Bối Bối.
“Đúng là nghịch ngợm” Cô gái kia lắc đầu.
Bối Bối quay người lại cười với Du Anh Tuyết: “Đừng nghe trẻ con nói nhảm. Anh ấy không phải ma quỷ gì đâu, anh ấy là người rất… Dù sao anh ấy cũng là người tốt, mặt nào cũng tốt” Cô gái khựng lại, dường như không tìm được từ ngữ phong phú để diễn tả nhau.
Du Ánh Tuyết có thể nhận ra một sự ngưỡng nộ rất lớn từ trong mắt của của cô ấy. Người ta gọi cái này là người yêu trong mắt hóa Tây Thi.
Bối Bối nghĩ, người đó quá xuất sắc, cô không tìm được từ ngữ nào có thể miêu tả được hết sự vĩ đại của người đàn ông trong trái tim cô.
“Trẻ con vô ý, đừng để trong lòng” – Du Ánh Tuyết nói.
Bối Bối thở dài: “Con nói nói lung tung cũng không sao. Vấn đề là người lớn cũng nói vậy, đều đồn thổi mấy lời không hay mà thôi đừng nói chuyện này. Cô mau đi đi, lát nữa nước lên, con còn đứng ở đây sẽ nguy hiểm” “Cảm ơn cô, tôi đi ngay đâu” Du Ánh Tuyết vừa nói xong sau lưng đã truyền đến giọng của Kiều Minh Đức: “Du Ánh Tuyết! Sao em dám một mình chạy tới đây?” Du Ánh Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Minh Đức chạy tới đang thở hổn hển.
Bối Bối nhìn cô cười: “Bạn trai của cô đang tìm cô.” Du Ánh Tuyết nhún vai lắc đầu: “Anh ta là cháu trai của tôi.” Bối Bối há hốc mồm.
“Chính xác mà nói đó là cháu của chồng tôi. Chồng tôi hơn tôi tuổi” – Du Ánh Tuyết không biết tại sao mình phải nói chuyện với một người lạ về điều này Chỉ là cô muốn nói… nói về Kiều Phong Khang Hay đúng hơn là cô nhớ anh ấy…