Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Buổi chiều Du Ánh Tuyết còn đang làm việc, Kiều Minh Đức gõ cửa ngoài văn phòng.
Du Ánh Tuyết vừa từ máy tính nhìn lên, thấy là anh ta, liền nhếch môi: “Anh Đức, có việc gì cần đến gặp trực tiếp không?” Kiêu Minh Đức cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời điểm một năm trước.
Đặc biệt là trước mặt nhân viên.
Tuy nhiên, lúc gặp Du Ánh Tuyết, hai người họ vẫn cười đùa như trước.
“Gần đây anh ngủ không ngon à?”
“Quá bận rộn, hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả việc ngủ cũng là xa xỉ” Kiều Minh Đức chỉnh lại tư thế ngủ, lẩm bẩm nói: “Ngày mai anh phải đi công tác.
Du Ánh Tuyết cúi xuống, lấy một cái chăn từ trong tủ bên cạnh ra và đắp cho anh ta.
“Nếu bây giờ anh không có việc gì thì đi ngủ một lát đi, lát nữa có việc gì thư kí Thanh nhất định sẽ gọi.” Kiêu Minh Đức nói “ừ”, rồi đắp chăn bông lên người, điều chỉnh lại tư thế ngủ, nói: “Bây giờ anh càng hiểu rõ tại sao chú ba lại nghỉ hưu sớm như vậy. Gánh nặng này thật sự là…
Nói đến đây, Kiều Minh Đức chợt nhận ra điều gì đó, sau đó liên dừng lại.
Hé mắt một chút, ngước lên ngập ngừng nhìn Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó cười buồn nói: “Em không sao…” Kiều Minh Đức vẻ mặt đau khổ.
Anh ta thở dài và đứng dậy khỏi ghế sofa: “Là anh đi quá xa rồi, mỗi lần đến đây đều than thở với em, anh quen rồi.” Liếc nhìn cô một lân nữa, Kiều Minh Đức nói: “Đến đây là muốn nói với em, tối nay anh đã sắp xếp một chuyến chơi đêm cho bộ phận của em. Em nhất định phải tham gia”
“Đi chơi đêm? Không” Du Ánh Tuyết lắc đầu nguây nguậy: “Bánh trôi nhỏ còn ở nhà, anh biết mà, một ngày không gặp nó, em như muốn phát điên lên được.”
“Được, vậy em điên cho anh xem, anh còn chưa tận mắt thấy người điên bao giờ.’ “Anh đừng làm khó em, dù sao em cũng không đi.”
“Không đi cũng phải đi, hôm nay mọi người muốn mừng sinh nhật em.
Mọi người có lòng như vậy, em nỡ từ chối sao? Nếu tối nay em không đi, thì không ai được đi hết. Em cứ đợi làm tội nhân đầu tiên của bộ phận mình đi” Kiêu Minh Đức không ngủ nữa, chỉ đứng dậy đi ra ngoài.
Du Ánh Tuyết biết rằng anh ta cũng như Dì Lý, làm vậy vì muốn tốt cho cô.
Một năm qua, trong cuộc sống của cô, ngoài bánh trôi nhỏ thì chỉ có công việc, cô tự an ủi bản thân răng sống như vậy cũng tốt, nhưng thực ra…
Hơn nữa, cô chỉ đang tự làm mình tê liệt.
Du Ánh Tuyết thở dài, “Được rồi, anh không phải uy hiếp em, coi như em sợ anh đi.
Kiều Minh Đức thở phào nhẹ nhõm:”Ừ?”
“Ừ. Em đã gọi cho Dì Lý rồi, nhưng em chưa chuẩn bị đồ đạc gì để đi. Còn nữa, đi đâu chơi đêm vậy?”
“Chỉ cần đi theo anh, đồ đạc cần thiết anh cho em mượn” Một nơi cho những chuyến du lịch về đêm, trên một hòn đảo yên tĩnh.
Du Ánh Tuyết tựa vào lan can ngồi ở mũi tàu ngẩn người nhìn ra biển.
Sau một thời gian dài như vậy, cô vẫn cảm thấy đau lòng. Đã gần hai năm trôi qua, nhưng đến bây giờ, cô vẫn mơ.
Trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, có anh…
Anh trở lại.
Mặc áo gió và mang theo ánh hào quang, trở về thế giới của cô một cách rực rỡ.
Nhưng…
Rốt cuộc, đó chỉ là một giấc mơ.
Khoảnh khắc giấc mơ tan vỡ, lòng cô càng căn cỗi, buồn bã.