Bé Chanh Siêu Chua

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Tùng cất bước lướt qua người phụ nữ, đi đến chỗ Cố Ninh, trên đường đi còn dập điếu thuốc, nhưng mùi thuốc lá trên người vẫn còn, thoang thoảng nhưng không khó chịu.

Anh có dáng người cao, vừa đứng lại đã khiến các cô không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Nhậm Linh có phản ứng đầu tiên, xem như lễ phép gật đầu, sợ mình để lại ấn tượng không tốt với người nhà của Cố Ninh: "Anh trai của Tiểu Ninh... Cố Ninh, chào anh ạ."

Vẻ mặt của Trần Tùng khi nghe hai chữ "anh trai" có hơi vi diệu, anh theo thói quen mân mê sống mũi cao thẳng của mình, tuy là nói với Nhậm Linh nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Cố Ninh: "Chào em."

Trước đây Nhậm Linh chỉ nghe giọng của anh qua điện thoại, nghe thực tế cảm giác giọng còn hay hơn.

Vì hút thuốc nên giọng trầm hơn so với các bạn nam còn đi học.

Nhậm Linh phát hiện, sau khi Trần Tùng đi về các cô thì người phụ nữ kia hờ hững liếc mắt qua đây một cái, rồi quay người đi vào trong quán bar.

Anh vẫy tay với Cố Ninh: "Đến đây."

Nhậm Linh biết có lẽ Trần Tùng muốn đưa cô về nhà, dù sao thì không gấp uống trà sữa lắm, cô ấy lên tiếng trước: "Cố Ninh, hôm khác lại uống trà sữa, tớ về nhà trước đây, ngày mai gặp ở trường nhé."

Cố Ninh "Ừ" một tiếng: "Về nhà nhắn Wechat cho tớ nha."

Nhậm Linh cười hì hì làm hình trái tim tặng cô, thấy Trần Tùng nhìn qua thì vội thả tay, ở trước mặt người lớn vẫn nên chín chắn chững chạc một chút.

Trần Tùng thấy từ khi anh đến Cố Ninh không nói câu nào với anh, trong lòng không khỏi bất mãn.

Sau khi thấy Nhậm Linh lên xe buýt đi rồi, anh xách cặp của cô qua: "Tại sao không nói chuyện?"

"Đi với bạn học ra đây chơi à? Chơi gì thế?"

"Sao anh nhiều câu hỏi vậy." Dường như Cố Ninh hơi bất mãn khi có người can thiệp quá mức vào việc của mình, nhưng nói xong câu trước vẫn trả lời: "Đến khu trò chơi điện tử chơi trò chơi."

Trần Tùng tựa như không nghe câu oán giận trước đó của cô: "Khu trò chơi điện tử à... Chơi vui nhỉ?"

"Vâng."

Cố Ninh giật cặp của mình lại, đi về phía trạm xe buýt: "Em tự bắt xe buýt về được, nếu anh có việc thì cứ làm đi."

Trần Tùng giữ chặt bàn tay nhỏ của cô, nhìn dòng xe lui tới trên đường: "Bắt xe buýt cái gì, bây giờ không có việc gì, cùng về đi, nhân tiện đi siêu thị mua ít đồ em thích ăn."

"Ăn bừa gì đó là được, tủ lạnh trong nhà vẫn còn đồ ăn." Cô gục đầu xuống.

Trần Tùng khom người xuống, muốn nhìn vào mắt Cố Ninh để nói chuyện: "Sao anh cảm giác hôm nay em là lạ thế nào ấy nhỉ?"

Lúc này, người phụ nữ kia lại ra khỏi quán bar đi thẳng về phía họ, hiển nhiên ánh mắt quan sát Cố Ninh, phấn mắt và đường kẻ mắt khiến đôi mắt trông rất to.

"Đây là ai vậy?" Người phụ nữ mỉm cười hỏi.

Trần Tùng vốn định nói thẳng là vợ mình, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lời đến bên miệng lại đổi thành: "Em gái của ông đây."

Nghe xong, Cố Ninh ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ càng cười vui hơn, như là nhìn ra quan hệ giữa họ không đơn giản: "Em gái kiểu nào, em gái nuôi, hay là em gái có quan hệ huyết thống?"

Trần Tùng thấy Cố Ninh ngẩng đầu lên thì không nói đùa nữa: "Vợ của ông đây."

Người phụ nữ nhướng mày, thốt ra lời kinh người: "Quào, các người còn loạn luân." Người ra xã hội lăn lộn từ rất sớm như cô ta, lời gì cũng có thể treo ở cửa miệng, không kiêng kị gì.

Cố Ninh sợ ngây người.

Trần Tùng cười mắng "đệch", nhưng thấy không còn sớm nữa nên không muốn nói thêm gì với người phụ nữ kia: "Không nói nữa, có việc thì liên lạc qua Wechat hoặc điện thoại."

Người phụ nữ lắc mông đi mất.

Cuối cùng Cố Ninh vẫn bị Trần Tùng mang về nhà, anh đã nói không có việc gì làm, không có lý do gì để tách nhau về.

Về đến nhà, Cố Ninh vẫn đi tắm trước, cô ở trong nhà vệ sinh vừa tắm vừa nghĩ đến bài thi hôm nay giáo viên đã giảng, nhưng nghĩ một lát lại nhớ đến người phụ nữ kia.

Cô không kìm được mà cúi đầu nhìn ngực mình, ngực người nọ cũng lớn quá đi.

Trần Tùng ở bên ngoài gọi cô: "Em tắm xong chưa? Cơm đã nấu xong rồi."

Cố Ninh đáp một tiếng, lau khô nước trên người rồi mặc quần áo, kinh nguyệt đã hết ba ngày rồi, tốc độ tắm của cô lại trở về tốc độ ốc sên thường ngày, có đôi khi bị giục mới ra ngoài.

Trên bàn có ba món mặn một món canh.

Cố Ninh quấn búi tóc củ tỏi thật cao trên đầu, mấy sợi tóc ướt ở hai bên rũ xuống, cô đi đến bàn cơm, kéo ghế ra ngồi xuống.

Canh sườn nấu với bắp tỏa ra mùi ngọt thanh, Trần Tùng múc cho cô một chén, từ khi kết hôn đến nay anh đã không vừa ý việc cô ăn gì cũng không thêm được tí thịt nào: "Em ăn hết chén canh trước rồi hẵng ăn cơm."

Cố Ninh uống canh từng ngụm nhỏ một.

Trần Tùng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô thì lòng sướng rơn, khóe môi cũng vô thức giương lên.

Vừa ăn canh xong, Cố Ninh thuận miệng hỏi: "Người hôm nay là ai vậy?"

"Cô ta là bà chủ của quán bar kia, nhập rượu với anh, hôm nay tiện thể đi uống vài ly, quen biết trước đây rồi, là khách hàng thân thiết, sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Anh gắp cho cô miếng thịt.

Cố Ninh mím môi: "Thì hỏi thử thôi."

Trần Tùng lại dây dưa không bỏ qua, thậm chí còn có chút vui vẻ: "Vợ à, em đang ghen đấy à?"

Cô ăn miếng thịt kia, sắc mặt không có gì thay đổi: "Ăn cơm của anh đi, em không ghen."

Buổi tối.

Vì đến kỳ kinh nguyệt, Cố Ninh và Trần Tùng đã khoảng một tuần chưa làm, đêm nay đương nhiên là anh ngứa ngáy trong lòng.

Thấy cô về phòng anh lập tức ôm người lên giường, dứt khoát cởi chiếc áo ngủ mới mặc chưa đến hai tiếng đồng hồ, làm da trắng đến phát sáng dưới ánh đèn khiến người ta muốn để lại dấu vết trên đó.

Trần Tùng hôn từ mắt cá chân Cố Ninh đi lên, ngay cả nếp bẹn cũng không buông tha, liếm đến ướt át, tay bắt lấy bờ mông mượt mà chắc mẩy vuốt ve.

Mà hai chân của Cố Ninh đặt trên vai anh.

Trần Tùng ăn huyệt nhỏ của cô, đầu lưỡi đâm vào cửa huyệt non mềm đang mấp máy từng chút một.

Anh luôn thích khẩu giao cho cô, Cố Ninh không biết phía dưới có gì ăn ngon, dù không có mùi lạ thì cô cũng cảm giác không ăn vào nổi.

Huyệt nhỏ bị đầu lưỡi trêu chọc đến phun ra dịch lỏng trong suốt. Trần Tùng đột nhiên rời đi, nằm bên cạnh Cố Ninh, hàng nóng ở bụng dưới nhô lên rất cao: "Vợ ơi, lên cưỡi anh đi."

Lại muốn phụ nữ lên trên.

Ngoại trừ tư thế vào từ phía sau thì đây là tư thế vào sâu nhất.

Lần này Cố Ninh lấy hết can đảm cưỡi lên người anh, bàn tay trắng nõn vẫn lạ lẫm đỡ quy đầu, run rẩy nhắm ngay cửa huyệt nhỏ của mình, chầm chậm ăn xuống.

Ăn vào một nửa, eo cô tê rần, tựa như bị căng ra đến hỏng, nước trong huyệt nhỏ vì bị vật nóng xâm lấn mà bị ép tràn ra từ chỗ giao hợp, chảy tràn ướt cả lông tơ của hai người.

Căng quá.

Cô ngừng một lát, lại chầm chậm đông đưa eo thon gầy, tiếp tục ăn hết vật nóng đang trần trụi ở bên ngoài.

Cố Ninh che bụng nhỏ lại, da bụng bị căng hơi gồ lên, cô không khỏi rên thành tiếng: "Ưm..."

Trần Tùng đẩy eo lên một cái, nghiền ép âm vật nhô lên của cô, tựa như muốn xỏ xuyên qua: "Vợ à, có phải tối nay em ăn chưa no không, chẳng có chút sức nào cả."

Truyện Chữ Hay