Gần đây, tình trạng của anh ấy đã ổn định rất nhiều, bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Chồng tôi là alpha, nhưng thể trạng còn kém hơn cả một omega là tôi.
Sau giờ làm, tôi đến bện viện đón anh ấy về nhà.
Bước vào cửa, căn nhà rốt cuộc cũng có chút nhân khí, đèn trên trần không còn trắng bệch lạnh lẽo nữa.
Trước đây, khi ở nhà, chồng tôi luôn điều chỉnh ánh đèn sang chế độ vàng ấm.
Đèn trong nhà chúng tôi được điều khiển từ xa, có hai màu, vàng và trắng. Tôi thích màu trắng, giống văn phòng làm việc và học tập, chồng tôi lại thích màu vàng, anh nói như thế mới có cảm giác gia đình.
Khoảng thời gian trước, khi anh ấy nằm viện, tôi ở nhà một mình, ánh đèn vàng khiến tôi thấy chói mắt, nên luôn để màu trắng.
Cơm nước xong, chồng tôi dựa vào đầu giường lướt Weibo.
Tôi rửa bát xong thì lên giường, đoạt lấy di động trong tay anh, ngoài miệng thì lải nhải anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôi vô tình nhìn lướt qua màn hình điện thoại, chồng tôi đang xem bức ảnh đền Kifune.
Điện thờ màu đỏ được tuyết trắng bao phủ, đẹp như tranh vẽ.
Đền Kifune ở Kyoto, Nhật Bản, chúng tôi đã cùng nhau đến đây khi còn là sinh viên.
Ngôi đền này cách xa trung tâm thành phố, từ khách sạn chúng tôi ở phải đi hai chuyến tàu điện ngầm và một chuyến xe bus, xuống còn phải đi bộ một đoạn nữa mới đến nơi, cả hành trình hết khoảng một tiếng rưỡi.
Vợ chồng tôi đều thích ngủ nướng, ngày nào cũng nằm trên giường đến trưa, sau khi tỉnh lại cũng chẳng buồn đi đâu.
Vào ngày cuối cùng ở Kyoto, chồng tôi mở google map, bảo là muốn dẫn tôi vờn mây trên núi.
Ở Kyoto đang là cuối thu, ngôi đền được bao phủ bởi biết bao lá rụng.
“Nhìn kìa, nơi này có bác gái đang quét rác.”
Sau khi leo lên những bậc cầu thang được một đoạn dài, chúng tôi thấy một bác gái quay lưng về phía này, đang quét lá rụng.
“Đúng thật.” Chồng tôi quay đầu nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười.
—
Sau khi giật chiếc điện thoại của anh ấy, tôi sững sờ nhìn bức ảnh trên màn hình hồi lâu.
Tháng , không biết Kyoto có tuyết hay không.
Chồng tôi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn của tôi, giọng nói ôn nhu, “Anh đã xem dự báo thời tiết ở Kyoto rồi, mấy ngày tới bắt đầu có tuyết.”
Thẩm Hằng luôn biết tôi đang nghĩ gì.
“Anh đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai xuất phát.” Giọng anh yếu ớt nhưng lại kiên định.
Cho đến khi ngồi trên máy bay, tôi vẫn tưởng rằng mình đang mơ.
Trong mơ, Thẩm Hằng xuất viện, tôi cùng anh ấy lên máy bay đi Nhật Bản, nhưng thật ra là Thẩm Hằng vẫn đang ở bệnh viện, tôi ngủ một mình trên chiếc giường đôi lạnh lẽo với ánh sáng trắng của phòng ngủ.
Khi máy bay bắt đầu cất cánh, Thẩm Hằng đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi chợt nhận ra mình đã tỉnh mộng, anh đang ở ngay cạnh tôi, bàn tay ôm lấy tay tôi lạnh ngắt nhưng ánh mắt nhìn sang lại ấm áp lạ thường.
Ba giờ sau, chúng tôi đáp xuống sân bay Tokyo, tôi nhẹ nhàng lay Thẩm Hằng đang ngủ bên cạnh.
Anh ấy mở mắt và cười với tôi.
Sau khi đi tàu Shinkansen hơn hai giờ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Kyoto, nhưng tuyết đã ngừng rơi.
Trong lòng vừa hụt hẫng lại không đành lòng.
Duỗi tay sờ sờ bụng, may mắn bảo bảo hiện tại mới sáu tháng, muộn chút nữa sẽ không thể ngồi máy bay rồi.
Thẩm Hằng cúi người, chậm rãi dán đầu vào bụng tôi.
“Bé con, con có nghịch ngợm không, cha không có ở đây, ba ba con thực vất vả.”
Đôi mắt tôi chợt đỏ bừng, vùi đầu vào cổ anh hít một hơi thật sâu hương trà.
Sau một đêm nghỉ ngơi trong khách sạn, đến sáng, Kyoto lại bắt đầu có tuyết, gia đình ba người đặt chân lên đường đến Kibune.
Con đường lạnh giá, tuyết rơi dày đặc xem lẫn những giọt mưa, đọng lại trên chiếc ô trong suốt.
Cuối tháng mười hai, tết ở Nhật Bản đang đến gần, trên gương mặt của những người đi đường đều là nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Hằng đột nhiên ngã xuống.
—
Bạn bè của anh nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Có lẽ muốn trách cứ, nhưng nhìn đến bụng lớn và gương mặt trắng bệch của tôi, cuối cùng họ quay lưng bỏ đi.
Tôi biết mình nên ngăn cản không cho Thẩm Hằng đi xa, thân thể anh không thích hợp để đi du lịch, việc đi lại sẽ làm tình trạng của anh thêm trầm trọng.
Nhưng tôi không nói lời từ chối, anh ấy muốn đi, tôi lại càng muốn đi hơn.
Bảo bảo càng lớn càng cần tin tức tố của alpha, tôi cũng vậy, tôi nhớ anh hơn bao giờ hết.
Trên áo khoác không còn lưu lại nhiều tin tức tố của anh, vì vậy tôi nhận lại hết quần áo anh mặc trong bệnh viện.
Thực tế cũng không nhiều lắm, chỉ có ba bộ thay đổi.
Tôi không biết mình đã làm thế nào để sống sót qua gần bốn tháng này, vào lúc đứa nhỏ chào đời, tôi cảm thấy nhiệm vụ cuối cùng của mình đã hoàn thành.
Tôi quá nhớ Thẩm Hằng, ngày nào cũng nhớ, ngày trước tôi còn mong ngóng anh xuất viện, hiện tại tôi mong chờ điều gì đây.
Tôi thậm chí không có bất kì hi vọng nào.
Đứa nhỏ sinh ra là omega khiến tôi hơi thất vọng.
Trong mấy tháng mang thai, tôi đã nghĩ nếu là alpha, sẽ dễ nuôi hơn một chút.
Nhưng nghĩ lại, cái này cũng không chắc, không phải Thẩm Hằng là alpha sao? Anh là một con ma ốm, suốt ngày khiến người ta nhọc lòng.
Nếu đứa nhỏ giống anh như vậy, chi bằng làm omega còn hơn.
Mang thai mấy tháng cuối, tôi đã gửi email cho bố mẹ ở xa, hỏi họ có thể giúp tôi chăm sóc con cái được không, tin tức tố của tôi bị rối loạn nghiêm trọng, không biết còn tồn tại được bao lâu nữa.
Tiếc là đến ngày đứa con chào đời, tôi vẫn không nhận được hồi âm.
Thành phố Z bước vào mùa xuân, thời tiết ấm dần lên, nhưng tay chân tôi vẫn lạnh buốt cả ngày, lạnh đến mức không muốn ra đường.
Nhưng tôi không ghét cảm giác này, nó khiến tôi nhớ đến những ngày ở bên Thẩm Hằng.
Trước khi lên xe ra sân bay, tôi để đứa bé trong tủ đựng đồ.
Thẩm Hằng rời xa tôi bốn tháng rồi, tuy rằng không oán anh, nhưng tôi ở bên đứa nhỏ này lâu hơn, nó nên theo họ tôi.
Nhưng anh vẫn là cha đứa bé, nên sẽ chia cho anh cái tên.
Kiều Thẩm.
Tôi viết tên vào tờ giấy, đặt bên cạnh đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt bàn tay mềm mại của nó, nhiệt độ đầu ngón tay còn ấm hơn tôi.
Trong giấc mơ, tôi đến đền Kibune, nơi đây đang là mùa xuân hè.
Thẩm Hằng đứng trên nền cỏ xanh ngát, mở rộng vòng tay về phía tôi.
“Vào lúc : sáng, chuyến bay Karasuma đến thành phố Kyoto gặp tai nạn.”
Cuối cùng tôi cũng đến bên anh.