Sau đêm đó Tư Gia Di cảm giác được thái độ của Lý Thân Ninh đối với mình có sự thay đổi. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là ảo giác của cô.
Lý Thân Ninh phải ở lại Singpore năm ngày, Tư Gia Di đặt vé máy bay về nước vào ngày sau cho Lý Thân Ninh và Dao Dao, đồng thời đặt vé về nước vào mười ngày sau cho bản thân, lúc cô bé biết việc này cảm thấy bất mãn: "Tại sao cô muốn gạt cháu sang một bên, một mình ở lại chỗ này chơi đùa năm ngày ?!"
Tư Gia Di suy nghĩ: "Cô phải ở lại đây giải quyết chút chuyện, giải quyết xong cô sẽ lập tức trở về nước."
Tất nhiên Dao Dao đối với câu trả lời này rất không hài lòng.
Điều làm cô bé càng không hài lòng, chính là ngày hôm sau khi tới Singapore Lý Thân Ninh liền bắt đầu bận rộn, mình thì bị bỏ lại ở trong khách sạn, mắt to trừng mắt nhỏ với bà bảo mẫu.
Trong một ngày Lý Thân Ninh phải tham dự một lễ trao giải thưởng, ba hoạt động thương mại, còn có một tạp chí ảnh cao cấp muốn chụp ảnh tại chỗ, bận rộn suốt cả ngày, cả đoàn đều mệt mỏi đến rã rời.
Không có bạn chơi cùng, cô bé bực bội ở lại trong khách sạn, khó khăn lắm mới đợi đến buổi tối, lúc Lý Thân Ninh kết thúc công việc về khách sạn thường thường đã là , giờ. Tư Gia Di lại không trở về cùng với anh.
Lúc đầu Dao Dao định buổi tối chơi đùa cùng Gia Di, kết quả kế hoạch vỡ lỡ, cô bé cho rằng Lý Thân Ninh là đầu sỏ gây nên: "Tại sao ba sắp xếp cho cô ấy nhiều công việc vậy chứ ?! Ba cố ý!"
Lý Thân Ninh oan uổng nói: "Cô ấy có cuộc sống riêng của mình, cô ấy nói muốn đi gặp bạn, không lẽ ba kéo cô ấy trở về ?!"
"Vậy thì kéo cô ấy trở về!"
"Hết giờ làm là lúc cô ấy được tự do muốn làm gì thì làm, ba đâu có thể quản cô ấy được ?!"
"Rốt cuộc là cô ấy đi gặp bạn bè nào chứ ?!"
"Ba là người thân của con, hay là cô ấy ?! Cho tới bây giờ con chưa bao giờ quan tâm đến ba như vậy."
"Ngu ngốc."
Lý Thân Ninh cười cười nhéo mặt Dao Dao, bị cô bé ngoài mạnh trong yếu đẩy mạnh ra, anh càng cười tươi hơn: "Tôi lại làm gì khiến cô giận rồi sao, tiểu thư Dao Dao ?!"
"Con làm như vậy, không phải là vì thiếu thốn tình cảm của ba, mà vì con cảm thấy ba thiếu một người vợ. Ngay cả một điều nhỏ bé này mà ba cũng không hiểu, không phải ngu ngốc thì là cái gì ?!"
Lý Thân Ninh sửng sốt.
Một lúc lâu sau, liền bày ra vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy của người làm cha: "Nhóc con, nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ ?!"
Lúc này đến phiên cô bé đắc ý: "Bị con nói trung nỗi lòng chứ gì ?!"
Anh giả bộ xem đồng hồ, định ôm cô bé đứng dậy: "Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi."
Dao Dao thét chói tay chạy trốn, vừa nhảy từ đầu ghế sofa này sang đầu ghế sofa khác, vừa kêu to: "Ba thích cô ấy đúng không ?! Đúng không ?!"
Đang đi đi lại lại ở giữa hành lang khách sạn, Lý Thân Ninh chợt nhớ tới câu nói kia của Dao Dao.
Đã qua rạng sáng, trước mặt anh là cánh cửa phòng số vẫn khép chặt, không biết chủ nhân đã về hay chưa. Đưa mắt nhìn cánh cửa phòng, rồi lại nhìn lần nữa, cuối cùng anh từ bỏ ý định gõ cửa, quyết định đi lên lầu quán bar uống một chén.
Trong quán đang diễn tấu âm nhạc, điệu nhạc đồi trụy vương vấn mùi rượu, tràn ngập quầy bar, Lý Thân Ninh gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho người phục vụ đi tới: "Một chai ..."
Có người cắt ngang lời nói của anh - "Cho thêm một ly, cảm ơn."
Giọng nói này anh cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu liền thấy một người phụ nữ đang ngồi ở góc đối diên. Anh ngẩn người, người phục vụ đi tới hỏi: "Xin hỏi cần gì ?!"
"Một chai bia." Mặc dù đang nói với người phục vụ, nhưng đôi mắt Lý Thân Ninh lại nhìn về góc đối diện không hề chớp mắt.
Người phục vụ nhanh chóng đưa ra một chai, Lý Thân Ninh giơ tay về phía đối diện, chạm vào ly rượu trên bàn tay người phụ nữ kia.
Bị vật lạnh lẽo nào đó chạm vào, Tư Gia Di ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt trách cứ của Lý Thân Ninh, là đôi mắt mờ mịt say lờ đờ của người phụ nữ, không khỏi giận dữ: "Bảy giờ sáng là bắt đầu làm việc, bây giờ cô vẫn còn ở đây uống rượu ?!"
Tư Gia Di chống tay đỡ trán, thống khổ chau mày, cố gắng tỉnh táo lại, nhìn chai bia trong tay anh: "Không phải anh cũng vậy sao ?!"
"....."
Điều khiến anh không thể hiểu được vì sao cô lại uống đến say mèm, mà vẫn không biết xấu hổ khuyên anh: "Uống một chai là đủ rồi, đừng uống nhiều, sẽ hỏng việc."
Nói xong liền ngửa đầu uống một hơi, lại một ly rượu cạn đáy. Lý Thân Ninh nhìn cảnh tượng không thể tin nổi, cũng cười: "Mấy ngày hôm nay cô rất lạ thì phải ?! Hôm qua vô duyên vô cớ khóc to một trận, hôm nay lại uống say đến vậy."
Vào giờ phút này, thực sự mong muốn nói hết những tâm sự trong lòng, nhưng cô đã nhanh chóng kìm lại, cười khẽ, muốn chuyển đề tài câu chuyện.
Lý Thân Ninh lại kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi lên: "Nói đi, xin lắng tai nghe."
Cô xua tay từ chối, cúi xuống gối lên lòng bàn tay mình.
Bên tai là tiếng nhạc du dương của kèn Saxophone, cùng với đó là tiếng nói dịu dàng của anh: "Tôi nhớ là từng có một quảng cáo được quay theo kiểu một bộ phim điện ảnh, nam chính tai nạn ô tô sau đó bị mù mắt, chăm sóc cho anh ta là một người y tá không thể nói chuyện, trong quá trình chăm sóc, nam chính đem tất cả những tâm sự trong lòng không thể nói với người ngoài nói với cô ấy, còn đặt tên cho cô ấy là 'Thụ'...."
Cô càng nghe càng cảm thấy không đúng, mông lung ngẩng đầu: "Anh từng xem quảng cáo tôi đóng sao ?!"
Dường như bị cắt ngang những hồi ức tốt đẹp, anh nhíu mày nói: "Việc đó thì có gì mà ngạc nhiên ?!"
"........"
Bỗng nhiên anh trở nên nghiêm túc: "Hôm nay, tôi làm 'Thụ' của cô."
Anh nhìn cô bằng ánh mắt, hết sức . . . . chân thành tha thiết. Dốc bầu tâm sự với người đàn ông trẻ tuổi có đôi mắt da diết này, Tư Gia Di đột nhiên không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại, phát hiện bạn thân đã thốt ra: "Sau khi kết thúc công việc tôi không về khách sạn, mà tới nhà một vị trưởng bối."
"....."
"Ở đó, tôi gặp phải một người tôi không muốn gặp."
"...."
"...."
Câu chuyện bị dừng lại, mãi sau cô vẫn không nói tiếp, anh không thể không hỏi: "Sau đó thì sao ?!"
Cô không nói gì thêm nữa, chỉ giơ tay lên ra hiệu cho người phục vụ đi tới: "Thêm một ly nữa."
Lý Thân Ninh muốn cản lại cũng không kịp nữa, mới nói: "Uống vodka như vậy sẽ uống đến chết người đó...." Thì cô cũng đã uống cạn một ly.
Cuối cùng người phụ nữ này uống say đến độ đi cũng không đi được, anh nâng cô lên, dìu về phòng.
Dường như vừa đặt người xuống giường cô đã ngủ mất rồi, cọ cọ mặt xuống ga trải giường, dáng vẻ rất ngây ngô. Lý Thân Ninh khoanh tay đứng ở bên giường nhìn rất lâu, thở dài, giúp cô cởi giày ra.
Cúi người xuống đắp chăn cho cô, khoảng cách gần như vậy, hơi thở cô lại mang theo hương vị của rượu xông vào mũi anh, anh bị mê hoặc.
Nhất thời nảy sinh ý nghĩ xấu xa
Anh hôn lên đôi môi cô. Hết sức nhẹ nhàng, không hề quấy rầy giấc ngủ của cô, trái tim anh lại đập loạn nhịp. Lý Thân Ninh không làm những điều anh suy nghĩ, ngược lại tự bật cười lắc đầu, đứng dậy dời đi.
Tiếng cửa phòng khép lại.
Sau đó Tư Gia Di mở mắt.
Cảm xúc trên môi vẫn còn, mềm mại mà xa lạ. Không có tâm phiền ý loạn, không có hoảng hốt luống cuống, trong lòng cô chỉ có trống rỗng.
Một giấc này, Tư Gia Di ngủ một mạch đến trưa. Mở mắt ra mặt trời đã lên cao.
Đồng hồ báo thức cài trong điện thoại của cô bị tắt, trên tủ đầu giường có một tờ giấy: Hôm nay cho cô nghỉ ngơi một ngày.
Là chữ viết của Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di rời giường rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương, sửng sốt một chút, không kìm được đưa tay sờ sờ nên môi, cứ như vậy bị phiền muộn bao phủ.
Nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, rửa mặt xong, trong lòng hóa thành mặt nước phẳng lặng.
Chưa ăn sáng, cô đã ra khỏi khách sạn chuẩn bị gọi xe đi thẳng đến nhà họ Phương.
Một chiếc xe đã chờ từ rất lâu.
Tư Gia Di nhận ra chiếc xe này, cảnh giác dừng bước lại.
Tình cảnh ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hoang đường giống như ác mộng không thể tỉnh lại.
Lúc ấy lòng cô như lửa đốt chạy tới nhà họ Phương, ngồi trong phòng khách nhà họ Phương chính là người đàn ông kia, nhìn thấy cô xuất hiện, hắn cũng không ở lại lâu. Một lát sau, Tư Gia Di ngồi cạnh cửa sổ nhìn anh ta đi ra khỏi tòa cao ốc, ngồi vào chiếc xe này
Vào giờ phút này, cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe hạ xuống trước mặt cô, Diêu Tử Chính ở trong xe nói: "Tìm chỗ nào đó nói chuyện một lát, chúng ta cần phải nói chuyện."
Cô nhíu chặt lông mày, nói: "Tôi với anh không có gì để nói."
Dứt câu liền bước đi.
Nhưng câu tiếp theo vang lên bên tai khiến cô đứng im tại chỗ.
"Vậy đợi đến lúc tôi hành động, em nhất định sẽ hối hận." Diêu Tử Chính nở nụ cười tỉnh bơ.
Hai người vừa mới ngồi xuống phòng ăn, Diêu Tử Chính liền mở miệng: "Đa Đa phải được tiến hành làm điều trị tâm lý định kỳ, thời gian một lần là phút, chi phí cho một lần là đôla, trong thời gian điều trị tâm lý cần phải phối hợp với điều trị vật lý trị liệu, hơn nữa chi phí mời bác sỹ điều trị trong thời gian dài rất lớn."
Biểu hiện của Tư Gia Di cũng rât bình tĩnh: "Hiện tại thu nhập của tôi rất cân đối."
"...."
"Hơn nữa, Đa Đa là con của tôi với Phương Tử Hằng, anh quan tâm làm cái gì ?!"
Nét mặt Diêu Tử Chính trở nên hung dữ.
Một giây đó, Tư Gia Di thực sự cảm nhận được cảm giác trả thù.
Diêu Tử Chính nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lấy ra một tập tài liệu chuẩn bị trước đó đặt xuống bàn trà, đẩy tới trước mặt cô.
Cô nhìn mấy chữ "Thỏa thuận thay đổi quyền giám hộ", ngẩng đầu, sự cứng cỏi trên mặt bị đánh sụp: "Anh có ý gì ?!"
Anh ta không vội trả lời, lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra, đặt xuống bàn trà, lại đẩy tới trước mặt cô.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Diêu Tử Chính nói: "Chọn một trong hai."
Đây là anh ta cho cô lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba.
Thấy cô mãi không trả lời, Diêu Tử Chính cũng không vội vàng ép buộc, chỉ nói: "Tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ, chỉ là tôi cảm thấy trước đó cần phải nhắc nhở em - tôi không chờ đợi được lâu."
Diêu Tử Chính cầm chiếc khăn ăn lau lau khóe miệng, ra hiệu cho người phục vụ, thanh toán xong, đứng dậy chuẩn bị đi. Mắt lạnh nhìn vẻ kiêu ngạo của anh ta, ngoài việc cảm thấy không thể nào tin, cô không còn cảm nhận gì khác.
"Khoan đi đã."
Nghe thấy vậy Diêu Tử Chính dừng bước lại, nhưng cũng không có quay đầu.
Cô với anh ta chỉ là sự khinh thường, đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, lập tức nói: "Anh không cần chờ, bây giờ tôi có thể lập tức nói cho anh biết. Cả hai điều đó tôi đều không chọn, anh còn thủ đoạn gì để đối phó với tôi, tôi mỏi mắt mong chờ."
Nói xong liền bước đi, đi được vài bước nghĩ tới một chuyện, quay đầu bổ sung thêm: "Còn nữa, làm sao anh còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Phương ?! Phương Tử Hằng chính là bị anh ép chết."
Mặc dù bề ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng lại càng lo sợ bất an, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh ta. Tư Gia Di rời khỏi quán cơm Trung, chạy thẳng ô tô đến nhà họ phương.
Bà Phương rất bất ngờ: "Lúc này không phải là cháu đang làm việc sao ?!"
Cô miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay cháu nghỉ phép."
Đa Đa ở trong phòng đang liều mạng hoàn thành tấm ghép hình chưa xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trẫm tĩnh cực kỳ giống người nào đó, nhìn cô không hề có cảm giác, thấy cậu bé hiếm khi chơi vui như vậy cũng không tới quấy nhiễu, quay đầu tìm bóng dáng của Bà Phương.
Bà sai bảo mẫu đi gọt hoa quả, còn bà thì đang rót nước, cô nghĩ mỗi lần bản thân tới đây bác phương đều nhiệt tình đón tiếp, có chút không đành lòng mở miệng.
Cầm ly nước trở lại phòng khách, bà nói: "Gia Di, đứng đó làm gì ?! Ngồi đi!"
"...."
Lúc này bà mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của cô, liền hỏi: "Sao vậy ?!"
Tư Gia Di không khỏi liếc mắt nhìn về phía Đa Đa, cậu bé ngồi ở trên thảm, dường như không hề phát hiện cô đến, trong lòng cảm thấy đau đớn thê lương, cắn chặt răng, lấy dũng khí nói với bà Phương: "Cháu muốn đưa Đa Đa về nước, cùng sống với cháu." Trong nháy mắt vẻ mặt bà cứng đơ lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ có thể nói: "Bác Phương, cháu xin lỗi."
Lúc này bà mới phản ứng lại, đem tất cả biểu hiện khiếp sợ cùng cảm giác mất mát kìm chế trong lòng: "Cháu định lúc nào thì dẫn thằng bé đi ?!"
Một bậc trưởng bối gượng cười, dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng lại thông cảm với cô, điều này càng khiến cô áy náy, khi nói những lời này đã không dám nhìn thẳng mặt bà: "Càng nhanh càng tốt."
Từ trước tới giờ việc thay đổi hoàn cảnh sống đối với một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ là vô cùng nhạy cảm, lần này trước khi dẫn Đa Đa về nước, Tư Gia Di đặc biệt đến xin lời tư vấn của bác sĩ điều trị cho Đa Đa, bác sĩ cũng không muốn cô làm như vậy, dù sao dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mới, xem ra là rất khó khăn, tâm trạng thằng bé ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể làm cô dao động quyết định.
Bác sĩ rất là khó hiểu, nói: "Cô Gia Di, bệnh tình của Đa Đa đã có tiến triển, vào thời điểm quan trọng như vậy hoàn toàn không thích hợp , cô cố tình muốn đưa cậu bé đi chỗ khác, ít nhất phải đưa ra lý do thuyết phục cho tôi, nếu không với thân phận là bác sĩ điều trị cho Đa Đa, tôi sẽ không đồng ý chuyển bệnh án."
Cô ngồi im vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cương quyết đối diện bác sĩ, cuối cùng nói ra một lý do đã nghĩ trước đó, nói thẳng: "Quan hệ gữa tôi và ba của Đa Đa rất căng thẳng, nếu như tôi không đưa Đa Đa về bên cạnh mình, rất có thể anh ta sẽ tới dẫn Đa Đa đi. Đây là tình mẫu tử, hy vọng bác sĩ có thể hiểu cho tôi."
Vị bác sĩ nhíu nhíu mày, đó là dấu hiệu sắp bị thuyết phục, cô trầm giọng, không ngừng cố gắng nói: "Xin bác sĩ hãy tin tôi, Đa Đa theo tôi về nước, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để cho Đa Đa được điều trị tốt nhất, nhà tôi cũng mới được sửa sang lại, tất cả đồ dùng và bày trí đều giống y hệt bên Singapore, tôi tin rằng thằng bé sẽ thích ứng được, hơn nữa bây giờ công việc của tôi cũng đã ổn định, có thể dành nhiều thời gian ở cùng Đa Đa, tạo cho Đa Đa một không gian trưởng thành hoàn thiện."
Vị bác sĩ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đồng ý ký tên lên giấy chuyển viện.
Lúc này Tư Gia Di mới thở phào một hơi, cầm giấy giấy chuyển viện đứng dậy: "Cảm ơn."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tư Gia Di còn phải đi làm visa, cô đã xin Lý Thân Ninh nghỉ ngày, để công ty phái người khác tạm thời nhận công việc của người quản lý thay cô vài ngày, còn cô an tâm ở lại Singapore làm xong xuôi toàn bộ thủ tục.
Bận rộn cho tới trưa, cô vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, buổi trưa đi tới chỗ Lý Thân Ninh chụp hình cho tạp chí ảnh. Tạp chí ảnh chụp hình đã gần kết thúc, nhân viên làm việc đang thu dọn thiết bị, anh ta cũng đã thay xong quần áo, đang cùng nhiếp ảnh gia ngồi trước máy tình nhìn những bức hình vừa mới chụp.
Tư Gia Di không bước qua quấy nhiễu nhiếp ảnh gia và Lý Thân Ninh, chỉ đứng ở cánh cửa sau lưng nhìn chốc lát, tất cả được tiến hành theo trật tự, tất nhiên cô vẫn lo nghĩ tới Đa Đa nhiều hơn, yên lặng quay đầu đi, vừa liếc nhìn đồng hồ, xem chừng bây giờ đi tới nhà họ Phương, vẫn kịp cùng ăn với cậu bé bữa trưa. Cô lấy ra chiếc hộp khóa xe tự động chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người đằng sau kéo cánh tay trở lại.
Lúc này cô mới thấy rõ người đàn ông kéo cô đi về góc khuất, không phải là ai khác, chính là Lý Thân Ninh.
Đến góc khuất, anh buông cánh tay cô ra, dạy dỗ một trận: "Cô càng ngày càng giỏi, hôm nay mặt trời lên cao mới xuất hiện, ngày hôm qua thì càng quá đáng hơn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu."
Biết mình đuối lý, cô chỉ có thể vâng lời: "Tôi xin lỗi, nhưng thật sự là mấy ngày nay tôi có việc gấp cần giải quyết, công ty sẽ cho người đến tiếp nhận công việc quản lý của tôi trong thời gian này, anh yên tâm, sẽ không làm anh trễ nãi ..."
Lý Thân Ninh không hề thay đổi thái độ: "Từ lúc công ty chúng ta đổi chủ, cô liền bắt đầu trễ nải công việc. Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có việc gấp gì cần phải giải quyết, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, đừng trách tôi đuổi việc cô."
Trong lòng Tư Gia Di đã thở dài lại thở dài, thật sự không thể thay đổi được tính khí nóng nảy của anh ta, nhưng lúc này tâm tư cô đã sớm bay đến nhà họ Phương rồi, làm gì còn có tinh thần đối phó với anh ta, chỉ một giây thôi cô cũng cảm thấy rất lâu, mấy lần liếc trộm đồng hồ đeo tay.
Điều này càng khiến Lý Thân Ninh thêm căm tức, chỉ hận không thể nắm mặt cô bẻ sang một bên, ép cô nhìn thẳng vào mình, rồi lại như có điều do dự, không thể đụng vào cô, chỉ có thể đè chặt lên chiếc đồng hồ của cô: "Cô có hiểu việc phải tôn trọng người khác hay không ?! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, còn cô chỉ biết không ngừng nhìn vào đồng hồ. Nói đi, bây giờ cô lại muốn đi đâu ?!"
"Thực sự là bây giờ tôi có việc gấp phải đi, nếu không thì thế này, chờ buổi tối tôi về khách sạn chúng ta sẽ nói chuyện tiếp." Tư Gia Di vừa nói vừa thử rút tay về, nhưng anh ta vẫn không buông tha, càng nắm chặt hơn, đúng lúc cô không kìm được nữa muốn giằng tay ra khỏi, anh ta đột nhiên hành động, kéo cô một mạch về phía bãi xe.
Mãi cho đến khi hai người đi tới bên xe Lý Thân Ninh, anh mới buông tay, Tư Gia Di còn chưa hiểu người đàn ông này muốn làm gì, đã bị anh ấn vào ghế phụ, còn mình thì đi vòng qua ghế lái, nổ máy xe xong nói: "Được rồi, dù sao công việc của tôi cũng đã xong rồi, cô phải đi đâu ?! Tôi tiễn cô một đoạn đường."
"Không cần."
Anh không để ý tới việc cô đang từ chối, liền tăng tốc.
Cô cảm thấy không thể hiểu nổi con người này, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, giống như cả thế giới thiếu nợ anh ta vậy: "Lý Thân Ninh ! Rốt cuộc anh muốn gì !"
"Không muốn gì cả, chỉ đơn giản là tôi tò mò muốn biết người quản lý của tôi gần đây làm việc không tập trung, thường trễ nải công việc là do đang bận những gì mà thôi."
Tư Gia Di cười lạnh: "Anh thật sự muốn biết ?!"
Anh im lặng nhíu mày.
"Vậy thì anh hãy khai thông đầu óc mà đối diện." Cô quay đầu đi, cùi chỏ chống lên cửa sổ xe, giống như đã tính toán bình nứt không sợ bể rồi.
Không đầy mười phút, dưới sự dẫn đường của cô, Lý Thân Ninh đã lái xe tới nhà họ Phương "Dừng xe". Tư Gia Di nói
Chiếc xe dừng lại, anh không kìm được nhìn về căn nhà trước mặt.
Tư Gia Di cầm túi chuẩn bị mở cửa xe, lại đột nhiên xoay đầu nói với Lý Thân Ninh: "Tôi vào thăm con trai."
Trong khoảng khắc đó cả người anh như cừng đờ.
Người đàn ông dùng ánh mắt không tin lướt lên người cô, cô không thể nói rõ được những cảm xúc đan xen lẫn lộn ở trong lòng mình, quyết định bỏ qua, mở cửa xuống xe.
Đến nhà họ Phương, người ra mở cửa cho cô là Mã Lệ, vừa nhìn thấy cô, Mã Lệ liền căng thẳng, mấy đầu ngón tay xoắn lại với nhau, cô nghi ngờ nheo mắt quan sát cô ta: "Sao vậy ?!"
Mã Lệ cúi thấp đầu, nói quanh co không trả lời, mặc dù cô cảm thấy kỳ quái, những không hỏi gì, đổi dép vào nhà, không hề nhìn thấy bà Phương, cô đi thẳng tới căn phòng của Đa Đa.
Mở cửa phòng, Đa Đa cũng không có ở đó. Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Mã Lệ đi đằng sau mình: "Người đâu ?!"
"Người, người ... thật xin lỗi ....."
Tim cô lập tức như bị nhảy vọt lên tới cổ họng, không kìm được mà cao giọng: "Nói mau!"
Mã Lệ sợ hãi đến cả giọng nói cũng run run: "Diêu tiên sinh đưa Đa Đa đi rồi ...."
"........"
"Bà Phương đi uống trà cùng bạn bè, Diêu tiên sinh tới nhà làm khách, tôi vào phòng bếp rót nước cho anh ta, trở lại mới phát hiện anh ta đã mang Đa Đa đi." Mã Lệ vội vàng giải thích.
Cô chết đứng tại chỗ nói không ra lời.
"Gia Di, cầu xin cô đừng nói việc này cho bác Phương biết, nếu bà ấy biết, nhất định sẽ không tha cho tôi ...."
Đột nhiên cô trở lại bình thường, lập tức quay đầu lao ra phòng khách. Túi xách của cô đặt ở trên ghế sofa, cô đem tất cả những thứ đựng ở bên trong xốc ra bên ngoài, cuối cùng tìm được điện thoại di động, lập tức cầm lên bấm số.
Lúc này đầu óc cô rối tinh rối mù, ngón tay run run bấm phím điện thoại, sau khi nhập đầy đủ một dãy số, cô mới bắt đầu hoàn hồn.
Đúng vậy, đó là số điện thoại di động của sáu năm trước
Thì ra từ trước tới nay cô đều không quên . . .
Cắn chặt môi, cố gắng không nghĩ tới điều không may, cảm ơn trời đất dãy số sáu năm trước vẫn còn có ích, tiếp đó một tiếng "Tít" vang lên, thiếu chút nữa cô có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau, điện thoại bị đối phương từ chối.
Tiếng tít tít nhắc nhở truyền ra từ điện thoại, Tư Gia Di lập tức tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Bên ngoài căn nhà, Lý Thân Ninh vẫn đứng ở chỗ xe đậu, anh ngồi yên tại chỗ ngẩn người, trong đầu vang vọng câu nói: Tôi vào thăm con trai tôi .....
Con trai .....
Ánh mắt cảm nhận được một bóng người lao ra từ tòa nhà, anh từ từ quay đầu nhìn lại, sửng sốt - người lao ra chính là Tư Gia Di.
Người phụ nữ này chạy thẳng tới chỗ trạm gác của bảo vệ bên ngoài tòa nhà mới dừng lại, lo lắng hỏi thăm bảo vệ điều gì đó, anh xuống xe, bước nhanh về phía trạm gác của bảo vệ.
Khi bước lại khá gần, nghe rõ cô đang nói cái gì: ".....Đứa bé cao khoảng này, người đàn ông cao từng này. Khoảng một tiếng trước bọn họ đi từ trong tòa nhà ra."
Hai người bảo vệ bốn mắt nhìn nhau: "Việc này thật sự chúng tôi không rõ lắm, nửa tiếng trước chúng tôi mới giao ca."
Cô thất vọng gần như không thể nói thành lời: "Vậy...."
Hai người bảo vệ cũng lo lắng thay cô, nhưng nhất thời không biết phải giúp thế nào, đúng lúc này -
"Có thể xem lại băng thu hình của camera giám sát một tiếng trước đó không ?!"
Tư Gia Di nghe vậy ngẩn ra.
Giọng nói bất chợt vang lên này, rõ ràng là....
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, ánh mắt Lý Thân Ninh đang từ trên người bảo vệ chuyển lên người cô.
Bảo vệ nghe Lý Thân Ninh nói như vậy, lập tức đồng ý: "Được"
Lý Thân Ninh thong thả bước tới, nhìn người phụ nữ lo lắng nhíu chặt mi tâm, anh gật đầu trấn an cô, mới nhìn về phía bảo vệ một lần nữa: "Cảm ơn."
Bảo vệ dẫn hai người đi vào phòng giám sát, thấy Tư Gia Di chậm chạp bất động, anh thuận tay ôm vai cô nhắc nhở: "Lo lắng gì chứ ?! Đi thôi."
Cô lấy lại tinh thần, bước theo bước chân của nhân viên bảo vệ, không hề phát giác ra cánh tay đặt ở trên vai mình, không những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt.
Băng thu hình rất nhanh chóng được đưa đến, bảo vệ phải liên tục thay băng, dừng hình, phát hình, lại thay băng, lại phát hình, Tư Gia Di đứng nhìn trước màn hình, cắn ngón tay cái của mình, không dám chớp mắt, cuối cùng trên màn hình thoáng hiện lên hình ảnh quen thuộc, cô nhanh chóng kêu lên: "Dừng lại !"
Trên màn hình người đàn ông ôm đứa bé đi ra khỏi tòa nhà, cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé chịu đặt cằm lên vai một người xa lạ như vậy, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa trên khuôn mặt người đàn ông kia, cô không dám khẳng định bản thân đã từng quen hắn, dường như trong nháy mắt, cảm giác đó khiến cô nhìn nhận sai người.
Lý Thân Ninh lại nhìn thấy rõ ràng, một chút cũng không sai, bất tri bất giác sững người thành một pho tượng điêu khắc, khó khăn lắm tới đem ánh mắt từ người đàn ông trên màn hình chuyển sang, nhìn về phía người đằng trước - Tư Gia Di.
Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ và bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng tiến lên ôm chặt người phụ nữ đang lo lắng kia. Cô quay đầu, hai ánh mắt giao nhau, anh chỉ cảm thấy ánh mắt cô mờ mịt thê lương.