Ngoài sảnh chính chuyển một cú điện ngoại tuyến tới cho Sầm Xuân Kiều. Ban đầu bà ta tỏ ra thờ ơ, về sau sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, trong mắt lóe ra vẻ vui mừng, liên tiếp hỏi liền mấy câu: “Thật sao?”
Cúp máy, mừng rỡ khấp khởi.
Chuyện buôn bán tin tức này, trước đây bà không hề hay biết đến. Quán trọ sau khi xảy ra chuyện chết người làm ăn càng ngày càng kém, bà bèn chuyển sang làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn gần trạm trung chuyển hành khách, chỗ đó khách khứa ra bắc vào nam rất nhiều, kẻ đến người đi, mở mồm ra là đủ các thứ chuyện kỳ lạ, việc bán tin tức chính là bà nghe được từ đây.
Trước khi đến, bà đã thử tìm hiểu, vụ hồ Lạc Mã và một vụ án khác, quả thực đều là án chưa phá được.
Sầm Xuân Kiều mở cửa ra khỏi phòng, cánh cửa chênh chếch phía đối diện cũng đồng thời mở ra, là Lý Thản.
Sầm Xuân Kiều mặt lạnh tanh lướt qua ông ta, kéo vali hành lý trực tiếp ra sảnh chính, đến phòng khách thì hơi bất ngờ, hóa ra Vạn Phong Hỏa và Mộc Đại đều ở đây.
Vạn Phong Hỏa cảm thấy kỳ lạ, hôm qua Sầm Xuân Kiều còn nói, ngoài vụ hồ Lạc Mã còn có một vụ án khác muốn nói với y, sao vừa xoay người đã dọn hành lý muốn rời đi? Hay là bị Lý Thản đập cho một chữ “Giả” nên phát tức rồi?
Không đúng, Sầm Xuân Kiều là một kẻ hám tiền, sáng sớm nay còn vì chuyện tiền nong mà ồn ào với y nửa ngày cơ mà.
Vạn Phong Hỏa tuy buồn bực, nhưng nhịn xuống không nhắc đến, hòa nhã mềm mỏng chào bà ta: “Muốn đi rồi à?”
“Trong nhà có chút việc gấp, tôi phải về.”
Lý Thản khinh khỉnh cười lạnh. Trong lòng ông ta, Sầm Xuân Kiều không còn nghi ngờ gì nữa đích thị là một con mụ lừa đảo. Sầm Xuân Kiều lại nhẫn nhịn một cách khác thường, bình tĩnh tạm biệt mọi người.
Sầm Xuân Kiều đi rồi, Vạn Phong Hỏa giải thích cho Mộc Đại và Lý Thản rằng dò la tin tức chính là như vậy, khi thì có bước ngoặt, khi thì không có đột phá gì, lai rai đến vài ba năm cũng là chuyện bình thường.
Ý là việc này hiện giờ đã lâm vào cục diện bế tắc rồi, có tin tức mới tôi sẽ báo cho các vị sau.
Lý Thản chẳng nói được cũng chẳng bảo không được, đi hay không đi cũng chẳng đả động gì. Mộc Đại gọi điện thoại cho Hoắc Tử Hồng, giọng dì Hồng dịu dàng êm ái, nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, con muốn thì về, thích ở lại Trùng Khánh chơi thì cứ ở lại chơi thêm vài ngày cũng được. Trong quán mấy ngày nay vẫn ổn, Một Vạn Ba làm việc rất tử tế.”
Một Vạn Ba Một Vạn Ba, thật lòng thì cứ nghe thấy cái tên này là lại muốn nổi cáu. Mộc Đại chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Dì Hồng, dì đừng để bị hắn dụ dỗ đấy.”
Dì Hồng bật cười: “Con toàn lo nghĩ đâu đâu ấy, thằng bé mới mấy tuổi đầu thôi mà.”
Dì Hồng cũng thật ngây thơ hết sức, sao có thể dùng cách nghĩ đối với người thường áp dụng lên Một Vạn Ba chứ. Mộc Đại cảm thấy, chỉ cần có lợi, bảo Một Vạn Ba đi dụ dỗ một bà già tám mươi dám hắn ta cũng đồng ý ấy chứ, huống chi là một dì Hồng vẫn còn sót vẻ thướt tha.
Thật đúng là dâng dê lên miệng cọp, vô cùng không ổn. Mộc Đại nhanh chóng quyết định: “Dì Hồng, hai ngày nữa con sẽ về, dì bảo Một Vạn Ba ăn ở thật thà chút.”
Gọi điện xong, Mộc Đại đến phòng hỏi Vạn Phong Hỏa xin địa chỉ nhà Mã Đồ Văn. Vạn Phong Hỏa nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lượt: “Không phải cô để ý cậu ta rồi đấy chứ?”
Mộc Đại cười hì hì: “Không thể sao?”
Vạn Phong Hỏa như được mở rộng tầm mắt: “Mấy cô gái tuổi cô, đều mù quáng hết rồi.”
Lấy được địa chỉ rồi, Mộc Đại vẫn chưa đi: “Chú Vạn, vụ của Sầm Xuân Kiều lần này có thể kiếm được bao tiền thế?”
Cô ra vẻ cũng muốn chen một chân vào nghề: “Tính cháu quen buông thả, sau khi tốt nghiệp từng làm việc ở văn phòng, nhưng không chịu nổi. Dì Hồng cho cháu đến giúp việc trong quán bar mà cháu lại không có hứng thú. Nếu như nghề này dễ kiếm lời, chú giúp cháu mở một dây đi. Vừa được đi khắp nơi chơi bời lại vừa được hóng hớt tin tức, còn có thể kiếm ra tiền nữa.”
Vạn Phong Hỏa rất thích Mộc Đại, cũng vui vẻ trả lời với cô: “Mấy vạn tệ đó!”
Mộc Đại hít một hơi khí lạnh: Mấy vạn tệ cơ á! Vạn Phong Hỏa làm trung gian, ở giữa còn phải chia hoa hồng, đám dì Hồng rốt cuộc là đã bỏ ra bao nhiêu vậy?
Vạn Phong Hỏa nhìn ra được cô nghĩ gì: “Cô bé, chuyện tin tức này, tìm đúng người mới được đúng giá. Cô cũng đừng xót tiền hộ dì Hồng nhà cô, bà ấy cũng chưa phải người vung tiền mạnh tay nhất đâu.”
Mộc Đại còn muốn hỏi thêm, Vạn Phong Hỏa trực tiếp chìa lòng bàn tay ra, ý là: Hỏi nữa thì trả tiền đây.
Dì Hồng chưa phải người vung tiền mạnh tay nhất? Xem cái dáng vẻ tuềnh toàng kia của Lý Thản, cũng không giống người có tiền. Chẳng lẽ lại là Mã Đồ Văn sao?
Không phải không phải không phải, hẳn là người đứng sau anh ta kia.
Khi đến nhà Mã Đồ Văn thì đã sắp trưa, cả khu chung cư tồi tàn đang nhao nhao ỏm tỏi, Mã Đồ Văn ôm guitar đứng trước cổng khu luyện giọng, gân cổ lên hát: “Bay lên cao như cồn cào ò ò ò ò ó o…”
Hai nốt ó o cao không lên được, nghe cứ như có ai chẹn cổ họng anh ta lại vậy, lại còn chơi hai nốt liên tiếp, thật đúng là không nỡ nghe.
Hai tên côn đồ bên cạnh vỗ tay: “Hay lắm! Hay lắm! Người anh em Tiểu Mã của chúng ta hát quá đỉnh!”
Mộc Đại mặt tỉnh rụi nhìn xung quanh, không thấy có gì lạ thường, cũng không thấy con xe mà Tào Nghiêm Hoa nhắc đến, xem ra La Nhận còn chưa tới. Cô thoải mái đi loanh quanh thăm thú khu đó. Đến sập tối, trong khu chung cư vậy mà còn bày quầy, bán đậu phụ chao dầu, có nhà bày cả bàn ghế bán canh hoành thánh nữa. Mộc Đại gọi một bát canh hoành thánh, đang cúi đầu múc canh, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng kéo vali lọc cọc.
Một người phụ nữ hỏi thăm: “Chỗ này là nhà số ba phải không?”
Sầm Xuân Kiều!
Mộc Đại cúi nhìn tôm khô đỏ au trong bát canh, trong lòng chợt rõ như gương: Bảo sao Sầm Xuân Kiều bỗng nhiên dọn hành lý rời đi, bà ta không phải muốn về nhà mà là được người ta nẫng tay trên rồi!
Với cái tính hám tiền đó, nếu như có thể bỏ qua người trung gian mà trực tiếp giao dịch, tội gì không làm chứ?
Mộc Đại giả bộ đang dùng bữa, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Sầm Xuân Kiều. Quả nhiên, bà ta đang quan sát tòa nhà phía đối diện, một chốc sau liền kéo vali đi vào, biến mất ở cầu thang chật hẹp lên tầng.
Tòa nhà số ba là nơi ở của Mã Đồ Văn.
Mọi chuyện đã đâu ra đấy, chỉ còn chờ La Nhận nữa thôi.
Hơn chín giờ tối, Mộc Đại đã thấy được chiếc Hummer màu đen chạy vào khu. Thật ra thì cô không hiểu biết về xe cộ lắm, nhưng trong vô thức cũng cảm thấy con xe này đúng là bá đạo vô đối, phong cách hoàn toàn lệch lối so với khu chung cư. Quả nhiên, xuống xe chính là tên La Nhận nọ.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mộc Đại là: Tay lái lụa lắm, đường vào khu ngổn ngang lắm thứ vậy, thế mà tên này chạy vào ngon ơ.
La Nhận đỗ xe xong, đi thẳng đến tòa nhà Mã Đồ Văn ở. Vậy nhưng trước khi vào nhà, dường như bỗng nhiên đánh hơi được điều gì, anh nghi ngờ liếc qua vị trí của Mộc Đại.
Mộc Đại trong lòng giật thót. Cô kỳ thật cũng không trực tiếp theo dõi anh, cô chọn một chỗ có góc nhìn khá tinh vi, đối diện gương quan sát của một chiếc xe, trong phạm vi phản chiếu của gương là đoạn đường vào nhà Mã Đồ Văn. Nói cách khác, thật ra là cô đang đưa lưng về phía La Nhận.
Cũng tức là, La Nhận không nhìn ra được, nhưng chính trong khoảnh khắc đó, anh lại…sinh nghi.
Sư phụ cô từng nói, có hai kiểu người đặc biệt tỉnh táo đối với những người xung quanh, kiểu thứ nhất là người từng phải trải qua nhiều nguy hiểm, từ những lần ấy mà bồi đắp nên giác quan thứ sáu nhạy cảm với hiểm nguy, kiểu còn lại là người tập võ lâu năm, mắt nhìn khắp phía tai nghe tám phương.
Mà La Nhận này, có vẻ như…kiểu nào cũng có.
Sau khi La Nhận vào nhà không lâu, Mộc Đại đi vòng ra sau nhà. Tòa nhà này xây không hoàn chỉnh lắm, phía sau không có thang, bớt được rất nhiều phiền phức. Mộc Đại đeo găng tay vào, dò xét nhìn cửa sổ nhà Mã Đồ Văn, hít sâu một hơi, áp lưng lên tường, trước đạp đất một cái, khi cách mặt đất hai mét rồi thì lộn người nửa vòng, dồn sức lên hai tay, chia lực đều lên hai chân và bụng, rất nhanh sau đó đã đến được cửa sổ.
Cửa sổ không đóng kín, giọng nói trong nhà ngắt quãng, là Sầm Xuân Kiều đang nói.
“Vụ án hồ Lạc Mã là vụ đầu tiên, Lưu Thụ Hải nói, ông ta gây ra hai vụ án. Nhưng tôi cũng không rõ tại sao hai vụ án lại cách nhau nhiều năm như vậy.”
La Nhận hỏi bà: “Vụ thứ hai xảy ra ở đâu?”
“Nội Mông, sát biên giới giữa Nội và Ngoại Mông, gần Erenhot (), nhưng cụ thể thì không nói rõ, chỉ nói là trên một thảo nguyên hoang dã.”
() Phiên âm Hán Việt là Nhị Liên Hạo Đặc, là một thành phố nằm trên sa mạc Gobi, thuộc khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc.
“Người chết là dân du mục?”
“Phải, là dân du mục.”
“Trạng thái khi chết cũng giống vậy sao?”
“Giống nhau, cũng bị người ta xuyên dây vào người. Nhưng ông ta nói, trong lều có bốn người, vậy nên, tình huống là một người bưng mặt như đang trốn tránh, một người cầm dao bầu trong tay, tư thế như đang định chém xuống, người thứ ba đứng bên cạnh giơ hai tay lên như đang khuyên can. Người thứ tư thì cách ba người này một khoảng, hai tay đặt bên miệng, như đang hô to.”
La Nhận ừ một tiếng: “Dùng dây gì để xuyên?”
“Nói là dây buộc ngựa, trong lều cũng không đóng đinh, là dùng dao nhíp cắm lên vách lều, buộc dây lên, đầu còn lại của dây thì xuyên vào người.”
La Nhận không nói gì.
Bóng đen trên cửa sổ đậm hơn, dường như có người đi về phía này. Trong lòng Mộc Đại run lên, nhích ra xa một chút.
La Nhận đẩy cửa sổ ra, chừng như đang có chút bực bội, nói với Mã Đồ Văn một câu: “Cho tao một điếu.”
Khói thuốc lượn lờ bay ra.
Trong phòng tựa hồ lâm vào một thoáng trầm mặc.
Mộc Đại cũng hơi hoang mang. Lời kể của Sầm Xuân Kiều ngắn gọn rõ ràng, không giống như lời vô căn cứ. Hơn nữa bà còn tả rất cặn kẽ, tỷ như vụ án ở hồ Lạc Mã là dùng dây câu, bởi vì bên hồ nhiều ngư dân sinh sống, khắp nơi đều có dây câu là chuyện có thể hiểu được. Đến vụ ở Nội Mông thì dùng luôn nguyên liệu tại chỗ, dây buộc ngựa.
Nghe ra thì, hung thủ muốn tạo ra một cảnh tượng thật hoành tráng, cũng không chỉ giới hạn ở ba người. Nhưng cảnh tượng này có ý nghĩa gì?
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có khói thuốc là liên miên không dứt. Mộc Đại nhíu mày: Tên La Nhận này là cái điếu thuốc hả? Rốt cuộc còn muốn hút bao điếu nữa?
Lại qua một hồi, Mộc Đại đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng. Cô nín thở lắng nghe, chợt phản ứng ra, thò người nhìn vào trong cửa sổ.
Trong nhà không có ai, một điếu thuốc đặt trên bệ cửa sổ, bên cạnh còn có một điếu thuốc khác đã đốt tới đầu lọc.
Diện tích phòng không lớn, vừa nhìn là hiểu ra ngay, cửa ra vào mở một nửa, người đã sớm mất dạng.
La Nhận!
Mộc Đại tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh anh vừa thủng thỉnh châm thuốc vừa đánh mắt ra hiệu cho bọn Mã Đồ Văn rời đi.
Uổng cho cô còn cẩn thận từng li từng tí như vậy, đã vắt vẻo chịu gió lạnh quất treo trên tường, lại còn bị đống khói này tạt vào mặt rõ lâu!
Nếu mặt tường này mà mềm, Mộc Đại đã đập đầu lên tường rồi.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mộc Đại nhìn một lúc lâu mới thấy được chiếc điện thoại bàn bị vùi dưới một đống đồ đạc linh tinh trên bàn trà. Từ khi điện thoại di động trở nên phổ biến, rất ít nhà còn lắp điên thoại bàn. Ban đầu định mặc kệ, ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt máy.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười khẽ của La Nhận, còn có tiếng động cơ xe, xem ra là đã lên xe rồi, chẳng cần đuổi theo nữa, có đuổi cũng không kịp.
Giọng nói này, quả thật là muốn cắt sạch dây thần kinh của cô.
“Cô gái, làm khó cô quá rồi, treo trên tường lâu thế có mệt lắm không? Trên bàn có dâu tây đấy, đừng khách khí, cứ đem rửa rồi ăn đi.”
Mộc Đại còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã cúp điện thoại.