Tuy cái tát này không mạnh, nhưng lại tuyệt đối không chút lưu tình, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Âu Dương Duyệt Nhiên.
Xi xão xì xào!
Cả đại sảnh bông trở nên ồn ào.
Cặn bã, Vương Thuật, sao mày làm vậy hả?”
'Vương Thuật, đừng có không biết điều, cậu làm vậy sẽ đắc tội tứ đại gia tộc đấy”
“Gà rừng, buông tay đi, người ta thật lòng thích Hạ Hầu công tử”
Hoa khôi của lớp thiết kế 96, nữ thần trong lòng mọi người, cô bị Vương Thuật cho một cái tát
Nhưng điều làm người tức giận chính là, Âu Dương sau khi bị tát, thế mà lại không tức giận, thay vào đó là nhìn Vương Thuật băng vẻ mặt chứa đầy tình yêu nồng cháy.
Điều này làm cho người ta không thể chấp nhận nổi
Mạc Hướng Vấn cũng lắp bắp kinh hãi: “Tiểu Thuật”
Vương Thuật quay đầu lại: “Chị, chị đừng nói gì hết”
“Chị... Được!"
Vào giây phút này, trong long Mạc Hướng Văn chợt xuất hiện một loại cảm giác quái dị, người đứng trước mặt cô đã không còn là thẳng nhóc con suốt ngày chảy nước mũi rồi
Cũng không phải chàng thiếu niên đẹp trai tràn ngập ánh mặt trời, mà là một con sói, vừa kiêu ngạo, lãnh khốc, thiết huyết, hung tàn, vừa tràn đầy khí phách.
Vương Thuật cho cô một cái tát, không chút ý muốn thương hương tiếc ngọc, hỏi lại một câu: "Nói to cho bố mày. biết, thích hay không thích anh ta."
"Em.
"Bố mày hỏi lần cuối, nếu em thích anh ta, bố mày sẽ xoay. người rời đi, từ nay về sau gặp nhau như người lạ, nếu em không thích anh ta, thì phải nói to cho bố biết. Anh nói rồi, anh sẽ thay đối vận mệnh của em, những lời này có hiệu lực vĩnh viễn, bây giờ nói to cho anh biết, thích hay không thích anh ta?”
Đến câu hỏi cuối cùng, Âu Dương phân vân rồi, Vương Thuật buông Âu Dương ra, xoay người rời đi, anh có khả năng cứu vớt một người, nhưng không thể nào cứu vớt một người đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình,
Một người nếu không thể ngộ ra lòng mình, dù bạn có thể cứu vớt người đó một lần, nhưng không thế cứu vớt người đó một đời được, cho nên vương Thuật rất quyết đoán.
Ngay sau đó, Âu Dương Duyệt Nhiên cảm nhận được trái tìm của mình như bị lấy vật quan trọng nhất trong đời mình, nỗi ưu phiền đè nén trong lòng cô đột nhiên bùng nố: “Đừng đi, em không thích anh ta...”
Giọng nói sắc sảo, vang vọng khäp đại sảnh.
Khi thốt ra những lời này, toàn thân cô cứ như rút hết sức lực, nhưng trong lòng cô bất chợt nhẹ nhõm hơn, giống như. thả một tảng đá rơi xuống đất, tất cả mọi áp lực đồn nén đều tan biến
Vào giờ khắc này, cô đã hoàn thành bước ngoặt nhân sinh, hoa lệ lột xác, cuối cùng cô đã thoát khỏi bóng ma của tứ đại gia tộc.
“Tốt lắm! Đây mới là Âu Dương mà anh muốn thấy”
Động tác tiếp theo của Vương Thuật khiến cho đại sảnh trở nên lặng như tờ.
Vương Thuật trực tiếp cúi người xuống, điên cưồng ôm chặt Âu Dương vào trong ngực, thô lỗ đích dùng miệng lấp kín đôi môi mềm mại của Âu Dương Duyệt Nhiên.
Thời không như bị đóng băng, thời gian như ngừng lại Năm phút đồng hồ trong đại sảnh yên tĩnh đến mức đồng hồ châm rơi có thể nghe thấy, sau đó chợt bật lên những tiếng vỗ tay thưa thớt.
Những người vỗ tay là mười mấy người đẹp tràn đầy tinh thần trọng tình trọng nghĩa, các nàng hoàn toàn bị sự dũng cảm và thô lỗ của Vương Thuật chinh phục
Như thế nào mới là đàn ông, đây mới chính là đàn ông!
Thuận buồm xuôi gió, thuận gió xuôi nước, muốn gì có nấy, dựa vào thế lực gia tộc mà ngang ngược ương ngạnh thì tính cái gì, chỉ có sức mạnh của chính bản thân mạnh mẽ mới chân chính là mạnh mẽ!
Thế nào mới gọi là yêu?
Đây mới là chính là tình yêu đích thực, sông cạn đá mòn, vĩnh viễn đông hành với trời đất, dẫu cho trước mặt là cái chết, vẫn mim cười tràn đầy khí phách như cũ, đây mới là tình yêu!
"Vương Thuật, em muốn ở bên anh."
"Vương Thuật, em yêu anh”
“Vương Thuật, ra sức giành lấy những gì minh thích, Dương, cậu phải phân biệt rõ ràng, ai mới là người cậu yêu!"
Đời người có mấy mùa thu đâu, hãy lấp đầy nó bãng niềm vui và ưu sầu, đừng để dòng đời trôi đi như dòng nước, để lại trên đời những tiếc nuối đến khi tuổi già.
Cuối cùng, sau khi hai người tách nhau ra, ánh mắt Âu Dương Duyệt Nhiên cô đọng lại trở nên kiên định, trở nên vô vị, trở nên cố chấp,
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng hoành thành một màn lột xác hoa lệ từ kỹ nữ hạng sang thành cô gái cương trực, tự tin quay đầu lại, cô nở nụ cười nhẹ nhàng bình tĩnh như mây bay: “Hạ Hầu Nguyên, tôi lỡ miệng thôi. Tôi không thích. anh, vì thế nên hôn ước của chúng ta giờ bị hủy bỏ, anh có thể
Cái quái gì, tốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Khi Hạ Hầu Nguyên còn đang mải mê nghĩ đến những hình ảnh dâm loạn, thì không ngờ răng tình tình thay đổi ly kỳ đến thế, đợi cho anh ta hiểu rõ mọi chuyện, chợt nghe tới những lời này của Âu Dương: “Tôi lỡ miệng thôi, anh đi đi!”
Người đàn bà này thế mà lại cự tuyệt mình? Mà người khởi xướng, là tên nhóc mặc đồ hàng chợ này sao?
Tên này đang giốn mặt với mình à, sao dám điên cuồng hôn vợ sắp cưới của mình?
Lúc này Hạ Hầu Nguyên nổi giận lôi đình, người này coi như tâm cơ thâm trầm, không dễ xúc động như Long Phi, anh †a chỉ tay vào vương thuật, lạnh lùng hỏi: “Sao mày dám phá hỏng việc tốt của tao?”
Vương Thuật cười suy ngẫm: “Mày nghĩ nhiều rồi, không phải tao phá hỏng việc tốt của mày, mà là mày phá việc tốt của bố nhá. Mới hai ngày trước, ở quán rượu này, ngay cả người mày đều muốn mang lên lầu, đều họ Vương, cùng mang họ Vương còn có hai người đẹp có cặp đùi trăng nốn thon dài Thế nên, xin lỗi nhá, mày quấy rầy đến chuyện tốt của tao, nên hôm nay vì thế, mày phải trả một cái giá nho nhỏ."
Ha há!
Âu Dương đứng bên Vương Thuật, cô tức giận suýt nữa thì véo đùi của Vương Thuật, bây giờ là lúc nào rồi mà người này. còn có tâm tư chọc ghẹo mình.
Những lời này trực tiếp khiến Hạ Hầu Nguyên tức điên rồi, anh ta đường đường là thiếu gia của tứ đại gia tộc, thân phận của anh ta đi đến đâu mà không khoe khoang thì thật xin lỗi cái danh hiệu tứ đại gia tộc mà.
“Người đâu, giết tên này cho tôi:”Giết một người, đối với tứ đại gia tộc mà nói, thì không khác gì dẫm chết một con kiến là mấy.
Hạ Hầu Nguyên ra lệnh xong, hai nhân viên phục vụ ăn mặc trẻ tuổi phân ra hai hướng trái phải lao đến chỗ Vương. Thuật. . Ngôn Tình Xuyên Không
“Cứ yên tâm, nơi này quán rượu của tao, tao sẽ không để máu của bọn mày làm ô nhiễm quán rượu của bố đâu”
Vương Thuật nhấc chân đá bay chiếc xe đấy chở đầy bánh ngọt chẩn ngang trước mặt anh, hai người đẹp cầm hoa thét chói tai, nhanh chân bỏ chạy trối chết.