Đơn giản, trực tiếp, thô bạo.
Kinh khủng nhất là, tốc độ một chưởng này, đã vượt qua ngoài giới anhm nhìn của con người.
La Hiểu vọt đến cách Vương Thuật chưa đầy ba mét, nhưng vẫn như cũ không có cách này ngăn chặn chuyện xảy ra.
Phanh!
Trong đại sảnh vang lên một tiếng rên.
Lúc này, giai điệu vẫn chậm rãi, uyển chuyển vang lên trong đại sảnh, nhưng nháy khi tiếng rên vang lên giai điệu đó lập tức bị lấn át, mọi người đồng thời quay đều lại.
Một người phục vụ đang từ từ ngã về phía sau, cả người đều là máu, cái khay trong tay rơi xuống đất, cùng với cái khay. rơi xuống còn có một con dao, so với dao gọt trái cây bình thường thì dài hơn một chút.
“Giết người.
Có người sợ hãi kêu lên, hiên trường lập tức hỗn loạn.“Tiểu Thuật...”
La Hiểu thật sự hoảng sợ, Long Nghị là ai, cô còn rõ hơn bất kỳ ai, Vương Thuật lại to gan như vậy? Lại dám giết người ở trong biệt thự của Long Nghị?
Ngoài ra, cô còn bị sốc bởi sát khí trên người Vương Thuật.
Từ sau khi Vương Thuật trở về, anh đã giết người ba lần lần đầu tiền và thứ hai La Hiểu không thấy, hôm nay coi như đã thấy được.
Thủ pháp đơn giản, hạ thủ tàn nhẫn, không chút lưu tình, chỉ một cú đánh chết người.
“Tiểu Thuật.”
“Chị, không cần hoảng sợ, cạn ly”
Vương Thuật mỉm cười nói với La Hiểu, giơ ly rượu trong tay lên một hơi cạn sạch.
“Tiểu Thuật, em đi mau”
Thần sắc La Hiểu hốt hoảng đi tới bên cạnh Vương Thuật, nhìn tử thi trên đất, sảc mặt trảng bệch.
Vương Thuật tự tin nói: “Đi đâu? Chị yên tâm đi, Long Nghị sẽ không làm khó chúng ta, hơn nữa còn phải cảm ơn chúng ta.
“Tiểu Thuật, em đang năm mơ à? Em giết người ở nhà người ta, người ta còn phải cảm ơn em?”
“Chị, yên tâm đi, em nói không sao, khẳng định không sao, nếu như đoán không lầm, Long Nghị sẽ đến ngay.”
“Được, chị cũng không quan tâm nữa, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Trong lòng La Na (cái này hình như là tác giả nhầm La Hiểu thành La Na) rất rõ, cho dù Vương Thuật có chạy, chuyện này cũng chưa thể kết thúc, dứt khoát giải quyết chuyện này, cùng lắm thì làm một trận long tranh hổ đấu, sống hay chết do. ông trời quyết định.
Đại sảnh tầng hai.
Long Nghị đang ngồi nói chuyện với một vài người bạn cũ. Một người phục vụ bước vào nói nhỏ vài câu bên tai Long Nghị.
“Cái gì?”
Long Nghị cau mày, sau đó nói với những người khác: “Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện phải giải quyết, tạm thời không. thể nói chuyện cùng mọi người.” Sau đó đi cùng người phục vụ đi xuống đại sảnh tầng mội.
Long Hiểu cho rằng Long Nghị nhất định sẽ nổi trận lôi đình, cho người bắt Vương Thuật, sau đó cô còn nghĩ các giải cứu.
Cô cũng đã chuẩn bị tốt các kế hoạch.
Không ngờ, kết quả lại ngoài dự liệu cô, giống như với dự liệu của Vương Thuật. Long Nghị không những không nổi giận, ngược lại còn chắp tay về phía Vương Thuật: “Cảm ơn”
Vương Thuật cười nhạt, bước lên phía trước trầm giọng nói: “Chuyện này tôi nghĩ không cần phải suy đoán quá nhiều, người làm là ai anh cũng biết, nhờ anh chuyển lời cho cậu ta Vương Thuật tôi không có kiên nhẫn, nhưng nếu cậu ta vẫn không biết xấu hổ tiêu sạch sự nhẫn nại của tôi, vậy tôi cũng không ngại cho thế giới này thêm một thi thể nữa.”