Sau khi tạm biệt La Hiểu, Vương Thuật không tiếp tục ở lại biệt thự Mạc Hướng Vãn, mà lên trên phố mua hai bộ quần áo thể thao, sau đó mới trở lại biệt thự.
Thay bộ vest bằng bộ quần áo thể thao, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, uống hai chai nước khoáng, nằm trên ghế salon mở điện thoại ra, định gọi cho chị bảy Diệp Ngưng Vân, nhưng Diệp Ngưng Vân lại bận quay trực tiếp, không bắt máy.
Vừa thoát khỏi ứng dụng, liền nhận được cuộc điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quyến rũ: “Này! Anh là Duy Ngã Độc Tôn sao?”
“Cô là?”
“Này! Duy Ngã Độc Tôn, tôi là Hồ Thiến, có thể gặp nhau hay không?”
“Hồ Thiến? Hiệu suất làm việc của cô vô cùng nhanh.”
Vương Thuật cũng không thấy ngạc nhiên.
Đăng ký tài khoản ứng dụng này chỉ cần xác nhận số điện thoại, điều này đối với khả năng của các chủ phòng mà nói, tìm được số điện thoại di động của fans hâm mộ không khó, cười nhạt một tiếng: “Được.”
Hồ Thiến nói: “Tốt! Bây giờ gặp nhau có tiện hay không?”
Vương Thuật nói: “Bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần gửi địa chỉ qua đây.”
“Vậy lát gặp lại, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Điện thoại lập tức ngắt máy, ngay sau đó một thông báo gửi đến, là lời mời kết bạn, Vương Thuật lấy tay chạm vào nút đồng ý.
Cho dù là chuyện riêng hay chuyện công, anh đều không có cảm tình với Hồ Thiến, nhưng anh cũng muốn biết tại sao Hồ Thiến lại tìm đến mình.
Sau đó, một tin nhắn thông báo, là địa chỉ Hồ Thiến gửi tới, vậy mà Hồ Thiến đã ở thành phố Bắc Lang, địa chỉ: Đi quá đường cái 18, ở quán cà phê Hữu Nghị.
...
Cùng lúc đó.
Đường số 18.
Quán cà phê Hữu Nghị.
Ở cửa ra vào xuất hiện một người có phong thái như vị thần mặt trời Apollo.
Chiếc xe thể thao của Tây Đức, có công suất 650, có thể tăng tốc 0-100km/h trong vòng 3 giây và tăng tốc từ 0-200km/h trong vòng 9 giây. Có chiều dài gần 2 mét cao 1,24 mét.
Loại xe này, cũng là biểu tượng cho sức mạnh và quyền lực.
Bên cạnh đó còn xuất hiện vài chiếc Lamborghini.
Trong quán cà phê, một người thiếu niên mặc bộ vest màu xanh than, trong tay đang cầm chén trà, nhãn nhã hưởng thụ, thi thoảng ngẩng đầu lên.
Nếu như Vương Thuật đứng ở đây, sẽ thấy có vấn đề, người thiếu niên này, không biết có giống vậy không, nhưng cũng đúng như trong tưởng tượng của anh.
Chỉ là người thường không nhìn ra, chỉ có Vương Thuật mới phát hiện ra.
Ở sau lưng người thiếu niên này, có mười mấy người thanh niên với trang phục khác nhau.
Mà trước mặt anh ta, lại là một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đó.
Toàn bộ quán cà phê chỉ có những người này, không phải do quán cà phê không có khách, mà khách hàng đều bị đám người này đuổi ra ngoài.
Mấy người đang nói chuyện, một tên tóc đỏ sau lưng thiếu niên nói: “Anh Phi, em nghĩ chúng ta cứ xử lý luôn, phí lời với hắn làm gì.”
Người thiếu niên không trả lời, người phụ nữ đối diện anh ta quát lớn: “Câm miệng, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, không có chút bản lĩnh nào, nghe lời anh Phi.”
Người thiếu niên uống một hớp trà, trông nhàn nhã ung dung, lúc này mới nói: “Thiến Thiến nói đúng, đừng có cả ngày cứ mở mồm ra là chém giết, trước chúng ta cứ lạt mềm buộc chặt, nhường anh ta một bước,không nên vội ra tay.”
Vù vù vù!
Anh ta vừa nói dứt lời, tiếng động cơ ô tô vang lên, một chiếc Lamborghini màu đỏ phi tới, phanh gấp, đỗ chính xác vào vị trí đỗ xe.
“Một bãi đỗ xe không tồi.”
Vương Thuật đi xuống từ chiếc Lamborghini, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, rất nhanh đánh giá quang cảnh xung quanh, sau đó cà lất cà phơ đi vào quán cà phê, cũng không nói chuyện, tìm một vị trí tốt rồi ngồi xuống, lúc này mới mở miệng: “Ông chủ, một ly cà phê, thêm đường.”
Này!
“Thằng nhóc, mày là ai? Không biết anh Phi chúng tao có việc hay sao? Cút ra ngoài!”
Một người mặc áo cổ vuông, miệng nói năng hùng hổ, đi thẳng tới chỗ Vương Thuật.
Hồ Thiến vẫy vẫy tay: “Anh đẹp trai này, anh là Duy Ngã Độc Tôn phải không?”
Vương Thuật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hồ Thiến tươi cười đứng lên: “Xin tự giới thiệu, tôi là Hồ Thiến, anh này là bạn tôi Long Phi, mấy người này cũng đều là anh em bạn bè. Chúng tôi tìm anh tới cũng không có ý gì, nói thẳng ra, co anh 1000 vạn, từ nay về sau rời khỏi Diệp Ngưng Vân, không nên chen vào việc của chúng tôi.”
Vương Thuật lắc đầu, dùng ngón trỏ quơ quơ: “NO”.
Long Phi khinh miệt nhìn Vương Thuật: “2000 vạn”.
Vương Thuật lần nữa xua tay: “NO”.
Long Phi cười lạnh lùng: “Anh bạn, không nên trả giá thêm nữa, 3000 vạn.”
Vương Thuật cười hì hì: “Tôi cho anh 300 triệu, tránh xa con quỷ nhỏ này ra, được hay không được?”
“Thằng nhóc này, mày đến đây là để thương lượng à?”
Mấy người xung quanh bắt đầu trở mặt.
Vương Thuật cười cười: “Ý định của tôi đến đây là để đàm phán, nhưng mà giá các anh đưa ra lại thấp quá!”
Hồ Thiến dùng đôi quyến rũ nhìn Vương Thuật, sau đó đi tới, lấy tay nắm lấy tay trái của Vương Thuật, để lên trước mũi ngửi nói: “Nếu thêm cả tôi thì sao?”
Vương Thuật cười ha ha: “Tôi không có thói quen làm quen với chó.”
“Anh dám mắng tôi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Thiến trợn mắt lên nhìn, cô ta dùng mũi ngửi tay Dương Thuật, liền bị Vương Thuật nói giống chó.
Một câu nói, khiến hai người cạch mặt.
Hồ Thiến tức giận hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
“Xem ra mày là người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Ánh mắt Long Phi xẹt qua tia sát ý, lạnh lùng nói: “Cho hắn biết thế nào lễ độ đi.”
“Anh Phi, chúng em đợi lệnh anh.”
Hai người lao tới đánh Vương Thuật.
Cạch!
Vương Thuật đá vào một cái ghế, cái ghế bay lên đập vào đầu của tên bên trái, tên đó kêu lên đau đớn, ôm đầu nằm xuống đất.
Tên thứ hai cũng tới, ra tay rất nhanh, dùng tay trái đấm móc Vương Thuật, Vương Thuật nhẹ nhàng lách người, đỡ lấy nắm đấm, vươn tay ra nhanh, nắm lấy tóc tên này, đập mạnh vào cái bàn phía trước như một con chó chết.
Răng rắc!
Cái bàn liền vỡ làm đôi, tên thứ hai cũng không còn kêu được lên, bò trên mặt đất rồi nằm bất động.
“Tên này có võ? Chúng mày, cầm vũ khí lên.”
Một đám thanh niên mười mấy tên gào thét, một lũ điên hướng tới Vương Thuật.
“Hôm nay không làm thịt vài tên, xem như các người chưa biết đến địa ngục là cái gì.”
Vương Thuật không những không tức giận, ngược lại trên mặt nở một nụ cười kỳ quái, khẽ vươn tay quơ lấy một cái chân bàn, rồi bước ra ngoài quán cà phê: “Ra ngoài thôi nào.”
“Thằng chó, mày muốn chết à?”
Diện tích quán cà phê không nhỏ, nhưng xung quanh đều là bàn ghế, bọn côn đồ thì không muốn động tay chân, cũng đi ra ngoài, cả đám như một đàn ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Nhưng bọn chúng tuyệt đối không ngờ rằng, thứ đang chờ bọn chúng chính là cái chết.
Vương Thuật rất ít khi mạnh tay, nhưng một khi đã giết người, dòng máu Huyết Lang cũng sẽ trở nên sôi sục, muốn anh dừng lại, vô cùng khó khăn.
Giết!
Một màn sau đó, khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, Vương Thuật tay cầm chân bàn, trực tiếp nhảy vào chính giữa bọn côn đồ, tiếng thét thảm đầu tiên vang lên.