Một lần nữa, Minerva lại thức giấc trong vòng tay anh. Cô đang quen dần với việc tỉnh dậy kiểu này - được ôm trong hơi ấm của anh, sức mạnh của anh, mùi đinh hương của anh. Cô chẳng vội thức tỉnh, mà trôi lơ lửng trong thế giới nửa mộng tưởng ấy chỉ thêm một phút nữa thôi. Thở dài vào áo gi-lê của anh và ôm chặt lấy cổ anh.
Cô tin tưởng người đàn ông này. Anh là một kẻ nói dối có tiếng và một tên phóng đãng trơ tráo, nhưng cô tin tưởng anh. Đủ để ngủ thiếp đi trong vòng tay anh giữa chốn trụy lạc này.
Cô chớp mắt nhìn bàn chơi bài, cố gắng chú tâm vào đống lá bài và đồng bạc ngổn ngang. Đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ? Cảm giác như muộn lắm rồi. Hầu hết những tay chơi dường như đã lui về phòng đi ngủ. Chỉ Colin và Halford còn ở lại.
Cô nhìn chòng chòng vào đống shilling trước mặt họ. Có phải anh ấy đã tăng thêm nguồn tiền đủ để tiếp tục chuyến hành trình của họ? Lúc bắt đầu chơi thì có hai mươi đồng xu đó.
Giờ cô đếm được...
Bốn.
Tim cô ngừng đập. Ôi lạy Chúa. Sao anh có thể? Cô đã tin tưởng anh và anh đang thua sạch.
Cô chuyển ánh nhìn qua những lá bài trong tay của Colin. Thứ cô thấy cho cô lí do để hít thở lại. Quân bài của anh trông đầy hứa hẹn. Cô chẳng thể nhìn rõ chúng lắm - nếu không đeo kính. Nhưng cô có thể thấy chúng đều màu đỏ và đều là lá bài hình(). Lập luận đơn giản mách bảo cô, vậy là rất tốt. Chí ít cũng là một đôi bồi.
(): Lá bài K, Q hoặc J.
Cô nhìn tới giữa bàn, đồng xu chất đồng. Rất ư là nhiều tiền để thay cho số tiền đã bị cướp. Không chừng việc này toàn bộ là kế hoạch của Colin hết.
"Một đôi chín tầm thường, hết rồi." Công tước ném quân bài xuống. "Tôi chắc chắn cậu có thể khá hơn, Payne."
Phải! Anh ấy có thể. Cô quấn các ngón tay quanh mép túi áo gi-lê của anh, là đi vì phấn khích.
Colin giữ im lặng một lúc. "Xin lỗi vì phải chứng minh cậu sai, Hal," anh nói, "nhưng cậu đánh bại tôi rồi." Anh úp quân bài mình xuống bàn trước mặt.
Bật cười đắc chí, Công tước Halford gom tiền được cuộc lại.
Tay Minerva trượt khỏi túi của Colin. Cô sững sờ. Thất kinh. Bốn đồng shilling. Giờ còn có bốn shilling. Cô phải lôi anh ra khỏi cái bàn chơi bài này trước khi anh đánh mất hết mọi thứ họ có.
Nhưng làm sao đây? Cô còn chẳng thể nói chuyện với anh được, nhờ vào câu chuyện ngông cuồng của anh. Tất thảy những người này đều tin cô là Melissande, một công chúa lưu vong đến từ công quốc vùng Alps nhỏ xíu nào đấy. Hoặc là một sát thủ có thể thắt cổ toàn bộ bọn họ trong giấc ngủ. Và trong lúc nhàn rỗi, là nhân tình của Colin.
Cô nhân tình lẳng lơ, lọc lõi của anh.
Minerva cắn môi. Có thể có một cách để nhử anh ra khỏi bàn đánh cược mà không cần nói một lời.
Điều chỉnh trọng lượng cơ thể trong lòng anh, cô vươn một tay lên ve vuốt tóc anh. Các món tóc nâu dày len vào ngón tay cô. Tay kia của cô nới lỏng cà vạt của anh cho đến khi toàn bộ tấm vải trượt khỏi cổ anh.
Cô rúc vào cổ anh. Mùi hương rượu brandy nấn ná bên da anh, huyền bí và dễ say sưa. Không đeo kính, ở khoảng cách gần thế này, anh không hơn gì một bóng mờ chưa cạo râu. Nhưng lại là một bóng mờ đẹp trai đến nhức nhối. Cô nghển cổ hôn vào má anh.
Anh nín thở và cô suýt chùn bước vì mất can đảm. Nhưng cô đã khơi mào chuyện này, giờ thì không rút lui được nữa.
Nghiêng đầu, cô áp một nụ hôn dưới quai hàm anh.
Bên kia bàn, công tước bật cười mỉa mai.
Tim Minerva chựng lại. Cô chết đứng, môi ấn chặt ngay cổ họng chưa cạo của Colin. Cô đã nghĩ gì thế? Phụ nữ trâng tráo chuyên quyến rũ đàn ông sao? Cô ư? Đương nhiên Halford sẽ không tài nào tin nổi. Chẳng ai đầu óc minh mẫn lại đi tin chuyện này cả.
"Payne," công tước nói, "có lẽ cậu muốn bỏ qua vòng này? Dường như Melissande quyến rũ cần được đưa lên giường kìa."
Trái khế của Colin nhấp nhô liên tục trong cổ họng. "Cô ấy có thể chờ."
"Có thể," công tước đáp lại cùng một tiếng cười khùng khục ranh mãnh. "Nhưng cậu có thể không? Tôi chưa bao giờ thấy các khớp đốt ngón tay của một ai lại mang sắc thái nhợt nhạt như thế."
Sự hồ hởi lan rộng khắp người cô. Halford thực sự tin vào điều này. Colin có bị ảnh hưởng. Cô quả là một phụ nữ quyến rũ. Nhưng cô vẫn chưa đạt được mục tiêu - kéo Colin ra khỏi bàn chơi bài.
Minerva nỗ lực nhiều hơn nữa. Cô đan những ngón tay thật chặt vào tóc anh. Cô hôn cổ anh, lướt đến bên dái tai của anh.
"Lên lầu," cô thủ thỉ. "Đưa tôi lên lầu. Ngay."
Tay Colin nắm chặt phần lưng áo cô, giật mạnh một cái khiến cô hụt hơi. Nhưng sự quở trách gay gắt ngầm này chỉ khích động bản chất nổi loạn của Minerva hơn. Hồi đầu ai nảy ra cái ý tưởng cho cô đóng vai này? Anh chả được quyền phàn nàn. Vả lại, một phần trong cô đang rất thích thú với việc này, một phần trong anh cũng đang thích thú việc này.
Cái này không nói dối.
Cô hôn lên xương đòn của anh, thả những ngón tay xuống đinh áo anh. Tháo một nút ra, rồi cái thứ hai và trườn tay vào mơn trớn bờ ngực cơ bắp, trơn mượt của anh.
Công tước theo dõi, "Chồng tiền của cậu đang cạn dần, Payne à. Vì cậu vô cùng thờ ơ với việc tự tận hưởng Melissande, có lẽ cậu muốn đặt cược hữu nghị chăng. Tôi sẽ cược một số tiền rất lớn đối với sức mê hoặc hấp dẫn và... phong phú như thế."
Minerva phải cố gắng hết sức để không biểu lộ rằng mình hiểu bằng cái nhìn gắt gỏng. Hoặc để bụng dạ nôn mửa dữ dội.
Colin cũng căng lên. "Coi chừng đấy, Halford."
"Sao chứ? Đâu phải là cô ta có thể hiểu được chúng ta nói gì." Công tước xáo và chia bài. "Một ván, một người thắng cuộc. Cậu đặt cô gái của mình lên bàn, còn tôi sẽ quăng một cô của tôi lên. Bất kể ai thắng thì đêm nay có thể tận hưởng trò vui gấp đôi."
Mọi bắp cơ trên người Colin tức thời cứng lên như đá. Một bàn tay cuộn lại thành nắm. Tay kia đưa tới khẩu súng lục nhét ngay bên hông.
Máu Minerva trở nên đáng băng trong huyết mạch. Những cơn thôi thúc muốn che chở này rất thỏa đáng, nhưng điều cuối cùng cô cần là Colin gây sự với công tước. Họ sẽ bị tống cổ ra khỏi điền trang Winterset - lần này là chạy xuyên màn đêm, chẳng có gì ngoài quần áo.
Phải vài phút nữa họ mới dấn thân vào tai họa. Nhưng cô có thể đoán được từ vẻ mặt bão tố của anh, Colin không tính toán sâu xa hơn mười giây đâu.
Nhấc Minerva ra khỏi lòng mình, anh đẩy người đứng thẳng dậy. Anh chĩa một ngón tay vào công tước. "Đừng có hòng..."
Bốp.
Minerva tát anh thẳng ngay vào mặt.
Colin chớp mắt nhìn cô, hết sức bàng hoàng.
Cô nâng vai lên. Anh đã không cho cô sự lựa chọn nào. Bằng cách nào đó cô phải ngăn chặn cuộc gây gổ giữa hai gã đàn ông. Và Colin chẳng thể bắt đầu gây lộn với công tước nếu cô gây sự với Colin trước. Cho nên...
Bốp. Lần này cô dùng tay trái và mạnh khiến đầu anh quay qua bên kia.
Rồi cô đứng lùi lại, tỏ vẻ giận điên lên thật kịch tính như khi hình dung ra công chúa - sát thủ tóc sẫm vùng Alps có dòng máu nóng có thể nổi cơn tam bành thế nào. Nhái đại một giọng nào đấy - kiểu nửa Ý nửa Pháp - cô nheo mắt lại và nói, "Đòooo. Khống. Lạn."
Anh cau mày. "Cái gì?"
Ôi trời ạ.
"Đòo!" Cô dùng cả hai tay xô vào ngực anh thật thô bạo. "Khống. Lạn."
Đứng dậy khỏi ghế, Halford phá ra cười. "Tôi tin rằng cô ta đang gọi cậu là thằng khốn nạn đấy, anh bạn. Giờ thì cậu sắp tiêu rồi. Có vẻ rốt cuộc cô ả có hiểu một chút tiếng Anh. Chết chưa."
Cuối cùng thì Colin cũng hiểu ra. "Nh-nh-nhưng Melissande, anh có thể giải thích."
Cô đi lòng vòng quanh anh, gầm gừ hằm hè. "Khống. Lạn. Khống. Lạn."
Khi anh mở miệng lần nữa, cô biết anh đang cố gắng không cười phá lên. "Bình tĩnh nào, cưng. Và nếu em có làm điều gì... làm ơn, anh xin em, đừng rơi vào một trong những trận cuồng phong và cơn điên không kiểm soát nhé."
Tên đểu khó chữa này. Cô chắc chắn rằng ý anh muốn thách cô.
Nếu đã thế. Cô sẽ chấp nhận.
Minerva với tay lấy một ly rượu vang trên bàn. Cô nốc gần hết chỉ trong một hơi, rồi hất mạnh phần còn lại vào thẳng mặt Colin. Rượu văng tung tóe lên cả hai. Những dòng rượu đỏ hồng ngọc chảy thành vệt xuống nét mặt sững sờ của anh.
Khẽ gầm gừ, cô lao mình vào anh, tóm vai anh và quấn chân quanh hông anh. Cô hôn lên mặt anh, khắp hai bên má anh, cằm của anh... thậm chí cả chân mày. Và rồi cô kết thúc màn trình diễn cô nhân tình điên dại bằng một nụ hôn chầm chậm, mãnh liệt.
"Lên lầu," cô làu bàu bên môi anh. "Mau."
Rốt cuộc, anh cũng bế cô ra khỏi phòng. Và hôn cô cho đến khi đi được nửa đường dọc hành lang. Anh dừng lại, có vẻ như chẳng thể nhịn cười thêm một giây nào nữa. Anh ấn cô vào tường và thở khùng khục vào cổ cô, cười ngặt nghẽo không kiềm chế.
Cô mừng vì có người thấy chuyện này buồn cười.
Vẫn đang cười, anh đặt cô xuống và dắt cô đi lên một dãy cầu thang và dọc theo một hành lang bên. Anh mở tung cửa một căn phòng lớn, rõ ràng quen thuộc đối với anh. Cảnh bài trí cũng dính kiểu trang hoàng thừa thãi vàng lá và thiếu hụt tính thẩm mĩ tinh tế y như phần còn lại của điền trang Winterset.
"Ồ, Min à. Màn lúc nãy thật xuất sắc."
"Lúc nãy" - cô đóng sầm cửa - "nhục nhã thì có."
"Trời, đó là màn trình diễn nhân tình hạng nhất đấy." Anh nhún vai giũ áo khoác ra, đặt khẩu súng sang một bên và bắt đầu mở khuy áo gi-lê. "Hồi nãy là cái quỷ gì thế? Mà làm thế quái nào mà em lại nghĩ ra..."
"Cái đó gọi là tùy cơ ứng biến! Chạy theo sườn dốc, đại loại thế." Cô thọc hai tay vào mái tóc xõa bù xù trong lúc cuống cuồng nhìn kỹ khắp phòng cho tới khi tìm thấy rương chứa Francine, được cất gọn gàng dưới một cái bàn sát tường có chân quỳ. "Tôi phải lôi ngài ra khỏi cái bàn chơi bài trước khi ngài đánh mất tất cả số tiền của chúng ta và hủy hoại mọi thứ. Chúng ta đã nợ ngài ấy mười sáu shilling từ đồng sovereign của tôi rồi. Chẳng phải món nợ danh dự đúng ra phải trả ngay tức khắc sao?"
Cô bước tới chỗ anh và bạo dạn đưa tay vào trong áo gi-lê của anh. Khi tay cô quét qua ngực anh, cô nhận thấy anh nín thở.
"Tôi cần cái này," cô giải thích, bỗng dưng thấy nhút nhát. Cô rút mắt kính ra khỏi túi áo trong của anh và đeo vào. Cảm giác thật tuyệt khi nhìn rõ căn phòng.
Cô chỉ mong thấu kính có thể giúp cô nhìn thấu Colin. Vừa nãy ở dưới lầu anh ấy đã làm cái gì thế? Cố kết thúc chuyến đi của họ ở đây? Không chừng anh đã chán ngấy cô và Francine và quyết định thà ăn bám lòng hào phóng của công tước tại điền trang Winterset cho tới sinh nhật còn hơn.
- Còn tiếp -