Cậu ở lại nhà ông Trần hết mấy hôm như lời đã hứa, khi thấy đã không sao rồi cậu mới an tâm đi về, lúc về cậu còn bế thằng con ông ấy một lát. Chả hiểu làm sao mà mới gặp đã mến nó, nghĩ đến lúc đi về mà cảm thấy lòng cứ buồn buồn kiểu gì. Cậu ôm nó đi lòng vòng một lát rồi đong đưa nó qua lại, lát sau trả lại cho thím Đoạn mà cậu còn luyến tiếc. Khi trả cho bà ấy xong nó ngọ nguậy rồi khóc ư e trong miệng, bà ấy thấy liền mỉm cười:
"Xem ra nó thích ở trêи tay thầy Cảnh Minh đây hơn rồi"
"Tôi cũng cảm thấy rất có duyên với công tử nhà. Thật sự cảm thấy có tình cảm gì đó rất đặc biệt "
Cậu giơ ngón tay chạm vào má nó cái rồi mỉm cười, thím Đoạn nhìn ánh mắt trìu mến của cậu bật lên cười cái rồi nói:
"Chắc có lẽ cậu đã đến tuổi làm phụ thân rồi, không biết năm nay cậu đã đến tuổi bao nhiêu rồi?"
"Tôi hình như đã gần rồi"
"Thế thì đúng rồi. Ở cái tuổi này cậu nên thành thân sớm rồi sinh con đi, đã không còn trẻ nữa"
Cậu chỉ cười gượng rồi nói tránh đi.
"Phu nhân thấy đấy, ngày nào tôi cũng bận!"
Bà ấy nghe vậy phẩy tay nhăn mặt nói:
"Thôi cậu đừng có diện cớ. Cậu giỏi là điều ai cũng biết, nhưng chẳng lẽ bận đến độ không có thời gian cho bản thân sao? Chẳng lẽ cả đời không thấy thê tử? Cậu đừng có lừa dối tôi. Nhìn ánh mắt cậu tôi đã biết trong đầu cậu có bóng hồng nào rồi, nói đi có gì khó khăn mà vẫn chưa đến với nhau thế?"
"Tôi, tôi thật sự không có ai cả"
"Đã đến tuổi này rồi cậu tưởng lừa được tôi sao? Thôi thì cậu muốn sao thì muốn, đừng như lão gia nhà ta, cứ lo cho sự nghiệp bây giờ đến hơn mới nhìn mặt được thằng con, đấy, cậu nhìn xem ông ấy mừng hơn đào được vàng nữa. Cậu hoàn hảo thế này thì việc lấy thê tử có gì khó khăn đâu, tôi nghe bảo các cô gái mới lớn lân cận bên các thôn hình như ngưỡng mộ cậu lắm đấy"
"Không có chuyện đó đâu"
Cậu cười ngượng ngùng sau đó né tránh ánh mắt phu nhân ấy, cậu quay qua khều vào má thằng bé phát nữa mới đứng lên, tạm biệt bà ấy rời khỏi nhà, quay về nhà mình.
Cuộc sống cậu vẫn cứ bình bình trôi qua, ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng nọ. Cậu vẫn cứ bốc thuốc trị bệnh, bệnh nhân kéo đến mỗi lúc một đông, cậu phải thuê thêm nhiều người mới làm xuể.
"Mọi người ơi ra lấy thuốc kìa, ai gọi cửa bảo biếu cậu một xe thuốc, mọi người ra đó vận chuyển vào đi"
"Không biết lại vị tiểu thư nào mến mộ cậu nhà mình nữa ấy nhỉ? Cứ cách một hai hôm lại có một xe thuốc thảo dược được mang đến đây, kèm theo một lá thư tình"
Mọi người vừa vui vẻ vừa trêu chọc, họ cười rộ lên cái rồi đi ra khuân vác. Cậu vừa cân thuốc vừa bắt mạch, sau đó nhíu mày lắc đầu, lắc đầu vì mọi người cứ trêu chọc cậu mãi, bà lão nhìn cậu cái rồi sợ hãi nói:
"Thưa thầy bệnh tình tôi nặng lắm sao ạ?"
"À...à không."
"Sao tôi thấy thầy lắc đầu ngán ngẫm thế? Có phải thầy giấu tôi sợ tôi biết không? "
"Không đâu, tôi lắc đầu vì chuyện khác, cụ chỉ mất ngủ gây chóng mặt thôi. Tôi kê thuốc cho cụ ngủ sâu, hôm sau sẽ không chóng mặt nữa đâu"
"Vậy cảm ơn thầy đây quá, thế hết bao nhiêu tiền thế hả thầy?"
Cậu mỉm cười lắc đầu cái rồi nói:
"Không tốn tiền. Nhưng lần sau có cái gì ăn thì mang đến cho tôi một chút cũng được"
"Ôi thật sao? Khám cả buổi lại bốc cho những đây thuốc mà lại không lấy tiền sao? Thế thì cậu đây làm sao có tiền mua thuốc nữa?"
Nghe bà hỏi mà mọi người xung quanh ai nấy đều bật cười:
"Ôi cụ ơi, cụ không biết đấy thôi, cậu Cảnh Minh đây rất là giàu, tiền bạc nhiều lắm, mà quan trọng ấy thuốc than thảo dược cậu được các phú hộ mấy thôn cạnh biếu rất nhiều, cậu đây khám bệnh làm phước thôi cụ ạ!"
Cậu mỉm cười gật đầu, bà ấy liền nhìn cậu cười cái vỗ vai cậu.
"Thế thì phải gọi là bồ tát tái thế rồi, cậu đây lại khôi ngô tuấn tú thế này, thế cậu đã có mối nào chưa?"
Cậu lại lắc đầu ngán ngẫm.
"Cụ về sắc ba chén nước còn một chén, uống trước khi ngủ tầm hai canh giờ, nhé! Cụ về sớm đi kẻo trời nắng lên"
"Thế có cần tôi làm mối cho một cô nương không? Tôi biết có một cô nương rất là xinh đẹp, hợp với cậu đây lắm"
Mấy người xung quanh vừa cười vừa kéo bà ra, sau đó nói:
"Cụ ơi, người ta có nhiều mối để ý lắm, mấy mối ấy toàn là các tiểu thư con phú hộ thôi, còn chưa cô nào lọt vào mắt xanh của cậu, bà về sớm đi nhé. Bảo cô nương nào xinh đẹp thì dẫn qua đây, cậu xem mắt cái hợp thì kết duyên"
"Thật sao? Vậy tôi sẽ sớm dẫn cô nương ấy qua đây, tôi sẽ dẫn qua cho cậu xem mắt"
Bà ấy nhiệt tình đến độ cậu phải lắc đầu ngao ngán mấy lần, cảm thấy vui nhiều hơn là cảm thấy phiền, cậu mỉm cười cái rồi quay qua.
"Người tiếp theo"
Cậu cứ lần lượt khám hết người này đến người khác, đến hết ngày cậu vẫn khám chưa xong. Đến tận khuya mới nhìn ra thì thấy đã hết người, thuốc phơi khô cũng dần hết đi, cậu ngó ra phát nữa mới đứng dậy vươn vai cái mệt mỏi. Cậu mới xoay người đi vào đã nghe thấy tiếng ai đó gõ tay vào cửa, theo quán tính cậu liền nói:
"Xin mời vào"
Cậu quay người lại bỗng nhiên đứng đơ người ra, sau đó mới nói:
"Bà lão!"
Bà bói điên nhìn cậu cái rồi mỉm cười, bà chống cái gậy đi lọc cọc đi vào. Cậu nhìn theo, bà bước lại gần cậu, nhìn y phục không chỉnh tề của cậu, đầu tóc cũng bắt đầu hơi rối ren khiến bà cảm thấy thật ấm lòng, bà nắm lấy cánh tay cậu cái rồi nói:
"Sao thế? Quên ta rồi sao?"
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cậu mới hỏi:
"Hôm nay bà quay lại có chuyện gì sao? Lâu quá rồi không gặp. Vẫn ổn chứ?"
"Ổn. Ta quay lại thăm ngươi, thấy cuộc sống ngươi thế này thật sự ta rất yên tâm, ngươi đúng là không khiến ta thất vọng, thật sự rất tốt"
Cậu ngậm ngùi một lát mới nói:
"Thật ra tôi cũng chỉ vì muốn chuộc lỗi cho phụ mẫu của mình, tôi biết họ đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa, tôi cũng chỉ muốn làm gì đó thôi"
Bà giơ tay lên sờ vào trán cậu, sau đó mỉm cười dịu dàng.
"Cảnh Minh. Ta quay lại lần này cũng là muốn tạm biệt ngươi, sau này ngươi cứ sống cuộc sống này, tự do tự tại, đừng sống như cách mà phụ mẫu ngươi đã sống, có như thế mới bình bình an an suốt kiếp có hiểu không? "
"Bà đi đâu? Bà già thế này rồi còn đi đâu sao?"
"Ta...ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ta đâu ở đây mãi được, ta chỉ muốn báo cho ngươi một chuyện, quả ngọt của ngươi đã đến hồi chín rồi, chúc mừng."
"Quả ngọt sao? Ý bà là sao?"
"Đến bây giờ ngươi có còn cảm thấy có lỗi với Gia Minh và Hoài Thục không? Ngươi có trả lời hay không ta vẫn biết trước câu trả lời, ta hỏi câu đó nhất định có lí do, ngươi đã hiểu chưa?"
Cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó nhìn vào bà, cậu mỉm cười rồi nói:
"Có phải bà biết anh và Hoài Thục đang ở đâu không? "
"Biết. Ta cũng đã cho họ một cuộc sống mới vừa hoàn hảo vừa yên bình, ngươi cứ yên tâm sống cuộc sống của mình đi"
Nói tới đó khéo mắt cậu cay cay, sau đó cậu gật đầu.
"Dù có thế nào tôi cũng mong họ sẽ được hạnh phúc, cuộc đời này quá nhiều thứ khiến họ khổ sở, tôi biết họ vượt qua ải này được hưởng kết quả tốt đẹp là tôi vui rồi"
"Không phải chỉ họ, cả ngươi nữa, ngươi cũng xứng đáng"
Nói xong bà lùi lại phía sau, sau đó bà mới nói:
"Ta đến để từ biệt ngươi, xong rồi, ta chỉ có một câu cuối cùng muốn nói cho ngươi nghe, ai gieo trồng không quan trọng, ai chăm sóc từ đầu đến cuối mới là người xứng đáng nhận được quả chín ngọt, tạm biệt ngươi"
Nói xong bóng bà biến mất trước mặt cậu, cậu chớp mắt cái rồi giơ tay quơ vào khoảng không trước mặt. Sau đó cậu đứng bần thần ra đó, lát sau mới thở gấp cái rồi ngồi xuống ghế, ngồi được một lúc sau thì có người chạy vào:
"Cậu ơi, bên nhà ông Từ có gửi qua cho chúng ta mấy bao thảo dược, em đem vào bếp cậu nhé?"
"Ông Từ nào nhỉ?"
Cậu lau mồ hôi đầu vẫn còn hơi choáng, tên gia nô mới nói:
"Dạ ông Từ là phụ thân của Từ Ân công tử đấy ạ! Trước ông ấy bảo có quen thiếu phu nhân nhà mình, hay biếu thuốc mà cậu quên rồi à?"
"À không. Chỉ là có nhiều ông Từ quá nên ta bất ngờ không biết là ông Từ nào, để hỏi kĩ cảm ơn ấy mà"
"À dạ, còn một xe thuốc của nhà ông An, phú hộ An Hòa Thành cậu ạ, ông ấy cũng có biếu chúng ta, là phụ thân của tiểu thư An Hoàng Hoa, cậu có nhớ không? "
"Có. Ngươi thay ta cảm ơn họ, bảo có dịp ta qua đích thân nói cảm ơn, do ta bận quá, vả lại dạo này nhà họ sống vẫn ổn hết chứ?"
"Dạ vẫn ổn, nhà họ hay đi làm từ thiện lắm, nên họ cũng hay sai gia nô qua biếu thuốc chúng ta hoài"
"Được rồi, ngươi vào trong đi, ta nghỉ ngơi một lát cái đã"
"Được thưa cậu, cậu nghỉ sớm đi ạ, ngày mai chắc người bệnh lại đông lắm đấy. Mà ông bà Trần vẫn hay nhắn có rảnh cậu qua đó chơi, nghe bảo con trai ông bà ấy sắp đầy tháng rồi"
"Mau vậy sao? Mới hôm nào đây mà đã sắp đầy tháng rồi sao?"
"Đúng đó cậu, chúng ta bận bịu quá nên thời gian cũng qua nhanh hơn mà. Thôi em đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé"
Cậu gật đầu cái rồi thở dài mệt mỏi, cậu ngồi xuống ghế rồi dựa vào, nhắm mắt lại để đó rồi cảm nhận sức gió thổi vi vu qua gương mặt mình.
Ở một khu rừng tối tăm, một bóng dáng một bà lão lưng còng đứng trước một ngôi miếu lớn, sau đó bà mỉm cười cái rồi nói:
"Gia Minh à. Ta phải đi rồi, xác ngươi ta cũng sẽ không giữ lại nữa, ta biết bây giờ ngươi đã bắt đầu một cuộc sống mới, vì thế lời hứa giữ xác cho ngươi năm xưa đến hôm nay chúng ta chấm dứt nhé. Ta cũng sẽ bảo vệ cuộc sống mới cho ngươi, xem như chúng ta hẹn gặp nhau với tư cách khác vậy"
Bà giơ tay phẩy cái rồi cái miếu bốc lên cháy to, bà đứng nhìn lửa phập phù, gương mặt được lửa chiếu sáng. Bà quay lại sau lưng rồi nhìn vào người phụ nữ đứng đó, bà mỉm cười rồi nói:
"Phu nhân Ái Phương, người thấy Gia Minh đã vào nhà mới sống, người đã an tâm đi theo ta chưa? Người đừng ở lại nữa, kết thúc rồi"
Người phụ nữ ấy mỉm cười cái rồi gật đầu, sau đó bà ấy gật đầu cúi xuống rồi từ từ tan biến trong không trung. Bà bói điên mỉm cười cái rồi thở dài, ân ân oán oán, đời này qua kiếp khác, chả được gì cả.
Bà quay lại nhìn cái miếu đang hừng hực lửa, sau đó quay qua bên cạnh nhìn, thấy tiểu thư Ân Tình đứng cạnh, bà mỉm cười châm biếm:
"Lại cau có. Ngươi lại muốn mắng chửi sao? Ngươi nên biết cả cái xác không yên phận của ngươi ta còn tìm về được, thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ trốn đi, nghe lời ta tu thêm mấy năm, ta lựa gia đình đàng hoàng ta gửi ngươi vào, Hoài Thục đã không còn ngươi còn muốn trả thù ai hả?"
"Bà đừng có nói láo, Hoài Thục còn sống, bà lừa được nhiều người chứ không lừa được ta"
"Cô ấy kết thúc một đời người rồi, nếu có sống, sau này cũng là sống dưới hình thức là một con người mới. Không phải Hoài Thục nữa"