Tháng rồi, sắp đến tết rồi, tất cả mọi người đều trở nên vui vẻ, cô từ phòng thờ bước ra ngoài, quay người đóng cửa lại, trêи tay cầm một bức tranh được cuộn lại cẩn thận. Sau đó nhẹ nhàng bước đi, con nô tì đi sau lưng cô vừa đi vừa nói:
"Thiếu phu nhân à, đây là tranh vẽ thiếu phu gia có đúng không? "
Cô vùa đi vừa mỉm cười gật đầu.
"Đúng rồi!"
Nó mỉm cười cái rồi vui vẻ nói:
"Lát về phòng thiếu phu nhân cho em xem với được không? "
Cô vừa vuốt ve cuộn giấy vừa nói:
"Tiểu Mai, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ em thưa thiếu phu nhân! "
"Ừm, mới thì đừng nên xem tranh nam nhân làm gì!"
"Vâng! Em biết thiếu phu nhân sẽ không cho em xem đâu!"
"Đây là tướng công của ta cho em xem làm gì? "
Nói xong cô liền mỉm cười, lát sau nó vừa đi vừa nói:
"Thiếu phu nhân không cho em xem thì em đi xem tranh vẽ cậu Cảnh Minh! Em nghe các vị tỷ tỷ nói nhan sắc cậu Cảnh Minh cũng không phải đơn giản đâu!"
Nói xong câu đó tự nhiên miệng cô lại ngừng cười, chân đột nhiên dừng lại, phải rồi, tầm mấy ngày trước bà Hoàng có mời về một lão sư, nghe nói tay nghề rất tốt. Còn vẽ lại cho cậu một bức, cô còn chưa nhìn thấy bức tranh đó, chợt nghe tiểu Mai nói mà cảm thấy có cảm giác lạ.
"Thế các vị tỷ tỷ có nói bức tranh đó được để ở đâu không? "
"Là ở phòng bà Hoàng ạ! Nghe bảo đợi đủ ngày của cậu Cảnh Minh sẽ làm lễ đem tranh qua phòng thờ!"
"À ừ!"
Cô gật đầu xong thì bước đi, sau đó hai người cùng trở về nhà họ Hoàng. Vừa về đến nhà cô đã dặn nó quay lại phòng.
"Pha nước ấm cho ta, ta qua phòng bà Hoàng lát sẽ quay lại tắm!"
Nó gật đầu cái rồi chạy đi, dáng nó nhỏ nhắn chạy như chim sáo, cô mỉm cười cái rồi quay mặt qua nhìn về phía phòng bà Hoàng. Cô từ từ bước chân lại, gõ cửa nhẹ nhàng, lát sau cánh cửa được mở ra. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười dịu dàng của bà Hoàng, cô cũng mỉm cười xong cúi đầu xuống chào bà, bà nhẹ nhàng đỡ cô dậy rồi nói:
"Thôi được rồi, vào đây!"
Bà nhẹ nhàng kéo tay Hoài Thục, kéo vào bên trong sau đó ngồi xuống, cô rót trà mời bà, đặt bức tranh lên bàn, bà quay qua nhìn, sau đó nhẹ nhàng cầm lên. Cô rót xong trà liền quay qua nhìn bà, bà nhẹ nhàng mở bức tranh ra, rồi bà ngắm nhìn nó, bà mỉm cười nhân hậu, ánh mắt bà hiền từ dịu dàng, khác với những gì ngày trước cô thấy. Đây mới thật sự là bà Hoàng, cô cũng nhìn vào bức tranh, sau đó nở một nụ cười lạnh nhạt, mang sự tiếc nuối da diếc, bà xem xong thì cuộn lại, sau đó bà dùng một sợi chỉ đỏ cột lại, bà đứng dậy đi lại tủ.
Lát sau bà mới giơ ra cho cô bức tranh, bà mỉm cười nói:
"Hoài Thục à!"
"Dạ mẹ!"
Bà mỉm cười rồi đưa bức tranh đó lại gần cô, cô cầm lấy rồi ôm vào lòng, bà liền nhìn quanh phòng, mắt bà chớp nhẹ, bà nói:
"Tất cả đã qua rồi con ạ!"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, bà chỉ mới tỉnh dậy cách đây không lâu, nhưng thâm tâm cô biết tất cả những gì xảy ra bà Hoàng đều biết. Cái câu tất cả đã qua rồi ngụ ý rằng bảo cô hãy bỏ hết những gì thuộc về quá khứ đi, hãy sống cho hôm nay và ngày mai. Bà bước lại gần cô, giơ tay ra sau đó ôm cô vào lòng.
"Con rất tuyệt vời con có biết không? "
Bà vừa nói vừa rơi nước mắt, sau đó xoa lưng cô mỉm cười, bà gật đầu cái rồi nói:
"Chuẩn bị đầy đủ chưa con?"
"Dạ rồi!"
Nói xong bà liền tiễn cô ra ngoài, cô cầm bức tranh đi về phòng, vừa mở cửa đã thấy bà Hậu. Bà ấy đứng trong phòng quay mặt ra nhìn cô, cô vừa vào đã nghe thấy giọng tiểu Mai vang lên:
"Thiếu phu nhân à, nước ấm đã xong rồi, thiếu phu nhân đi tắm đi!"
Nói xong cô liền quay qua nói:
"À, ta biết rồi, em ra ngoài đi!"
"Thiếu phu nhân không muốn em hầu người tắm sao? Em còn chưa lấy y phục nữa mà?"
"Không cần đâu, hôm nay ta tự làm được!"
Sau khi đã đuổi tiểu Mai đi rồi cô mới tiến lại gần bà Hậu hỏi:
"Sao thế? Có chuyện gì sao?"
Bà Hậu nhẹ nhàng kéo cô lại ghế, sau đó nói:
"Bà Hoàng vẫn chưa nói gì sao?"
"Nói gì? Mẹ không nói gì cả!"
"Thế tôi sẽ nói cô nghe! Thay cho bà ấy!"
Thấy vẻ mặt bà Hậu có gì đó là lạ, sau đó bà mới cẩn thận nói:
"Một thời gian nữa thôi cô sẽ được thoát khỏi nơi này!"
Nói xong thì mặt cô cũng đã dần chuyển sang màu trắng bệch, môi cô ấp úng mấp máy hỏi:
"Rời khỏi nơi này? Là sao hả bà Hậu!"
Bà ấy mỉm cười rồi nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:
"Hoài Thục à! Hãy trở lại cuộc sống tốt đẹp trước kia đi!"
"Ý bà là nhà họ Hoàng sẽ không chứa tôi nữa sao?"
Bà ấy liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt hoang mang của cô, bà liền nói:
"Không phải hất hủi cô đâu, chỉ là...đó là thứ Gia Minh muốn!"
"Gia Minh? Gia Minh muốn? Ý là gì? Gia Minh đã nói như vậy sao?"
"Đó là trước kia, thật ra đó là bà Hoàng nói! Tâm nguyện của Gia Minh là thấy cô được sống tốt, và rời khỏi nhà họ Hoàng! Đừng chờ cậu ấy nữa!"
"Gia Minh quay lại khi nào? Bà Hậu! Chàng ấy quay lại khi nào? "
Bà ấy liền lắc đầu, sau đó đứng dậy, vừa rời khỏi thì cô đã đứng bật dậy, nắm tay bà ấy kéo lại.
"Tại sao chàng ấy không quay lại tìm ta? Tại sao vậy?"
"Đừng chờ nữa!"
Nói xong bà ấy liền bước chân đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi cô thất thần quay mặt lại, nhà họ Hoàng đuổi cô đi thật sao? Đó chính là câu hỏi luôn hiện hữu trong đầu cô bây giờ. Bất chợt chân cô đạp phải vào bức tranh, giật mình cầm nó lên rồi phủi bụi, cô vô tình làm nó bung ra. Sau đó trước mặt cô là ảnh của cậu Cảnh Minh, cô liền nhớ đến cái lúc bà Hoàng xoay người lại, sau đó là đưa bức tranh cho cô. Không biết tại sao lúc ấy cô lại bật khóc nức nở, tung cửa chạy ra ngoài, vừa qua đến phòng bà Hoàng đã đập cửa loạn xạ. Sau đó cảnh cửa tung ra, cô nhìn thấy bà ấy đốt bức tranh của Gia Minh đi, vừa đốt vừa khóc, sau đó một cơn chấn động mạnh dội vào đầu cô, rồi cô hốt hoảng chạy lại.
"Mẹ ơi mẹ làm gì vậy? Sao mẹ đốt bức tranh của chàng đi?"
Cô thò tay vào lửa, cố lấy bức tranh ra, vừa dập lửa vừa nói:
"Mẹ đừng làm như vậy! Mẹ muốn đuổi con đi cũng đừng làm như vậy, đây là thứ cuối cùng của Gia Minh để lại, sao mẹ lại hủy nó đi?"
Cô vừa ôm vừa khóc, bà cũng khóc, rồi bà quỳ xuống ôm cô.
"Hoài Thục à, Gia Minh chết rồi, con đừng như thế nữa, con còn trẻ, con còn rất nhiều thứ tốt đẹp chờ đợi ở phía trước, con nghe mẹ đi, được không? "
Từ khi thấy bức tranh của cậu Cảnh Minh mà bà tráo đổi cô đã thầm biết bà nghĩ gì trong đầu. Cô cũng biết bà Hoàng biết Cảnh Minh còn sống. Bà và bà Hậu ai cũng giữ bí mật này, vì không muốn Cảnh Minh quay lại nơi này nữa. Bà cũng muốn cô có cuộc sống bình thường sau này, không dấn thân vào sự tàn khốc của nhà họ Hoàng. Cô biết hết nhưng thế này thì quá tàn nhẫn, cả tranh cuối cùng của chồng mình cũng không được giữ, cô quỳ xuống mà khóc nghẹn ngào:
"Con không tái giá đâu! Mẹ đừng làm như thế!"
Nói rồi cô ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng bà, trở về nhà mà tay cô phỏng rộp. Cô mở bức tranh ra, nó đã cháy hết một nữa, chỉ còn lại nửa bên mặt của Gia Minh, cô sờ lên nó mà nước mắt rơi xuống lộp độp.
"Có nóng lắm không?"
Cô ngồi ngắm nghía bức tranh ấy mà trái tim như quặn thắt lại, sau đó cô liếc qua nhìn. Bức tranh của cậu Cảnh Minh vẫn còn nằm trêи bàn, cô cuộn lại rồi cột lại.
Tối hôm sau cô bước ra khỏi cửa, tối hôm nay là ngày quan trọng. Ngày hạ huyệt của người nhà họ Hoàng, có bà Hậu và bà Hoàng đứng ra làm chủ, cô cũng đi theo. Lúc ấy cô nhìn đám người nhà họ Hoàng đào mộ lên mà da gà cô nổi lên rần rần, ông Lê là phụ thân của tiểu thư Ánh Dương chỉ tay vào cái hũ nào thì gia nô sẽ thò tay vào cầm tay chân đặt xuống quan tài, trêи cái hũ nên cô đứng nhìn cả đêm. Ông ấy đợi đào mộ lên rồi lại chỉ tay vào hũ, ông ấy có thể biết chắc chắn tay chân đó của ai, đầu đó của ai, rồi lại mở quan tài ra đặt phần đó xuống.
Làm như vậy đến trời tờ mờ sáng, cô nhìn cả đêm nhưng không nói gì, đến khi cái quan tài cuối cùng được khép lại, cô mới nhắm mắt một chút. Hít thở nhẹ nhàng rồi quay qua nhìn tiểu thư Ánh Dương, cô ấy cũng nhìn cô, sau đó cô liền liếc qua phụ thân cô ấy. Ông Lê không nhìn cô, gương mặt ông ấy trầm ngâm, cô thấu tiểu thư Ánh Dương lại gần, cô ấy cẩn trọng nói nhỏ
"Việc cô muốn làm tôi đã làm rồi, việc cô hứa với tôi!"
"Tôi sẽ giữ lời! Nhưng mà...cô phải giúp tôi thêm một việc nữa!"
"Cô lắm lời quá đó! Lại được voi đòi tiên có đúng không? "
"Không! "
Cô mỉm cười cái rồi nói:
"Hẹn cô sáng ngày mai!"
Nói xong cô liền quay người bước lên xe ngựa. Tiểu thư Ánh Dương nóng lòng đến mức chạy theo, sau đó cô vạch màn ra, đưa ra cửa sổ một cuộn giấy. Tiểu thư ấy không chần chừ mở ra luôn, vừa thấy mắt đã sáng lên, cô mỉm cười cái rồi xe ngựa lăn bánh, tiểu thư Ánh Dương nhìn theo sau. Lát sau thì quay về với ông Lê
Bà Hoàng cúi đầu đa tạ ông Lê, bà tính hiền từ dịu dàng từ bao giờ, chẳng mở miệng trách ông ấy một câu, chỉ cúi đầu rồi quay về, ông Lê cũng quay về. Ngày hôm ấy mọi người làm việc trong lặng im, những người được thuê toàn người câm điếc, chỉ làm và làm, xong lại được trả tiền rồi đuổi đi. Thế là tay chân ai lại về với người đó, đủ tay chân mới dám đi luân hồi, kiếp sau làm người lành lặn, bà Hoàng mỉm cười. Bà Hậu ngồi kế bên nhìn bà nói:
"Chị à...chị thật sự quyết định sẽ vào chùa à?"
Bà Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bà Hậu cũng không nói gì, nhìn xung quanh ngôi nhà rồi nói
"Thế chị định làm gì với nhà họ Hoàng? "
"Sau này sẽ chẳng còn nhà họ Hoàng nữa!"
Bà Hậu nhẹ nhàng mỉm cười, tuy nói ít nhưng mà hiểu nhiều. Bà Hoàng thật sự muốn từ bỏ hết tất cả rồi, sau đó bà Hậu nói:
"Chị quyết định sao thì em nghe vậy! Như vậy cũng tốt!"
Bà Hoàng chợt mỉm cười dịu dàng.
"Ta có lỗi với phu nhân Ái Phương và Gia Minh rất nhiều! Ta chỉ mong quảng đời còn lại sẽ vào chùa ăn chay niệm phật giúp mẹ con họ sớm siêu thoát, giúp lão gia và người nhà họ Hoàng được yên nghỉ. Hoài Thục rất tốt, lại còn rất trẻ, ta không nỡ lòng nào để con bé phải góa bụa đến già, ta thật sự rất thương nó!"
"Chị nói đúng, sóng gió qua đi rồi, hãy cho cô ấy thấy cầu vồng!"
Nói rồi ánh hoàng hôn cũng dần đến, bà Hậu và bà Hoàng lặng lẽ ngồi cạnh nhau. Hai người nhìn nhau lâu lâu lại kể chuyện xưa, rồi cả hai cùng cười.
Sáng hôm sau cô bước ra ngoài, thấy tiểu thư Ánh Dương đã chờ sẵn ngoài xe ngựa, cô chạy lại rồi nói:
"Đợi lâu không? "
"Không! "
Nói rồi cả hai cùng leo lên xe, vừa ngồi vừa im lặng. Cả hai im lặng quá lâu lại cảm giác như hơi buồn tẻ, nhưng nói chuyện thì không biết nói gì, chợt tiểu thư Ánh Dương nói:
"Cô nói muốn tôi hứa với cô thêm một chuyện, đó là chuyện gì?"
Hoài Thục quay mặt qua nhìn, thấy ánh mắt tiểu thư Ánh Dương thâm trũng xuống, giống như đã khóc một đêm rồi. Cô lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Thật ra ngoài tôi, bà Hậu và bà Hoàng, chẳng ai biết cậu Cảnh Minh còn sống. Một thời gian nữa nhà họ Hoàng sẽ làm ngày cho cậu, bài vị cũng đã làm rồi, bức tranh hôm qua tôi đưa cô chính là ảnh thờ của cậu sau này! Và còn..."
"Còn cái gì? "
"Cảnh Minh chết rồi, người cô thấy lát nữa được gọi là Minh Tuân!"
Tiểu thư Ánh Dương chợt mỉm cười chua chát.
"Thế sau này tôi phải gọi anh trai mình là Minh Tuân rồi!"
"Anh trai?"
Nói xong tiểu thư ấy cũng vừa rơi nước mắt, cô mỉm cười cái thật lạ lùng, vừa buồn vừa thương cảm.
"Phụ thân cô đã nói cô nghe rồi à?"
Tiểu thư ấy không nói gì, hai người lặng lẽ như thế rất lâu, đến xế chiều mới thấy xe dừng lại. Cô vạch màn ra rồi cầm giỏ hoa quả đi xuống, cô chạy thật nhanh vào trong, tiểu thư Ánh Dương cũng đi theo. Lát sau liền xuất hiện một ngôi làng, trong ngôi làng đó lại có mấy đứa trẻ chạy ra.
"Chị Hoài Hoài!"
Chúng nó chạy lại, cô quỳ xuống ôm chúng nó rồi nói:
"Anh Minh Tuân đâu?"
"Anh ấy đi hái măng rồi, chị mang hoa quả cho chúng em à?"
Cô gật đầu rồi chia hoa quả ra, ngẩn mặt lên nhìn Ánh Dương rồi mỉm cười.
"Đây là chị Ánh Ánh! Chào chị ấy đi!"
"Chào chị Ánh Ánh!"
"À ừ! Ừm!"
Ánh Dương nhìn cô, cô lùa đám trẻ đi rồi gãi đầu nói:
"Ở đây chúng ta sẽ là một người khác, đây chính là một thế giới mới!"
"Ý cô là..."
Hoài Thục mỉm cười, lắc đầu như kiểu đừng nói nữa, hãy hiểu theo cách của cô. Lúc sau định quay lại làng thì phía sau phát lên giọng nói:
"Hoài Hoài! Em đến chơi à?"
Cô quay mặt lại nhìn Cảnh Minh mỉm cười.
"Đúng vậy anh Minh Tuân!"
Ánh Dương nhìn Cảnh Minh cái rồi nhìn Hoài Thục, sau đó mỉm cười như đã hiểu ý Hoài Thục, thì ra câu nói Cảnh Minh chết rồi người cô gặp lát nữa là Minh Tuân là có ý nghĩa như thế này. Sau đó Cảnh Minh nhìn Ánh Dương bằng ánh mắt xa lạ.
"Hoài Hoài, đây là ai vậy?"
"Đây là Ánh Ánh! Cô ấy là em gái của ta!"
Ánh Dương nhìn cậu mỉm cười, sau đó một giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra. Cô ấy liền chạy lại gần Cảnh Minh, lúc ấy cậu còn chưa biết chuyện gì, tiểu thư Ánh Dương đã vội nói:
"Anh hái măng à? Trùng hợp thật, em lại muốn ăn măng!"
"Em là em Hoài Hoài, muốn ăn ta sẽ hái nhiều cho em!"
Cả hai người đều mỉm cười, bỗng Hoài Thục bước lại gần, kéo hai người quay về làng.
"Chúng ta đi thôi! Minh Tuân! Ánh Ánh! ".