Khi quay về trường học lại, Cố Sơ được biết nhà ăn của trường đã được mở rộng quy mô. Trước đây chỉ có một tầng, phân ra bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc. Diện tích từ cửa Đông cho đến cửa Tây vào khoảng hơn năm trăm mét vuông. Năm ngoái cô quay trở lại thì nhà ăn đã mở thêm tầng hai, ngoài khu ăn uống còn mở thêm khu café, qua ô cửa sổ lớn sát sàn có thể trực tiếp ngắm nhìn bãi cỏ và sân bóng náo nhiệt. So với khu café của thư viện, khung cảnh ở đây tao nhã hơn.
Các sư phụ đầu bếp trong nhà ăn đều đã được đổi, nhưng đầu bếp chính thì chưa. Nói theo cách của ông thì ông đã làm việc ở đại học A hơn hai mươi năm rồi, nơi đây như nhà của ông vậy. Quan trọng hơn là con của ông cũng học ở đây, ông càng không thể đi.
Đầu bếp họ Vương, mọi người đều gọi ông là sư phụ Vương, chỉ có mình Cố Sơ gọi ông là sư phụ Tiểu Vương. Nguồn gốc của xưng hô này bắt nguồn từ năm cô mới vào học, bố biết cô không ăn được thức ăn trong căng tin, nên lệnh cho đầu bếp riêng của gia đình đích thân ra “chiến trường”. Đầu bếp nhà Cố Sơ họ Vương, làm một thịt kho tàu chính hiệu, bình thường Cố Sơ thích ăn món do ông ấy làm nhất, vì thế ông ấy đã trở thành khâm sai đại thần đi theo vua. Có điều, hai người đầu bếp cùng họ, ngày đầu tiên tới trường đã đối đầu nhau. Sư phụ Vương ở trường là đầu bếp chính, mặc dù biết đối phương tới từ một gia đình giàu có nhưng ông ấy vẫn có sự kiêu ngạo cố hữu, sống chết không chịu nhường nhịn, kết quả cả hai người có một cuộc thi đấu tài nghệ. Sư phụ Vương của căng tin đương nhiên không địch lại được đầu bếp nhà họ Cố, kết quả sau khi thua một cách tâm phục khẩu phục đã phải phân thứ bậc. Sư phụ nhà họ Cố trở thành sư phụ Đại Vương, còn vị đầu bếp kia trở thành sư phụ Tiểu Vương.
Sau này, vị sư phụ Tiểu Vương dưới sự dẫn dắt của sư phụ Đại Vương, trình độ cũng đạt tới mức độ đỉnh cao. Khi Cố Sơ trở lại, ông vẫn rất vui mừng. Ông vẫn còn nhớ Cố Sơ, mừng rỡ và kiêu hãnh nói bây giờ có biết bao nhiêu nhà hàng cấp năm sao, bảy sao đã mời ông, nhưng ông không đi.
“Bây giờ tôi đã hiểu được tâm ý của sư phụ, chính là hy vọng con cháu mình được ăn một bữa ăn ngon.” Sư phụ Tiểu Vương chân thành nói.
Kể từ lần trước tới cùng Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thần không còn bước chân vào đây nữa. Bình thường anh quá bận, có chút thời gian rảnh thì chỉ mong được mang ra ngủ bù, thế nên những dịp được cùng cô vi vu tới nhà ăn như hôm nay thật hiếm có.
Cô những tưởng tới nhà ăn ăn một bữa cơm thì chẳng có gì to tát, mấy đàn em những năm này có lẽ đều không quen Lục Bắc Thần. Ai dè cô đã nhầm to. Không lâu sau khi hai người họ vào nhà ăn, gương mặt Lục Bắc Thần đã bị nhận ra. Đầu tiên có một, hai em gái đi theo sau họ, rì rầm bàn tán. Dường như có chút không chắc chắn, lát sau họ mới bước lên, ngập ngừng hỏi Lục Bắc Thần: “Thầy là… giáo sư Lục ở trong bản tin phải không ạ?”.
Lục Bắc Thần chỉ hờ hững đáp lại một câu: “Tôi họ Lục nhưng có phải người trong bản tin không thì tôi không rõ.” Bình thường anh chẳng quan tâm tới mấy tin tức đó.
Nhưng hai cô bé lại rất phấn khích, lại hỏi: “Vậy thầy là học trưởng Lục?”.
Lục Bắc Thần đánh mắt nhìn Cố Sơ, tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tôi tốt nghiệp trường này”.
Các cô gái như nổ tung, phấn khích nhảy lên nhay xuống tại chỗ, như thế lại càng thu hút thêm không ít người. Họ cũng nhận ra Lục Bắc Thần, bỗng chốc vây kín lấy anh. Cố Sơ bị đẩy ra rất xa, buồn cười nhìn các cô gái bu lấy như ong mật. Không sai, đa số đều là con gái, cũng không biết họ tới vì khuôn mặt của Lục Bắc Thần hay vì họ thật sự thường xuyên quan sát bức ảnh của Lục Bắc Thần trong danh sách những người nổi tiếng trong trường nên mới nhớ được anh.
Tóm lại, mức độ được chào đón của Lục Bắc Thần vượt xa cô. Cũng khó trách, cô là phần tử bỏ học, ngoài chuyện là thủ khoa 17 tuổi của đại học A ra, ảnh của cô chắc chưa được lên danh sách người nổi tiếng.
Cả căng tin bỗng trở nên náo nhiệt.Khó khăn lắm Lục Bắc Thần mới len ra được. Các em gái phía sau vẫn bám riết lấy. Anh không biết làm sao, bèn kéo tay Cố Sơ rảo bước về phía trước. Sau khi đi lên tầng hai, Cố Sơ không nhịn được cười. Anh giơ tay vò thật mạnh lên đầu cô, “Còn cười hả?”.
“Em cười thì làm sao?”
Lục Bắc Thần hù dọa cô: “Còn cười là anh hôn em đấy”.
“Bao nhiêu người đang nhìn kìa, anh dám!”
“Có gì mà anh không dám? Người tinh mắt vừa nhìn là biết em là bạn gái của anh, anh hôn em là chuyện bình thường mà.”
Cố Sơ không để cho anh được thể. Cô bật cười chạy lên gác. Lục Bắc Thần đuổi theo hai ba bước một sau lưng cô, khiến rất nhiều người chú ý. Sư phụ Tiểu Vương lập tức nhận ra Lục Bắc Thần, nhiệt tình hỏi đông hỏi tây, rồi kể lại chuyện khi trước: “Hai đứa anh ấy, xách bừa đứa nào ra cũng nổi bật trong trường. Rồi hai đứa lại còn yêu nhau, chẳng trách được con trai thì đau lòng, con gái thì nức nở. Bây giờ tình cảm còn tốt như vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, có biết bao đôi yêu nhau thời đại học rồi chia tay chứ?”.
Lục Bắc Thần chỉ tủm tỉm cười, cứ nghe sư phụ Tiểu Vương kể chuyện trước đây sau đó thi thoảng nhắc nhở cô: “Món này một phần, một kia một phần…”.
Cố Sơ đan tay mình vào tay anh, dựa vào người anh, khóe mắt có thể liếc thấy môi trường xung quanh. Có những em gái sùng bái Lục Bắc Thần cũng theo lên tầng hai, bê đĩa cơm ngồi gần đó, ríu ra ríu rít.
“Còn muốn ăn gì?” Lục Bắc Thần mặc kệ những thay đổi xung quanh, chỉ quay đầu hỏi khẽ.
Cô nghe thấy có em sinh viên “chao ôi” một tiếng. Khỏi cần nói cũng biết gương mặt nghiêng của Lục Bắc Thần mê người cỡ nào. Lòng hư vinh bùng nổ, cô càng dựa sát vào anh, mỉm cười lắc đầu. Lục Bắc Thần và sư phụ Tiểu Vương trò chuyện mấy câu đơn giản rồi họ rời khỏi khu lấy đồ ăn, mỗi người bê một đĩa cơm đi về một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Cố Sơ như con sâu dính chặt vào người anh. Anh cười khẽ: “Rơi kìa, rơi kìa”.
“Không sợ.” Cố Sơ rất vui vẻ.
Trước đây lúc ăn cơm ở trường, cô cũng thích dính vào anh như vậy. Anh bê đĩa cơm của cô, anh lấy nước uống cho cô, anh lấy thìa đũa cho cô… Sau khi cô ngồi xuống, anh lại lặp lại những việc từng làm cho cô.
Giữa chừng có không ít các em gái bước lên, mong được chụp ảnh chung đều bị Lục Bắc Thần khéo léo từ chối. Dĩ nhiên, lý do của anh rất gây thù hằn. Anh nói: “Xin lỗi nhé, bạn gái tôi lúc ăn cơm không thích bị quấy rầy”.
Cuối cùng sau khi giải tán được một đám nữ sinh buồn bã ra về, Cố Sơ tính sổ: “Lục Bắc Thần, trong thời gian này anh tuyệt đối không được cách xa em quá đâu”.
Lục Bắc Thần nhìn cô không hiểu.
Cố Sơ xiên dĩa vào chiếc bánh bao chay, mỉm cười nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ bốn phương tám hướng toàn là những ánh mắt thù địch em, sắc như dao cắm hết vào người em! Lục Bắc Thần, anh bảo em là bạn gái anh hay kẻ thù của anh?”.
Lục Bắc Thần bật cười trước đôi mắt vừa như oán giận vừa như hờn dỗi của cô: “Giải quyết chuyện này quả thực không phải sở trường của anh”.
Nghe được câu này, Cố Sơ lại sướng rơn. Cô cắn đũa, cười hì hì: “Về phương diện này ngốc một chút cũng tốt, sau này em giải quyết hộ anh”.
“Được.” Lục Bắc Thần cất giọng cưng chiều, giơ tay giật lấy đôi đũa của cô, “Cái bệnh cắn đũa sao mãi không sửa được thế?”.
Cố Sơ xảo quyệt: “Con gái mà nhiều tật xấu là do được đàn ông chiều đấy”.
“Câu này anh thích anh.” Lục Bắc Thần cười.
Nghĩ cũng đủ biết cảnh đẹp bên cửa sổ. Hoàng hôn buông xuống, tia nắng cuối cùng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, hắt lên hai người qua ô cửa sổ. Cô gái xinh xắn nũng nịu, anh chàng tuấn tú nổi bật, hai người nhìn nhau mỉm cười, trở thành một khung cảnh đẹp nhất.
Sau bữa cơm, Cố Sơ không vội về mà kéo Lục Bắc Thần chầm chậm dạo bước trên đường ngọc lan. Mấy hôm nay trời ấm lên, buổi tối có gió nhè nhẹ thổi cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ. Trời đã tối hẳn, ngọn đèn bằng sắt tạo hình phục cổ ẩn nấp giữa tán cây. Thi thoảng có gió những quầng sáng lại vụt sáng trên con đường đá sỏi, uyển chuyển đung đưa.
“Anh xem, anh xem. Trước đây anh thích đánh bóng rổ nhất, bây giờ thì sao? Có phải ném không trúng rổ nữa phải không?” Cô trêu chọc.
Lục Bắc Thần ôm chặt cô: “Chính xác, bây giờ anh thích vận động trên giường hơn”.
“Người đã phá giới quả nhiên tham lam vô độ.” Cố Sơ tươi cười đẩy anh ra.
Nhưng anh một lần nữa kéo cô lại. Cô lại kể không ít chuyện cũ trong tiếng cười khúc khích. Trong hoàn cảnh này, nhớ lại chuyện cũ là điều tuyệt vời nhất. Nhưng Lục Bắc Thần là ai chứ? Anh là người hiểu Cố Sơ tới tận cốt tủy nên mới tin rằng cô kéo anh tới đây chẳng phải chỉ để ăn cơm và hoài niệm.
Thời gian với họ đều là vật xa xỉ, nhất là khi vụ án trước mắt còn chưa hoàn toàn rõ ràng.
“Nói đi.” Lục Bắc Thần kéo cô tới dưới một ngọn đèn, nhìn sâu vào mắt cô: “Em muốn nói gì với anh?”.
Cố Sơ biết anh nhất định sẽ hoài nghi. Thật ra mục đích của cô cũng chính là vậy. Cô nắm lấy tay anh, khẽ thở dài: “Em muốn anh tiếp nhận phẫu thuật”.
Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Em biết bây giờ anh vẫn có thể kiểm soát, nhưng tới một ngày không thể nữa thì sao?” Cố Sơ siết chặt tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, “Bắc Thần, em không thể mất anh. Ngôi trường này, thành phố Thượng Hải này có quá nhiều kỷ niệm của anh và em. Hôm nay kéo anh tới đây em chỉ muốn để anh hiểu anh quan trọng với em nhường nào, tính mạng của anh quan trọng với em nhường nào. Cho dù là vì em, hãy chấp nhận phẫu thuật, được không?”.
Lục Bắc Thần xoa đầu cô, hỏi nhẹ nhàng: “Smith bảo em chuyển lời hả?”.
“Nếu chú ấy không chắc chắn lắm thì về lý em cũng sẽ không chấp nhận.” Cố Sơ ôm anh, ngẩng đầu lên, “Nhưng Smith rất tự tin vào ca phẫu thuật này. Em không muốn anh đau đớn. Bắc Thần, anh đừng sợ, em sẽ ở bên anh”.
Một câu nói như dỗ trẻ con khiến Lục Bắc Thần phì cười, đồng thời cũng xúc động. Anh ôm chặt cô vào lòng, chống cằm lên đầu cô, thở dài: “Được, anh hứa với em, sau khi vụ án này kết thúc, anh sẽ liên lạc với Smith”.
“Hứa chắc đấy.” Cố Sơ nghe xong rất vui, giơ ngón tay trỏ ra: “Ngoắc tay”.
Lục Bắc Thần dở khóc dở cười vì sự trẻ con của cô. Anh đang định giơ tay ra thì di động vang lên. Anh bảo cô đợi một lát rồi nhận điện thoại. Ban đầu Cố Sơ không để ý tới cuộc gọi của anh, nhưng khi ngẩng lên nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, trái tim cô bỗng đập lỡ nhịp. Sau lưng có một cơn gió bỗng nổi lên khiến sống lưng cô lạnh buốt…
~Hết~