Cậu ấy là bạn của tớ. Tớ ức hiếp thì không sao, người khác thì đừng hòng.
Trưởng thành rồi, mỗi người sẽ tự có một nỗi phiền muộn riêng, những buổi tụ tập trở thành con đường để trút hết mọi phiền não, thế nên một lần tụ tập, đối phương sẽ hóa thành thùng rác hết. Lúc tàn cuộc, Lăng Song đi cuối cùng, Tiêu Tiếu Tiếu lên xe đi mất rồi. Cố Sơ thấy Lăng Song không sốt sắng, không vội vàng, biết cậu ấy có lời muốn nói bèn lên tiếng: “Tớ từng chứng kiến Lục Bắc Thâm phát bệnh một lần, khá đáng sợ, với tư cách bạn bè tớ cảm thấy vẫn nên nhắc nhở cậu”.
“Tớ ở lại không phải vì chuyện của Lục Bắc Thâm, anh ấy còn nợ mình nhiều lời giải thích lắm, cậu tưởng tớ bỏ qua cho anh ấy được sao?” Bên cạnh quán café có một cây cổ thụ cao vút tận trời xanh. Lăng Song dựa vào thân cây, tự châm cho mình một điếu thuốc lá nữ, thân mảnh, dài, rất vừa với ngón tay thon nhỏ của cậu ấy. Cố Sơ biết cậu ấy tùy hứng đã thành thói quen nên cũng không ngăn cản hành vi hút thuốc giữa chốn đông người ấy.
Vậy thì chỉ còn chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, Cố Sơ thầm nghĩ. Trong công việc, giữa cô và Lăng Song không có gì liên kết, thế nên những chủ đề chung ngoại trừ Lục Bắc Thâm thì chỉ còn Tiêu Tiếu Tiếu. “Gã Cố Khải Mân đó coi như chúng ta chết rồi à?” Nói thật lòng, Cố Sơ nghe xong chuyện Tiếu Tiếu tâm sự cũng bốc hỏa. Người ta nói bạn thế nào thì kết giao với những người bạn bè như thế quả không sai. Trăm sự dồn về. Cô bị chuyện giữa hai gia đình khiến cho cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tiêu Tiếu Tiếu và Lăng Song cũng không người nào sung sướng hơn, đồng bệnh tương liên.
Cố Sơ giơ tay xua tan làn khói, “Tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng nông nổi chỉ làm hỏng chuyện thôi, bây giờ Tiếu Tiếu cần một cuộc sống bình yên”.
“Cậu ấy có khả năng lật đổ Cố Khải Mân lại không?” Lăng Song khinh thường, “Con người là vậy, khi quá cao, không với tới mới lùi lại chọn một phòng tuyến yên ổn. Nếu cậu ấy có khả năng đáp trả cậu tưởng cậu ấy sẽ bỏ qua chắc?”.
Cố Sơ khoanh hai tay trước ngực, “Cậu đừng quên, phía sau Tiếu Tiếu còn có một Kiều Vân Tiêu”.
“Vô dụng.” Lăng Song nhả khói, cười khẩy: “Không phải tớ không muốn bạn bè được sống tốt nhưng với tính cách của Tiếu Tiếu, tớ dám cá cậu ấy sẽ không yêu Kiều Vân Tiêu nữa đâu, làm sao có thể chấp nhận sự giúp đỡ của anh ấy?”.
“Cố Khải Mân là bác sỹ, trình độ của anh ta quyết định địa vị của anh ta tại bệnh viện. Dùng chữ “lật đổ” không thích hợp cho lắm. Dù sao thì trình độ của Tiếu Tiếu chưa đến mức ấy, không thể thay thế được.” Cố Sơ phân tích: “Vạch trần đạo đức của Cố Khải Mân? Vậy thì cũng đồng thời kéo cả Tiếu Tiếu vào, lợi bất cập hại”.
“Cũng phải để Tiếu Tiếu quay về làm việc chứ, cứ ở mãi cái khu dân cư đó sao được?” Lăng Song cũng biết chuyện này khó nhằn, bèn giơ điếu thuốc lên vẽ vẽ, “Chúng ta đều học y, biết quá rõ, một bác sỹ tới trình độ của Tiếu Tiếu còn cần phải xuống địa phương sao? Cố Khải Mân không trả thù thì là gì?”.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
Lăng Song ngẫm nghĩ rồi rít mạnh một hơi, nhả khỏi, “Đợi đó, tớ quyết phải khiến Cố Khải Mân thiệt lớn!”.
Cố Sơ biết Lăng Song có lúc có thể nghĩ ra không ít cách, cũng không thể ngăn cản. Nói thật lòng, Tiêu Tiếu Tiếu phải chịu đựng như vậy, cô cũng khó chịu. Cô khẽ dời ánh nhìn về phía Lăng Song, “Chẳng phải trước đây cậu không coi trọng Tiếu Tiếu sao?”.
“Phí lời, cậu ấy là bạn của tớ. Tớ ức hiếp thì không sao, người khác thì đừng hòng.” Lăng Song từ tốn nói một câu.
Cố Sơ mím môi cười khẽ, lời của Lăng Song tuy thô lỗ nhưng rất ấm lòng…
…
Đã mấy ngày rồi Lục Bắc Thâm không ra khỏi nhà, Chloe hoàn toàn trở thành bảo mẫu, mỗi ngày khổ không sao tả xiết. Hết cách thôi, anh ấy muốn được ở thoải mái lại không phải bỏ tiền thì nơi ở của Lục Bắc Thâm là địa điểm dừng chân tuyệt vời nhất. Có điều Lục Bắc Thâm quá thích yên ắng, có lúc Chloe nói với cậu ấy mười câu cũng không đổi lại được mười câu, đa phần đều là Chloe tự lẩm bẩm.
“Này, Lục Bắc Thâm, cậu vừa phải thôi nhé. Con người sống đừng có được nước lấn tới quá.” Chloe nhịn cả ngày hôm nay cuối cùng không chịu nổi, bèn gào lên với Lục Bắc Thâm đang xem tivi: “Tôi còn chưa bao giờ hầu anh trai cậu đến mức này!”.
Lục Bắc Thâm coi anh ấy là không khí, ngồi yên dựa vào sofa nhìn màn hình tivi. Chloe liếc qua, chương trình Thế giới động vật, có một con sư tử đực đang đuổi theo một con sư tử cái, cách cả màn hình mà Chloe cũng ngửi thấy được mùi hoocmon đực mạnh mẽ. Anh ấy thẳng thừng xiên một miếng cam đã được cắt sẵn đưa tới bên miệng Lục Bắc Thâm, “Tiểu Thâm Thâm, nể mặt tôi há miệng đi, anh cậu bảo cậu thích ăn cam nhất mà”.
Lục Bắc Thâm vẫn không để ý tới anh ấy, ngay cả con ngươi cũng không động đậy. Cố Sơ gần như phát rồ. Mấy ngày nay anh ấy nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn lấy lòng người đàn ông có gương mặt giống Lục Bắc Thần này. Quan trọng là, anh ấy cho rằng, có thể nhìn thấy một mặt khác của Lục Bắc Thần từ Lục Bắc Thâm, đây là một chuyện khá thú vị. Nhưng bây giờ anh ấy cảm thấy không còn sức nữa, mệt chết người.
Cố Sơ không định khách khí với cậu nữa, bèn giơ tay ra véo má Lục Bắc Thâm, định cưỡng ép nhét cam vào miệng cậu. Lúc này Lục Bắc Thâm có phản ứng, nhảy dựng lên, đau quá đẩy tay anh ấy ra, gào lên: “Anh làm gì vậy?”.
Cậu trừng mắt với anh ấy, có lẽ thật sự bị véo đau, nét mặt trở nên khó coi. Từ góc nhìn của Chloe, trông cậu giống như đang nghẹn ngào nước mắt, bỗng cảm thấy cậu đáng yêu chết người, hai con mắt trong veo như nai. “Tôi cũng chỉ muốn cậu ăn thôi mà?”
Ngoài cửa có tiếng động, Lục Bắc Thâm nhảy từ trên sofa xuống, gạt tay Chloe ra, “Đừng chạm vào tôi!”.
Cố Sơ lườm nguýt, hét lên một câu sau lưng cậu: “Lòng tốt mà chẳng được coi ra gì!”.
Lục Bắc Thần đi vào. Anh từ phòng thực nghiệm trở về, người đầy bụi bặm, tận sâu đáy mắt ngập đầy mỏi mệt. Anh nghe thấy tiếng hai người cãi cọ bèn ngước mắt lên nhìn thấy má Lục Bắc Thâm đỏ lựng, hỏi nó có chuyện gì. Lục Bắc Thâm giận dỗi trả lời: “Bạn anh đúng là một con cua!”.
Còn chưa kịp để Lục Bắc Thần hiểu ra, Chloe đã lao tới, ôm chặt lấy Lục Bắc Thần, reo vang: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng quay về rồi. Tớ được giải phóng rồi, em thật quả là khó hầu hạ!”.
Vừa dứt lời, anh ấy đã chuồn lẹ ra ngoài, thong dong đi mất.
Lục Bắc Thần thay xong giày đi vào. Lục Bắc Thâm đã quay trở lại phòng khách, lại uể oải dựa vào ghế, ngước lên nhìn Lục Bắc Thần rồi nói: “Anh à, bảo tên Chloe đi luôn đi”.
“Cậu ấy không có gì đâu, mới tiếp xúc em chưa quen thôi.” Lục Bắc Thần ngồi xuống sofa, nhìn thấy đĩa cam được gọt sẵn trên bàn bèn giơ tay ra, cẩn thận đẩy sang một bên.
Lục Bắc Thâm ngồi khoanh chân, đầu tóc bù xù. Cùng một gương mặt mà trông Lục Bắc Thần thì nghiêm chỉnh quy phạm còn Lục Bắc Thâm thì tùy tiện và đôi chút mơ màng. “Em cho là anh ta chắc chắn yêu anh, đành lấy cái mặt em ra để bớt tương tư”.
“Cậu ấy đúng là có hơi xinh hơn người bình thường một chút nhưng đừng đùa như vậy.” Mặc dù Lục Bắc Thần nói như vậy nhưng ngữ khí vẫn có phần khoan dung.
Lục Bắc Thâm nhướng mày nhìn anh, “Chuyện này mà cũng không có gì? Hơn nữa, em không đùa. Mấy ngày anh ta sống ở đây, em chưa thấy cô gái nào gọi điện tới, thế có bình thường không?”.
“Em thì sao? Trốn tránh Lục Bắc Thần là bình thường à?” Lục Bắc Thần chuyển chủ đề qua Lục Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm không nói nữa, nằm lên gối tiếp tục xem Thế giới động vật. Lục Bắc Thần tới tìm nó không phải để tâm sự. Anh rút một tập tài liệu dày từ trong cặp ra, đưa cho nó: “Cất đi”.
“Gì vậy ạ?” Lục Bắc Thâm ngồi thẳng dậy, đón lấy xem rồi sững người.
“Hợp đồng chuyển nhượng quỹ tài chính và cổ phần của nhà họ Lục đều ở đây cả.” Lục Bắc Thần vỗ vỗ vai nó, “Nhất là quỹ tài chính. Thế lực của nhà họ Lâm và nhà họ Lục đều bị dọn sạch rồi, em có thể làm gì tùy thích”.
Lục Bắc Thâm hơi mơ hồ, “Sao lại chuyển nhượng? Anh à, thế này là…”.
“Là chỗ cổ phần của anh, viết rất rõ mà.”
Lục Bắc Thâm sửng sốt, nhanh chóng lật ra xem. Sau khi đọc tới trang cuối cùng, nhìn thấy tên mình ký rõ ràng bên trên, nét bút thanh tú đậm nét, nó nhìn trân trân. Bên phía chỗ ký tên của Lục Bắc Thần cũng có một dòng chữ như rồng bay phượng múa.
“Anh! Sao anh có thể ký thay em chứ?” Lục Bắc Thâm sốt sắng, lập tức gập tài liệu lại. Cũng tức là, nó không có quyền từ chối, mọi chuyện đều đã được Lục Bắc Thần giải quyết xong xuôi.
Lục Bắc Thần cười: “Bắt chước chữ ký của em đâu phải là chuyện anh mới làm lần một lần hai, có gì không được? Chỉ cần em không truy cứu, sẽ không có ai nhàm chán tới mức tìm người giám định đâu”.
“Em không thể lấy đồ của anh.” Lục Bắc Thâm nhíu mày, “Quỹ tài chính là tâm huyết của anh. Mặc dù cổ phần của em không nhiều bằng anh nhưng ở Lục Môn cũng có một ít, thế nên anh cất chỗ hợp đồng này đi, nếu không em sẽ nói cho họ biết không phải em ký đấy”.
“Đừng có ngốc nữa. Có lúc người ta càng muốn tin vào điều giả dối hơn chứ không muốn tin sự thật đâu.” Lục Bắc Thần nhét tài liệu vào tay nó, “Anh là anh trai em, em luôn luôn phải nghe lời anh”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa.” Lục Bắc Thần ngắt lời nó, “Bảo em cầm thì em cứ cầm. Bây giờ em cần thứ này hơn bất kỳ ai, nhất là quỹ tài chính. Mặc dù Hà Nại đã khai phòng thực nghiệm của nhà họ Lục ra nhưng không có nghĩa là thuốc mới không thể tiếp tục nghiên cứu”.
Lục Bắc Thâm kinh ngạc nhìn anh.
“Em bị ép thử thuốc, chi bằng tự đầu tư nghiên cứu. Có nền tảng của nhà họ Cố, em có thể đi theo con đường tư duy đó tiếp tục đào sâu. Nhưng có một chuyện, bắt buộc phải trả quyền thuốc mới về cho họ.” Đây là yêu cầu duy nhất của Lục Bắc Thần.
Ai ngờ nghe xong câu này Lục Bắc Thâm càng chau mày tợn, nhìn về phía anh: “Anh à. Em nghĩ anh hiểu lầm rồi. Hà Nại không ép em thử thuốc, là em tự yêu cầu được thử”.
~Hết~