Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

chương 428: nhẫn của cô rất đẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh đêm ngoài cửa sổ lấp lánh đến nỗi khiến lòng người rạo rực. Cố Sơ chọn một chiếc thang máy trong suốt. Dọc đường đi lên, từng khung cảnh của bến Thượng Hải càng lúc càng rõ nét, khắc sâu trong đôi mắt. Từ nhỏ cô đã hiểu, mặc dù mẹ tự nhiên ban phát cho con người mọi thứ bình đẳng, nhưng không thể không thừa nhận có những thứ cần trả giá mới có thể sở hữu. Giống như khi cô còn rất nhỏ, muốn đi xem gấu trúc con, bố cô không nói không rằng, đưa cô bay thẳng tới Thành Đô, đưa cho cô một khoản tiền, để cô được chơi với chúng trọn một tuần; rồi lại giống như khi cô muốn ăn món Cua đế vương tươi ngon nhất, cô sẽ cùng mẹ tới thẳng vùng biển Alaska của Mỹ, tận mắt quan sát các ngư dân, trải nghiệm nỗi vất vả của họ khi phải lênh đênh trên biển những ngày giá lạnh; hoặc cũng giống như bây giờ, Thượng Hải với một cảnh đêm biết bao huy hoàng, nhưng phải được đứng trên cao mới có thể thưởng thức trọn vẹn cái đẹp của nó.

Cho dù Cố Sơ có không muốn thừa nhận cũng bắt buộc phải nhìn rõ một sự thật, trước khi muốn sở hữu, bạn phải có đầy đủ khả năng để sở hữu.

Thang máy đi thẳng lên cao, không cần nhân viên phục vụ giới thiệu thêm, Cố Sơ cũng rõ, xét về cao độ hay góc độ tầng này cũng là góc độ ngắm cảnh tuyệt nhất, phòng tổng thống ắt nằm ở đây.

Lớp thảm trải sàn cao cấp hút hết mọi tiếng bước chân, cửa sổ bằng thủy tinh công nghiệp tối màu ngăn cách nơi đây với mọi ồn ã bên ngoài. Phía trước là bóng nhân viên phục vụ dẫn đường, không quá xa, không quá gần, một khoảng cách vừa đủ để cô điều chỉnh.

Tới trước cửa phòng, nhân viên nhẹ nhàng cúi người, rời đi.

Cô đứng trước cửa, vừa tò mò vừa căng thẳng, trái tim cứ dội từng tiếng, từng tiếng vào lồng ngực, nhắc nhở cô cuộc gặp này không đơn giản. Cô hít sâu một hơi rồi ấn chuông cửa.

Không bao lâu sau, cánh cửa từ từ mở ra.

Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, soi rõ gương mặt người phụ nữ. Cố Sơ nhìn thấy rất rõ, tim lỡ một nhịp, rồi buột miệng: “Bác sỹ Tần… Bác Lục!”.

Tần Tô mỉm cười, “Mau vào đi”.

Cố Sơ hoang mang bất an…

Bắc Kinh.

Khi Lục Bắc Thần tới nhà hàng, đối phương còn chưa tới. Anh lệnh cho nhà hàng chuẩn bị trước một chai rượu vang, trong lúc đó anh lấy tạm một cuốn tạp chí, vừa đọc vừa đợi.

Anh ngồi cạnh cửa sổ, mặt nghiêng là khung cửa sát sàn, bên ngoài là hình ảnh đèn đường xen lẫn dãy đèn xe đỏ chót cực kỳ hoành tráng trên con đường Bắc Tam Hoàn.

Khi Tố Diệp tới nhà hàng thì vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Trời tối đen như mực, ánh đèn lấp lánh như ánh sao, nổ tung ngàn vạn vòng sáng xuống ô cửa sổ. Người đàn ông đó ngồi một mình, hơi cúi mặt xuống, yên lặng đọc tạp chí. Mặc dù trong nhà hàng vẫn còn những người khác nhưng duy chỉ có anh ta là cực kỳ bắt mắt, cho dù ngồi một góc bên cạnh cửa sổ.

Cô không ngờ có một ngày lại nhận được điện thoại của người đàn ông này. Đối với cô, anh ta như một nhân vật trong truyền thuyết, trước đây Niên Bách Ngạn cũng từng nhắc đến anh ta, nhưng vô vàn những câu chuyện về anh ta lọt vào tai cô đều là truyền kỳ.

Cô từng tiếp xúc gián tiếp với anh ta hai lần, một lần trong buổi đấu giá ở Nội Mông, trợ lý của anh ta vung tiền như rác, lần nữa trong hôn lễ của cô, anh ta không tới nhưng quà lại rất quý giá.

Từ lâu cô đã nghe danh tiếng của người này, chỉ khổ nỗi anh ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ngờ hôm nay lại tự nhiên kết giao. Ngay cả giọng nói của anh ta trong điện thoại nghe cũng giống như một người bạn quen biết đã lâu. Anh ta nói: “Bác sỹ Tố, nếu tiện thì tôi cần gặp cô một buổi”.

Tố Diệp cũng là người thông minh, cộng thêm việc tin tức của Lục Bắc Thần tại Trung Quốc lan truyền rất nhanh, dĩ nhiên cô biết anh ta bất thình lình tới tìm mình tuyệt đối không phải để ôn lại chuyện cũ. Làm nghề tư vấn tâm lý sao lại không hiểu mấy người này?

Có điều, một nhân vật cấp quốc bảo thế này tìm tới cửa, cô cũng mừng thầm một phen.

Cái dáng cúi đầu đọc báo đó đủ để thu hút mọi sự chú ý, chỉ riêng những đường nét của một bên gò má đã quá tuấn tú, phi phàm.

Cô bước lên, khẽ nói: “Giáo sư Lục?”.

Lục Bắc Thần ngẩng đầu, thấy Tố Diệp đã tới bèn mỉm cười, đặt tạp chí qua một bên, đứng dậy, lịch sự chào, “Là tôi đây, mời ngồi”.

Tố Diệp ngồi xuống đối diện anh ta, ở khoảng cách gần thế này cô càng cảm thán về một dung mạo hơn người, chẳng trách mấy cô gái trên mạng vẫn hay si mê điên dại, ngay cả một người không thiếu giai đẹp như cô cũng không kìm được lòng mình, muốn nhìn thêm mấy cái.

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá bạo dạn, Lục Bắc Thần phát giác ra, hỏi với vẻ không hiểu, “Mặt tôi dính gì sao?”.

“Chưa ai nói rằng anh rất đẹp trai à?” Tố Diệp thoải mái thừa nhận, “Ai cũng có lòng ngưỡng mộ cái đẹp, anh có diện mạo tiêu chuẩn cao, tôi nhìn đến mức hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường”.

Từ Niên Bách Ngạn, Lục Bắc Thần đã sớm biết về cách nói chuyện không nể nang của Tố Diệp. Anh chỉ cười khẽ, “Hiếu kỳ?”.

“Phải, hiếu kỳ tại sao anh lại đẹp trai như vậy.” Tố Diệp cười.

Lục Bắc Thần khó xử, đẹp trai là điều anh có thể quyết định sao?

“Nhưng mà…” Tố Diệp chuyển chủ đề đột ngột.

Lục Bắc Thần ngước lên, hơi nhướng mày.

Tố Diệp chỉ tay vào bộ quần áo của anh, như đùa như thật, “Nếu đã chuyện cậy nhờ, dù sao anh cũng nên ăn vận nghiêm chỉnh? Tôi ấy à, mặc dù không nổi tiếng như giáo sư Lục đây nhưng chí ít cũng là một bác sỹ tâm lý. Tôi tin là cuộc nói chuyện tiếp theo đây của chúng ta là về chuyện công, có phải giáo sư Lục hơi tùy tiện quá không?”.

Người đàn ông ngồi đối diện cô đang vận một chiếc áo phông đơn giản cộng thêm một chiếc quần thoải mái, khi quay lại thấy mọi người trong nhà hàng đều chỉn chu đạo mạo còn anh ta lại tùy hứng, cô bỗng hơi nghi hoặc, người này vào đây bằng cách nào?

Cô từng đọc bài báo viết về anh ta, trên trang bìa cũng áo vest quần Âu là lượt, khí thế bức người. Cô cứ ngỡ tối nay gặp gỡ anh ta cũng chuyên nghiệp, tinh anh như vậy, nào ngờ trông như anh trai nhà hàng xóm.

Lục Bắc Thần vẫn chỉ cười mỉm nãy giờ, kiên nhẫn đợi cô nói hết câu. Từ nhỏ Tố Diệp đã lớn lên tại Bắc Kinh, giọng điệu ăn nói cũng toát ra cái hào sảng của cá tính con gái phương Bắc, nói chuyện bằng giọng địa phương, từ nào cũng mang âm uốn lưỡi. Anh bất chợt nhớ tới Cố Sơ, cô nhóc Thượng Hải ấy một lòng muốn học tiếng Bắc Kinh, những âm uốn lưỡi vụng về lọt vào tai anh lại trở thành những âm sắc đẹp nhất.

Anh bỗng cười từ lúc nào.

Tố Diệp hiểu lầm, hỏi: “Tôi nói buồn cười lắm sao?”.

Lục Bắc Thần giải thích, “Xin lỗi vì đã ăn mặc kiểu này”.

“Xem ra anh có nỗi khổ riêng.” Tố Diệp cười khẽ.

Người phục vụ lần lượt bê những món Lục Bắc Thần đã gọi sẵn lên, cũng đẩy rượu vang tới. Lục Bắc Thần ra hiệu cho người đó rời đi. Anh nói: “Cô nhóc nhà tôi biết tôi tới Bắc Kinh gặp một cô gái thế nên đã ra lệnh cấm tôi ăn mặc nghiêm chỉnh”.

Tố Diệp thính tai, chú ý ngay vào mấy chữ “cô nhóc nhà tôi” cùng ánh mắt dịu dàng của anh ta khi nói câu này, lập tức hiểu ra, “Những người đàn ông quá hút ong dụ bướm quả thực khiến người ta không yên tâm”.

Lục Bắc Thần cũng chỉ cười, không giải thích bất kỳ điều gì.

“Vụ án khiến giáo sư Lục phải nhờ cứu viện bên ngoài, xem ra không đơn giản.” Tố Diệp quay về chuyện chính.

“Vụ án này đúng là có dính líu tới một lĩnh vực không phải sở trường của tôi.”

“Từ trước tới giờ, pháp y vẫn không liên quan tới tâm lý.”

“Thành kiến mà thôi.”

“Nhưng tôi có thể thông cảm.” Tố Diệp nói tiếp, “Chỉ là tín ngưỡng khác biệt, duy vật hoặc duy tâm mà thôi”.

“Trên thực tế, tôi tôn trọng mỗi một cách thức giải thích bí mật.” Nói rồi, Lục Bắc Thần định rót cho cô một ly rượu vang.

Nhưng Tố Diệp từ chối, “Tôi không uống rượu, cảm ơn”.

Lục Bắc Thần không cưỡng ép, cũng không hỏi nguyên do, gọi phục vụ tới thêm một cốc nước hoa quả rồi tự rót rượu vang cho mình, “Nghe Bách Ngạn kể tửu lượng của cô không tồi”.

Ánh mắt Tố Diệp tối đi một chút rồi cô mỉm cười ngay, “Bây giờ tôi cai rượu rồi”.

Lục Bắc Thần không nói nhiều chuyện liên quan tới Niên Bách Ngạn, tiếp tục quay về vụ án. Anh kể lại quá trình xảy ra vụ án, Tố Diệp cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện tình cảm nam nữ mà nhanh chóng tập trung.

Rất nhiều lúc là như vậy, có những người vừa gặp đã như thân thiết, lại có những người dù quen biết nhiều năm vẫn như những người xa lạ. Tố Diệp không chuyên nghiệp bằng Lục Bắc Thần về y học, nhưng nghe anh miêu tả tình huống các nạn nhân liên tiếp tự sát thì cảm thấy nó thuộc phạm trù tâm lý nhiều hơn.

“Trong tâm lý học, đích thực có một hiện tượng gọi là tự sát mang tính lan truyền.” Tố Diệp khẳng định suy nghĩ của Lục Bắc Thần, nét mặt nghiêm túc, “Án lệ này mặc dù không thường gặp tại Trung Quốc nhưng từng xảy ra ở nước ngoài”.

“Từ góc độ chuyên nghiệp của cô, giải thích hiện tượng này như thế nào?” Lục Bắc Thần hỏi.

“Tiềm thức ảnh hưởng tới sự bắt chước.” Tố Diệp đáp ngay, “Chúng ta thường cho rằng tâm lý của con người chịu sự ảnh hưởng của những người xung quanh. Thực tế còn vượt xa hơn nữa. Nhiều lúc, qua báo đài, tạp chí, đều có thể hình thành môi trường dẫn dắt hình thành tiềm thức. Bốn nạn nhân mà anh kể, tôi tin rằng ở một mức độ nhất định đều nhận được ám thị trong tiềm thức, từ đó dẫn tới hành vi tự sát. Đương nhiên, họ có thể hoàn toàn không nghĩ rằng đây là một kiểu kết thúc”.

Lục Bắc Thần trầm tư suy ngẫm.

“Tôi tin rằng cả bốn nạn nhân này khi còn sống đều có một tình trạng tâm lý tồi tệ. Thường thì những loại người này dễ bị ảnh hưởng về mặt tâm lý nhất. Anh kể rằng khi chết biểu cảm của họ rất quái dị, tôi nghĩ, có thể vì ảo giác mà tiềm thức do bị dẫn dắt kích phát ra khiến biểu cảm của họ trở nên như vậy. Trung khu thần kinh thị giác bị tổn thương có thể là do thuốc, cũng có thể do hung khí, tóm lại tôi phán đoán sơ bộ là phải bị tổn thương về mặt tâm lý trước rồi mới xảy ra biến đổi mang tính chất bệnh lý, chứ không phải ngược lại.”

“Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của cô trong vụ án này.” Lục Bắc Thần chân thành nói.

Nhưng trông Tố Diệp có chút khó xử.

“Có gì cô cứ nói thẳng.” Anh nhìn ra được sự mâu thuẫn trong nội tâm cô.

Tố Diệp trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước mắt tôi không thể rời khỏi Bắc Kinh”.

“Yên tâm, chúng tôi chỉ cần sự đóng góp ý kiến của cô, các tài liệu cần thiết phía cảnh sát Thượng Hải sẽ chuyển fax cho cô.” Lục Bắc Thần đánh tan sự lăn tăn của cô.

Lúc ấy Tố Diệp mới dãn đôi mày, không còn do dự nữa, “Được, tôi sẽ hợp tác với cảnh sát Thượng Hải, hoàn thành vụ án này”.

“Cảm ơn nhiều.”

“Việc tôi nên làm thôi.” Tố Diệp cười, “Vả lại, đường đường là giáo sư Lục đã lặn lội đường xa đích thân tới tận đây, tôi mà từ chối há chẳng phải đã phụ lòng anh sao?”.

Lục Bắc Thần mím môi cười.

Tố Diệp tinh mắt, thật ra ban nãy khi mới gặp mặt cô đã liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ta, chỉ ngại còn đang thảo luận về vụ án nên không có cơ hội dò hỏi. Bây giờ là thời cơ, cô quả thực cũng tò mò, “Giáo sư Lục kết hôn rồi sao?”.

Cô từng nghe không ít đồn đại về Lục Bắc Thần, nhiều nhất phải kể đến chuyện anh ta không thân mật với phái nữ. Ban đầu cách nghĩ của cô cũng giống đám đông, cảm thấy có thể giới tính của anh ta có vấn đề. Nhưng nửa năm trước lại nghe nói anh ta xảy ra tai nạn vì bảo vệ một cô gái. Cô không nghe ngóng được nhiều, nhưng xuất phát từ sự nhạy bén của phụ nữ, cô biết cô gái kia tuyệt đối không phải một người bình thường đối với anh ta.

Anh ta lại vừa nhắc tới “cô nhóc”, rốt cuộc cô đã tin anh ta là một người đàn ông bình thường.

Có điều vẫn chưa nghe chuyện anh ta kết hôn.

Mặc dù cô không tiếp xúc nhiều với anh ta nhưng vẫn có những người đứng giữa ngành này và ngành kia, kiểu gì cũng phải nghe phong thanh mới phải.

Lục Bắc Thần thấy cô cứ nhìn mãi ngón áp út của mình bèn cười khẽ, “Cũng sắp rồi”.

Tố Diệp “ngửi” thấy mùi đám cưới, cười, “Xem ra giáo sư Lục không định tổ chức rầm rộ”.

Ai ngờ Lục Bắc Thần trả lời, “Không, tôi muốn tổ chức cho cô ấy một đám cưới tuyệt vời nhất”.

“Xem ra tôi sắp phải chuẩn bị quà to rồi, chí ít thì giá của đôi khuyên tai kia đã khiến tôi không thở nổi.” Tố Diệp trêu đùa.

Lục Bắc Thần nhấp một ngụm nước, giọng điệu điềm đạm, “Bách Ngạn là bạn của tôi, tặng quà dĩ nhiên không thể qua quýt”.

Tố Diệp cắn môi, khi ngước lên ánh mắt đã thản nhiên, “Thật ra anh có thành kiến với tôi, đúng không?”.

“Với tư cách là đồng nghiệp sắp hợp tác, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của cô.” Lục Bắc Thần bình thản, “Với tư cách là một người bạn, tôi có thể nói một câu”.

Tố Diệp ngước mắt lên nhìn anh.

Lục Bắc Thần từ tốn tiếp lời, “Tôi biết nguyên nhân thực sự khiến Niên Bách Ngạn ngồi tù, tối đó rốt cuộc ai đã giết người, cho dù tôi không có mặt ở hiện trường cũng có thể tưởng tượng ra”.

Ngón tay Tố Diệp run lên.

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, tôi không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô hay Niên Bách Ngạn, đây cũng coi như sự tin tưởng cần có giữa những người bạn.”

Tố Diệp hít sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh”.

Di động vang lên, là của Tố Diệp.

Cô bắt máy, đầu kia bô lô ba la nói cả một tràng. Cô vẫn lắng nghe, cuối cùng đáp: “Được, tớ biết rồi”.

Sau khi ngắt máy, cô tự nhiên nói: “Con bé nhà tôi tỉnh dậy không nhìn thấy mẹ đang gào ầm lên”.

Lục Bắc Thần nghe xong chợt sững người.

Tố Diệp nói câu này cũng là vô thức, bình thường như mọi ngày nói chuyện con cái với Lâm Yêu Yêu, nhất thời quên rằng người ngồi đối diện không biết sự tình. Thấy vậy cô bỗng tỉnh ra là mình hơi nhiều chuyện bèn hắng giọng, “Thật ngại quá”.

“Cháu hơn một tuổi rồi phải không?” Lục Bắc Thần bình tĩnh trở lại.

Tố Diệp biết anh ta là người nhanh nhạy bèn gật đầu, không định giấu giếm.

“Hà tất phải làm vậy?” Lục Bắc Thần hỏi một câu với hàm ý sâu xa.

Nhưng Tố Diệp hiểu, im lặng rất lâu, cô nói: “Anh ấy biết tình hình sức khỏe của tôi, có những chuyện đã xảy ra rồi, anh ấy ở trong đó ngoài tầm tay với, hà tất phải lo lắng thêm?”.

Lục Bắc Thần hỏi khẽ, “Bây giờ thì sao?”.

Tố Diệp thở dài, “Vẫn nên để anh ấy yên tâm là hơn”.

Lục Bắc Thần trầm mặc.

“Xin anh…” Tố Diệp nhìn anh, ngập ngừng.

Nhưng Lục Bắc Thần hiểu ngay: “Tôi chỉ can dự vào chuyện của người chết”.

Thượng Hải.

Tần Tô đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, ở một nơi cao quý dường này, bữa tối này rõ ràng có dụng ý.

Dọc đường tới đây, Cố Sơ cũng từng nghĩ người hẹn rất có thể là Tần Tô. Cô và Lâm Gia Duyệt không thể gọi là người thân quen, giữa họ cũng chỉ quen chung một Lục Bắc Thần. Lâm Gia Duyệt tới tìm cô thể nào cũng liên quan tới anh, vậy thì người hẹn gặp cô dĩ nhiên cũng vậy.

Nhưng cứ cho là cô đoán được người hẹn cũng đoán không ra mục đích của bà, nhất là sau khi đã biết bà không phải mẹ đẻ của Lục Bắc Thần, Cố Sơ càng không thể suy đoán được tâm tư của Tần Tô với buổi hẹn gặp.

Khi cửa mở, nhìn thấy gương mặt Tần Tô, Cố Sơ đã thầm cảnh cáo bản thân: Chuyện gì phải tới rồi sẽ tới, chỉ không biết ý đồ của bà ta tốt hay xấu mà thôi.

Ấn tượng của Cố Sơ về Tần Tô không tồi, xuất phát từ lần trò chuyện qua loa lần trước, có thể vì bà không ngăn cản cô và Lục Bắc Thần yêu nhau. Nhưng lần này, bà chuẩn bị cả một bữa tối linh đình, lại hẹn ở một nơi đẹp đến vậy, cô ngược lại bỗng thấy lo lắng.

“Nghe Bắc Thần nói cô thích đồ ăn ngon, cũng có yêu cầu rất cao đối với ẩm thực, không biết mấy món tôi chuẩn bị tối nay có làm hài lòng dạ dày của cô không?” Tần Tô đón tiếp cô rất ôn hòa, vẫn như lần trước, chu đáo khéo léo.

Lần này Cố Sơ lại sợ hãi, vội nói: “Bác Lục, cháu không kén ăn đâu.” Thân phận của Tần Tô cao quý nhường nào, có món ẩm thực nào chưa từng nhìn qua? Sao cô dám nhiều chuyện trước mặt bà?

“Đối với một số thứ kén chọn chưa chắc đã xấu. Thường thì những người có yêu cầu cao với chất lượng cuộc sống cũng là người kén chọn, hà khắc.” Tần Tô cười nhẹ nhàng.

Nghe bà nói câu này, Cố Sơ không những không nhẹ nhõm, ngược lại càng căng thẳng và bó buộc.

Tần Tô thấy cô không động đũa, cười nói: “Mau nếm thử xem đây có phải mùi vị cô thích không?”.

Cố Sơ khẽ gật đầu, cầm lấy đũa, gắp một món ở gần nhất. Tần Tô vẫn luôn nhìn cô mỉm cười, hỏi: “Mùi vị thế nào?”.

“Rất ngon ạ.” Cô đáp.

Một khách sạn quy cách thế này, đầu bếp dĩ nhiên cũng là chọn một trong hàng trăm, mùi vị không còn gì để kén chọn. Nghe xong dường như Tần Tô thở phào một hơi, nói: “Cô thích là tốt rồi”.

Cố Sơ càng cảm thấy hoang mang, thiếu tự nhiên. Cô thực sự chịu không nổi, bèn hỏi: “Bác gái, bác tìm cháu… chẳng lẽ chỉ để nếm thử món ăn?”.

“Đây đích thực là một trong số các mục đích.” Không ngờ Tần Tô lại trả lời như vậy.

Cố Sơ sững người.

Một trong số các mục đích là nếm thức ăn?

Sự yêu thích hay ghét bỏ của cô với món ăn quan trọng lắm sao? Cô cực kỳ khó hiểu.

Tần Tô cười đằm thắm, “Trước đây cái miệng của Bắc Thần không có khó chiều như vậy, nghe nói đều vì cô Cố đây. Thế nên tôi nghĩ chỉ cần món ăn cô cảm thấy ngon chắc chắn nó sẽ thích”.

Bả vai Cố Sơ khẽ run lên.

Phải, suýt nữa cô quên mất thời đại học anh hầu như chẳng có yêu cầu gì về ăn uống, có lúc làm thêm quá mệt chỉ ăn tạm cho qua bữa, kể cả có như nhai sáp nến anh cũng ăn rất ngon lành. Nhưng giờ anh đã thay đổi, sự kén chọn đối với ẩm thực gần như có thể tả bằng hai từ “khắt khe”. Dù có bận bịu, mệt mỏi cỡ nào anh cũng ăn đại cho no như ngày trước. Mức độ tươi ngon, số lượng rồi cách thái của mỗi món ăn anh đều yêu cầu nghiêm ngặt.

Vì chuyện này, Phan An không ít lần ai oán với cô, nói Lục Bắc Thần đâu có giống ăn cơm, ăn một tác phẩm nghệ thuật thì đúng hơn.

“Tôi biết một số chuyện hồi đại học giữa cô Cố và Bắc Thần nhà chúng tôi, hai người có chút mâu thuẫn, cũng có chút hiểu lầm, thế nên nó thay đổi cũng là điều bình thường.” Tần Tô tao nhã nâng ly rượu vang lên, tỏ ý muốn cụng ly với cô.

Cố Sơ cũng nâng ly, hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau, vang lên một âm thanh giòn tan. Cô khẽ nhấp một ngụm, hương rượu nồng nàn tan ra trong khoang miệng, nồng đậm dài lâu. Cô giải thích: “Thưa bác gái, giữa cháu và Bắc Thần bây giờ đã không còn mâu thuẫn và hiểu lầm nữa rồi”.

Rồi cô lại nghĩ bà ấy đã biết chuyện Bắc Thâm quay về chưa?

Cô còn chưa kịp hỏi câu này, Tần Tô đã nói tiếp, “Tôi biết, hai đứa đã hòa thuận như xưa rồi, cũng cảm thấy yên lòng vì chuyện này, dù sao thì con người chẳng nên ôm thù hận sống cả đời, chuyện gì đã qua hay để cho nó qua đi, cái gì nên bỏ rốt cuộc vẫn phải bỏ, cô nói có đúng không?”.

“Dạ…” Lòng dạ Cố Sơ rối bời, cứ cảm thấy sau câu nói của Tần Tô còn có ý khác.

“Món ăn của nhà hàng này không tồi, nếu đã được nhận lời khen của cô thì tôi nghĩ, tới lúc đó mời đầu bếp của nhà hàng này nhất định không sai đâu.” Câu nói này Tần Tô tự nói với mình, lại như đang cố tình để cô nghe thấy.

Cố Sơ tò mò hỏi, “Bác cần mời đầu bếp ở đây làm gì ạ?”.

“Dĩ nhiên là để chuẩn bị cho những món ăn trong hôn lễ, tới ngày đó khách khứa chắc là đông lắm, những người có địa vị càng khỏi nói, dĩ nhiên phải chuẩn bị tốt những công việc này mới được.” Tần Tô cầm khăn ăn lau mép, rồi nói tiếp: “Trước mắt Bắc Thần không ở Thượng Hải, khẩu vị của nó giống của cô, dĩ nhiên tôi phải hỏi cô rồi”.

Đám cưới…

Trái tim Cố Sơ đột nhiên đập dữ dội. Cô vô thức sờ lên chiếc nhẫn. Lẽ nào Bắc Thần đã đề cập chuyện kết hôn với người nhà rồi ư? Nhưng quá đường đột rồi thì phải?

“Nhẫn của cô rất đẹp.” Tần Tô đã nhìn thấy nó từ lâu, cười nhẹ nhàng.

Cố Sơ khẽ cắn môi, “Là… Bắc Thần tặng cháu.” Cô vốn định nói của mẹ Bắc Thần để lại nhưng cảm thấy không hay bèn đổi lại.

“Chứng tỏ trong lòng nó có cô.” Tần Tô nhẹ nhàng kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lại, cọ cọ qua mặt chiếc nhẫn rồi thở dài, “Nhưng cô bé à, trên đời này có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần trong lòng nó có cô là có thể giải quyết được”.

~Hết~

Truyện Chữ Hay