Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

chương 422: tự làm tự chịu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ Quái đã chính thức bị khởi tố, mặc dù qua điều tra đã xác thực anh ta không tham gia vào các hành vi như giết người hay bắt cóc nhưng chỉ riêng việc đánh cắp xác cũng đã là vi phạm pháp luật. Chuyện này nhất thời bị cư dân mạng đồn đại ầm ĩ, đa số các bài báo đều dùng từ ngữ rùng rợn, không ai ngờ rằng đằng sau mỗi bức tượng sáp đều có nguyên mẫu, còn có người trêu đùa rằng nghệ thuật gia vì hy sinh cho nghệ thuật, bất chấp tất cả. Nhưng dần dần, tam sao thất bản, tới cuối cùng đã hóa thành: Mỗi một bức tượng sáp đều được làm bằng xác chết, thế là trên mạng xuất hiện cả đống chuyện như kiểu triển lãm tượng sáp kinh dị.

Hôm nay, có thể nói La Trì đã tiến vào Cục Cảnh sát với khí thế bừng bừng và những bước chân hăm hở, sau đó còn ngông nghênh vòng vào phòng họp, tham gia cuộc họp bàn của tổ chuyên án. Nguyên nhân là vì trong tay anh ấy có một báu vật, chính là Lục Bắc Thần. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng gật đầu đồng ý làm chuyên gia để phòng thực nghiệm nhận vụ án này, La Trì lập tức cảm thấy như xuân về hoa nở.

Mấy tháng nay anh ấy vẫn luôn quan tâm tới vụ án này, thế nên dù có xen ngang giữa đường cũng hoàn toàn có thể theo kịp tình tiết. Vụ án tập trung chủ yếu vào Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên và Ngải Hân, động lực hành động của La Trì xưa nay không cần giục, anh ấy nhanh chóng liên lạc được với người nhà nạn nhân hơn nữa còn triển khai điều tra sâu thêm.

“Vẫn đang điều tra người tặng thi thể cho Kỳ Quái.” La Trì báo cáo, “Tôi tin rằng người này có mối quan hệ nhất định với việc mất tích của bốn nạn nhân, thậm chí là cái chết của họ”.

“Thế nên động cơ của kẻ thần bí này là rất quan trọng, vì sao người này lại chuyển xác cho Kỳ Quái? Hắn muốn đạt được mục đích gì?” Người cảnh sát ngồi đối diện chau mày.

Đây cũng là vấn đề mà La Trì đang băn khoăn.

Giữa Kỳ Quái và thi thể tồn tại một mắt xích quan trọng, chính là kẻ giấu mặt này. Hắn ta hoặc cô ta giống như một chiếc chìa khóa, tìm được người này, dường như có thể mở ra bí ẩn của các thi thể.

Phòng họp yên ắng, mọi người chìm vào suy tư.

“Có lẽ là… trưng bày.” Bỗng nhiên, Lục Bắc Thần vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng.

Mọi người nhìn cả về phía anh, La Trì ngồi bên cạnh anh, cũng nghiêng người nhìn anh, khó hiểu: “Trưng bày? Thế là ý gì?”.

Hôm nay Lục Bắc Thần dự cuộc họp trong một diện mạo khá nghiêm túc, vẫn ít nói ít cười như mọi khi.

“Xét về tình trạng của thi thể, dù là Tiền Hào nhảy lầu, Lưu Xuyên tự thiêu hay Phùng Tử Liên cắt cổ tay, Ngải Hân gặp tai nạn thì cả bốn đều không bị người khác giết hại, bề ngoài giống tự sát, nghiêm túc định nghĩa thì đó là cái chết mang tính chất tự sát do chết não đột ngột. Ngoại trừ Ngải Hân không phải người mất tích ra thì ba nạn nhân còn lại có những tình tiết khác giống nhau đến kinh người. Thứ nhất, độ tuổi của họ đều cố định trong khoảng 25 tuổi; thứ hai, ngoài Ngải Hân, khi tiến hành giải phẫu ba người kia, tôi phát hiện trong trung khu thần kinh thị giác đều có tổn thương nhất định; thứ ba, ở vị trí xương mắt cá chân của bốn người đều có vết thương lồi lên do bị vật kim loại cưỡng chế đâm vào. Tôi đã đưa hình ảnh vết thương tiến hành san bằng, lát nữa sẽ phát cho các vị. Tôi nghi ngờ nó giống như ký hiệu hoặc biểu tượng của một kiểu tổ chức. Ngoài ra, trên xác được quét một lớp chất bảo quản cường độ cao, nhưng vẫn có thể suy đoán ra khoảng thời gian tử vọng đại khái. Ngải Hân không cần nói nhiều, nửa năm trước. Thời gian tử vong của Phùng Tử Liên cắt tay vượt quá nửa năm, đã được bảo quản nên đoán chừng lên khoảng một năm. Lưu Xuyên đã chết vì tự thiêu khoảng một năm rưỡi . Còn Tiền Hào còn chết lâu hơn, khoảng hơn hai năm.”

Đầu óc La Trì xoay chuyển rất nhanh, anh ấy sửng sốt, “Cứ nửa năm lại có một người chết?”.

“Đúng vậy, họ đều chết cách nhau nửa năm.” Lục Bắc Thần gật đầu, gấp tài liệu trong tay lại, nói tiếp: “Ngoài Ngải Hân ra, bên phía phòng thực nghiệm đang tiến hành làm giải phẫu hóa nghiệm cho ba người còn lại. Tôi sẽ tập trung điều tra xem mấy nạn nhân này có phải đều bị người khác tiêm thuốc hoặc cho uống loại thuốc gì không?”.

“Ban nãy cậu nói tới trưng bày là có ý…?” La Trì hỏi.

“Xương mắt cá chân của bốn người đều có chung một biểu tượng. Tôi nghi ngờ họ bị cưỡng chế đưa tới một tổ chức nào đó. Thế nên không phải họ mất tích mà là bị người ta giám sát tới tận khi chết.” Lục Bắc Thần nói, “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, biểu cảm lúc chết của cả bốn đều rất quái dị, dễ khiến người ta liên tưởng tới việc trước khi chết họ đã nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng trên thực tế, tôi nghiêng về khả năng hệ thống thần kinh bị phá hoại khiến thị giác xuất hiện ảo giác. Nói cách khác có thể trước khi chết họ thực sự đã nhìn thấy thứ gì nhưng thứ đó không tồn tại, chỉ là ảo ảnh mà thôi, vì hệ thống trung khu thị giác của họ đều bị tổn thương. Người bí ẩn này chắc chắn biết mọi vấn đề của họ, còn nhà điêu khắc Kỳ Quái kia thì lại đang sốt sắng cần những tác phẩm gây chấn động để có thể quay trở lại. Biểu cảm của bốn người này đủ để trở thành một đề tài khác biệt, thế nên mục đích của người thần bí, cá nhân tôi cho rằng là một kiểu trưng bày, hoặc là…”.

Nói tới đây, Lục Bắc Thần ngừng lại, bỗng đăm chiêu.

Các cảnh sát khác nghe tới mấu chốt lại thấy anh im lặng, một trong số đó không nhịn được, lên tiếng: “Giáo sư Lục…”.

Còn chưa nói hết câu, La Trì đã giơ tay lên ngắt ngang, tỏ ý bảo anh ta im lặng.

Lục Bắc Thần một tay xoa cằm, một tay thi thoảng gõ lên mặt bàn.

Không bao lâu sau, anh lên tiếng nhưng lại là phản bác chính ý kiến trước đó của mình, “Không đúng, không phải trưng bày mà là nhắc nhở!”.

La Trì sững người, “Nhắc nhở?”.

“Đúng, kẻ giấu mặt muốn dùng phương thức này để thu hút sự chú ý.” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, “Vì sao lại cung cấp thi thể cho Kỳ Quái? Đó là vì hắn biết nếu buổi triển lãm của Kỳ Quái xuất hiện với chủ đề này chắc chắn sẽ được công chúng chú ý, đây là cách truyền thông nhanh nhất và hiệu quả nhất. Thế nên, kẻ giấu mặt cần cách này để công bố ra ngoài, nhưng lại không xuất hiện, chỉ hợp tác một cách kín đáo, chứng tỏ hắn không hề có ý định rêu rao hay thể hiện gì mà chỉ muốn nhắc nhở quần chúng, hoặc nhắc nhở chính cảnh sát các anh”.

Mọi người nghe xong bèn xì xào bàn tán. La Trì cũng mải suy tư, rồi đồng ý với suy đoán của Lục Bắc Thần, “Không sai, trước đây chúng ta cũng từng gặp những kẻ giết người vì vui hoặc chỉ để thể hiện thành quả. Thường thì tâm lý của những kẻ này đã cực kỳ lệch lạc, thế nên chúng lại càng rêu rao cách thức gây án với cảnh sát để đấu trí với chúng ta. Nhưng kẻ giấu mặt này thì khác, hắn hành xử kín đáo, không ai biết, ngay cả Kỳ Quái cũng không rõ đối phương là ai. Từ hành vi không để lại bất kỳ manh mối nào cho Kỳ Quái có thể thấy, đối phương đích thực muốn nói với chúng ta một chuyện gì đó, thông qua triển lãm, thậm chí là muốn công khai chuyện này trước công chúng. Nếu giáo sư Lục đã nhắc tới vết thương tương đồng trên xương mắt cá chân của bốn người thì rất có thể là ký hiệu của một tổ chức. Phân tích sâu thêm, kẻ thần bí muốn tung ra chân tướng nhưng lại không lộ mặt, phải chăng vì hắn cũng có liên quan đến tổ chức này?”.

Mọi người cũng lao xao phát biểu ý kiến của mình.

“Người nhà Ngải Hân không đồng ý cho giải phẫu thi thể. La Trì, cậu cần phải nói chuyện với họ.” Lục Bắc Thần khẽ nói. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ban nãy cứ nói tới một điểm mấu chốt nào đó anh lại phải ngoại trừ Ngải Hân. Người thân không đồng ý ký vào văn bản thì anh không thể tiến hành giải phẫu, vậy thì không thể suy đoán Ngải Hân là ngoại lệ hay cũng liên quan tới ba người kia.

La Trì gật đầu, “Yên tâm, cứ giao việc này cho tôi.” Suy nghĩ một lát, anh lại nói: “Ngoài ra, vụ tai nạn của giáo sư Lục nửa năm trước trông có vẻ là một vụ án tách biệt, nhưng cá nhân tôi cho rằng thuộc cùng một vụ. Nếu Ngải Hân cũng giống như ba người kia, bị tổn thương thần kinh dẫn tới nhìn thấy ảo giác thì kẻ mạo danh giáo sư Lục gửi tin nhắn rất có thể là chủ mưu đứng sau sai khiến, thêm nữa, đối phương nhất định phải nắm rất rõ tình hình của Ngải Hân để lợi dụng, đạt được mục đích phạm tội”.

Cố Sơ được xếp trở lại khoa ngoại thần kinh. Sau khi luân chuyển qua một loạt các khoa, giờ trở lại khoa ngoại thần kinh, tái ngộ mọi người cứ như về với người thân. So với các cơ quan khác trong cơ thể người, cùng là khoa ngoại nhưng cô vẫn si mê thế giới não bộ thần bí hơn.

Có điều, lần này trở về cô cứ cảm thấy Tiêu Tiếu Tiếu và Cố Khải Mân có chút kỳ lạ. Trước đây trong ca mổ, Cố Khải Mân vẫn rất hài hước, nhưng bây giờ đa phần anh ta toàn sưng mặt. Các bác sỹ trẻ chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng bị mắng té tát. Những lần thấy hai người họ cùng xuất hiện càng ngày càng hiếm, không còn cùng nhau đi làm rồi về nhà hay ăn cơm nữa.

Thậm chí có một lần tới phòng uống nước, Cố Sơ còn vô tình nghe thấy các cô y tá đồn thổi một chuyện: Có người nhìn thấy Cố Khải Mân đánh Tiêu Tiếu Tiếu ở bãi đỗ xe, miêu tả sinh động cứ y như thật. Cố Sơ nghe mà hoảng hốt run sợ.

So với việc nghe lời qua tiếng lại, chi bằng cô tới gặp Tiếu Tiếu hỏi cho rõ ràng. Nhưng Tiếu Tiếu một mực phủ định, nói là không có chuyện đấy, chắc mấy cô y tá nhìn nhầm. Cậu ấy và Cố Khải Mân hay đùa cợt thái quá nên khiến người khác hiểu lầm chăng.

Cố Sơ nửa tin nửa ngờ. Tin vì cô cảm thấy Cố Khải Mân trước nay vẫn là người đạo mạo, sẽ không ra tay đánh phụ nữ, lại còn là người mình phải khổ sở vất vả theo đuổi mới giành được. Ngờ vì cô đích thực cảm thấy giữa Tiêu Tiếu Tiếu và Cố Khải Mân hình như đang có vấn đề khúc mắc.

Tiêu Tiếu Tiếu nói cô chỉ hay nghĩ nhiều rồi trách yêu, “Cậu mong mình gặp chuyện đến thế cơ à?”.

Nghe cô nói vậy, Cố Sơ cũng cảm thấy mình đang làm to chuyện không đâu.

Lúc tới khoa tim gặp Kiều Trí Viễn, Tỉnh Tuệ cũng ở đó, bà kéo cô ra nói không ngừng nghỉ, nhưng đa phần vẫn có ý gán ghép cô và Kiều Vân Tiêu. Kiều Trí Viễn cũng coi như đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện một thời gian dài. Sau khi đuổi quản gia và mấy người đi, ông kéo tay cô và nói: Cho dù con và Vân Tiêu không đến với nhau, con cũng không nên dính dáng tới người nhà họ Lục.

Cố Sơ không nghĩ gì nhiều, chỉ mỉm cười đáp: Bác trai, anh ấy rất tốt với con.

Kiều Trí Viễn thở dài, lẩm bẩm: “Không phải chuyện tốt hay không tốt”.

Cô tò mò hỏi: “Thế là vì sao ạ?”.

Kiều Trí Viễn ngập ngừng, “Con à, nhà họ Lục rất phức tạp, gả về đó con sẽ không sống yên ổn được đâu”.

“Bác yên tâm đi, sau này Bắc Thần chủ yếu làm việc ở Trung Quốc, bọn con không sống cùng người nhà họ Lục đâu ạ.” Dĩ nhiên, Lục Bắc Thần chưa hứa hẹn như vậy, nhưng cô biết, với tính cách của Lục Bắc Thần, anh chắc chắn không thể sống chung cùng người nhà.

Lúc Kiều Trí Viễn còn định nói gì đó thì Tịnh Tuệ lập tức ngắt lời, “Con cháu có phúc của con cháu. Ông à, ông đừng bận tâm nữa”.

Thế là ông lặng yên.

Buổi trưa, Kiều Vân Tiêu tới bệnh viện, hai bố con nói chuyện riêng một lúc, chắc chắn là liên quan tới công ty, Cố Sơ bèn cùng Tỉnh Tuệ ra ngoài sảnh ăn chút gì. Lát sau, Tiếu Tiếu cũng tới. Cô ấy chủ yếu tới tìm Cố Sơ, nói rằng chiều nay có một ca mổ vốn dĩ đã lên lịch lại hủy bỏ đột xuất, nhân tiện tới xem tình hình của Kiều Trí Viễn.

Ấn tượng của Tỉnh Tuệ với Tiêu Tiếu Tiếu khá tốt, sau khi gặp cậu ấy cũng rất nhiệt tình, kéo tay Tiếu Tiếu khen cậu ấy xinh đẹp, giỏi giang. Tiếu Tiếu cũng không hề giấu giếm, nói mình trước đây là cô nhóc béo mập. Sau khi nghe kể quá trình giảm béo của Tiếu Tiếu, Tỉnh Tuệ thở dài, nói: “Cháu bảo một cô gái tốt như cháu, dù có béo một chút cũng đâu có sao, người đàn ông đã thương cháu thì sẽ vẫn coi cháu như bảo bối”.

Cố Sơ đứng bên nhìn mà xót xa, nghĩ bụng nếu Tiếu Tiếu lấy Kiều Vân Tiêu thì tốt biết bao. Cô rất hiểu tính khí của bác gái, bà không có những thói xấu, soi mói bới móc như các phu nhân quyền quý. Tính bà rất rộng rãi, lại hay mềm lòng, hay nói với cô rằng: Bác ấy à, cả đời chỉ mong một cô con gái, thế nên nguyện vọng này đành cậy nhờ cả vào đứa con dâu.

Cô tin rằng Tiếu Tiếu mà gả về nhà họ Kiều chắc chắn sẽ không phải chịu khổ, bác gái nhất định sẽ coi cậu ấy như con gái.

Đúng là chuyện đời khó lường.

Thế nên, tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng kể cho Tỉnh Tuệ nghe chuyện Tiếu Tiếu yêu thầm Kiều Vân Tiêu.

Từ trong phòng đi ra, nét mặt Kiều Vân Tiêu có chút nặng nề, nhìn thấy Cố Sơ anh ngập ngừng định nói gì đó lại thôi, khiến Cố Sơ cứ ù ù cạc cạc. Nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng nói gì. Anh bảo quản gia xách canh gà nóng hổi tới, rồi gọi Tiếu Tiếu uống một bát.

Phản ứng của Tiếu Tiếu hơi kỳ lạ, Cố Sơ thấy rất rõ ràng, nhìn thấy Kiều Vân Tiêu cậu ấy hơi căng thẳng. Tiếu Tiếu lắc đầu, nhìn Tỉnh Tuệ, nói: “Bác gái, cháu đi đây, còn chút việc ạ”.

Đi quá đột ngột, Tỉnh Tuệ không hiểu gì, Cố Sơ gọi giật cậu ấy lại, “Còn chưa đến giờ làm việc mà, cậu ở đây ăn chút gì đi”.

“Không cần đâu.” Cậu ấy thậm chí còn không chào Kiều Vân Tiêu, hệt như chạy trốn.

Sau khi cậu ấy ra khỏi cửa, Kiều Vân Tiêu cũng nói, “Con ra ngoài một lát”.

Tỉnh Tuệ ngơ ngác, rất lâu sau mới hỏi Cố Sơ, “Thế là thế nào?”.

Cố Sơ cũng chẳng biết.

“Tiếu Tiếu.”

Phía sau, Kiều Vân Tiêu gọi giật cô lại.

Tiêu Tiếu Tiếu dừng bước, quay đầu, khi nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đối diện thì ánh mắt có chút ảm đạm. Kiều Vân Tiêu bước lên nhưng nhất thời lại không biết nói gì, chỉ là sau khi thấy cô bỏ đi tự nhiên anh muốn đuổi theo.

“Có chuyện gì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, gượng cười.

“Em…” Kiều Vân Tiêu nghĩ rất lâu mới hỏi: “Không cần ăn cơm sao?”.

Tiêu Tiếu Tiếu không ngờ anh lại hỏi câu ấy, hơi sững lại rồi cười ngay: “Có chứ… em tới căng tin”.

“Đồ căng tin không có dinh dưỡng đâu, đi, anh đưa em ra ngoài ăn.” Kiều Vân Tiêu nói.

Tiêu Tiếu Tiếu vội xua tay, “Em…”.

“Yên tâm, không làm lỡ giờ làm việc của em đâu.” Kiều Vân Tiêu giơ tay lên xem giờ rồi mỉm cười.

“Ý của em là…” Tiêu Tiếu Tiếu cắn môi, “Như vậy không hay”.

Kiều Vân Tiêu sững người, lập tức hiểu ra ý của cô, sắc mặt hơi ngượng ngập, nụ cười cũng có chút đắng chát, “Xem ra chúng ta còn chẳng thể làm bạn nữa rồi”.

“Không, em không có ý này…” Tiêu Tiếu Tiếu sốt sắng, vội vàng giải thích, “Ý của anh là, anh bận vậy…”.

Kiều Vân Tiêu cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng, “Tiếu Tiếu, anh hiểu, anh không nên làm phiền em”.

Câu nói này khiến Tiếu Tiếu thấy xót xa trong lòng nhưng cuối cùng vẫn tự ép ra một nụ cười, “Anh hiểu lầm rồi, em thật sự sợ làm lỡ dở thời gian của anh. Với cả, bây giờ em cũng không ăn nhiều, ra ngoài ăn sang lãng phí lắm”.

Kiều Vân Tiêu thầm thở dài, gật đầu, “Được”.

“Cố gắng chăm sóc bác trai, em đi trước đây.” Tiêu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng nói một câu.

Kiều Vân Tiêu gật đầu lần nữa. Cô quay người rời đi, anh đứng yên đó nhìn theo bóng lưng cô, chẳng hiểu sao một dự cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng, cụ thể là gì anh không nói rõ được, chỉ biết nó thúc giục anh chợt tiến lên lần nữa, kéo giật cô lại, “Tiếu Tiếu…”.

Không ngờ Tiếu Tiếu nhíu mày suýt xoa một tiếng, bả vai co rụt lại.

Cảm giác không ổn ấy cứ thế sinh sôi, lan tràn rất nhanh. Ánh mắt Kiều Vân Tiêu chợt sững lại, anh vô thức buông tay. Cô rút cánh tay ra, vô thức lấy tay kia xoa xoa, nhưng rồi chợt nhớ ra, lập tức buông xuống.

Kiều Vân Tiêu nhìn rất rõ, đầu mày bỗng chau lại, “Cánh tay em làm sao vậy?”.

Lần này Tiêu Tiếu Tiếu cười không còn tự nhiên nữa, “Có sao đâu ạ”.

“Đưa anh xem.” Kiều Vân Tiêu ra lệnh.

Tiếu Tiếu vô thức lùi sau hai bước, bắt đầu vòng vo, “À… em nhớ ra em còn một bệnh án phải nộp, em đi trước”.

Nhưng Kiều Vân Tiêu nhanh chóng bước lên chặn đường cô, giữ chặt cổ tay cô, vén vạt áo blouse trắng lên, một giây sau sắc mặt tái mét!

Cánh tay Tiếu Tiếu chỗ xanh chỗ tím, vừa nhìn đã biết bị đánh bằng vật nặng.

Cô không ngờ anh lại làm vậy, bỗng gấp gáp, rụt tay về, thả tay áo xuống, “Anh làm gì vậy!”.

“Sao lại bị thương?” Anh nghiêm mặt lại.

“Em…” Tiếu Tiếu nói, “Chỉ không cẩn thận để hộp thuốc rơi vào thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu. Anh tưởng làm bác sỹ chỉ gặp bệnh nhân là không an toàn thôi à?”.

Kiều Vân Tiêu nhìn cô chằm chằm, bán tín bán nghi.

“Thật sự là hộp thuốc mà. Hôm đó em nhìn thấy cô y tá chuyển thuốc vất vả quá nên tốt bụng giúp một tay. Anh cũng biết là bây giờ sau khi giảm béo em yếu lắm mà, kết quả cả hòm thuốc lăn xuống suýt rơi trúng đầu em, may mà em đưa tay đỡ kịp.” Tiếu Tiếu giải thích.

Kiều Vân Tiêu nghi hoặc, “Thật ư?”.

“Thế anh nghĩ là gì?” Cô cười hỏi.

Kiều Vân Tiêu xoa xoa mũi, có vẻ ngượng ngập, “Không có gì, sau này em chú ý một chút, mấy chuyện tốn sức con gái sao làm nổi?”.

“Được, em biết rồi.”

Kiều Vân Tiêu bấm thang máy cho cô. Cô bước vào, trước khi đóng cửa, cô vẫy tay chào tạm biệt anh. Kiều Vân Tiêu đứng nguyên đó, chỉ khẽ gật đầu. Sau khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên môi Tiếu Tiếu cũng tắt ngấm. Cô đứng dựa vào thang máy, sức lực như bị rút cạn.

Cánh tay lại đang ngâm ngẩm đau. Từ sau lần ở bãi đậu xe, cô chẳng nói chuyện được với Cố Khải Mân nữa. Cuối cùng tối qua Cố Khải Mân cũng bùng nổ, cãi nhau mãi anh ta lại lôi Kiều Vân Tiêu vào. Cô đã chịu quá đủ kiểu hai mặt của anh ta trước và sau khi cưới, muốn bỏ đi. Anh ta bèn ném một bình hoa xuống. Bình hoa đó bằng kim loại rất nặng, giây phút nó rơi vào tay cô, cô còn ngỡ tay mình đã đứt rời.

Khóe mắt ướt át, Tiêu Tiếu Tiếu vội giơ tay giữ chặt đôi mắt. Trong thang máy có camera, cô không thể khóc lóc bây giờ được.

Người là do mình chọn, tự làm tự chịu, sao oán trách được người khác đây?

Buổi chiều, Cố Sơ đi nghe một buổi tọa đàm chuyên đề, trong đó có không ít các chuyên gia thần kinh trong và ngoài nước. Sau buổi tọa đàm, cô như con chuột nhắt bám theo sau các chuyên gia, cố gắng học hỏi một chút về cách thức chữa trị tổn thương khi diên tủy bị chèn ép. Có chuyên gia nhận ra Cố Sơ, vỗ vai cô cười nói, “Đúng là hậu sinh khả úy, trẻ như vậy mà đã nghiên cứu tới tổn thương diên tủy rồi, đây là một đề tài mà các bác sỹ ngoại khoa thần kinh tới nay vẫn còn dày công nghiên cứu đấy”.

Cố Sơ nghe được câu này thì lòng nguội lạnh đi quá nửa. Cô cũng biết tổn thương diên tủy nghiêm trọng cỡ nào, đó là một bộ phận liên quan tới tính mạng, trong và ngoài nước đều chưa có ca mổ nào nắm chắc thành công.

Cô cắn răng, không được bỏ cuộc, trong y học mỗi ngày đều có thể xuất hiện kỳ tích, nhất định sẽ có cách chữa khỏi.

Trở về khoa, thấy mắt Tiếu Tiếu hơi đỏ, cô lấy làm lạ. Tiếu Tiếu trả lời là bệnh viêm giác mạc tái phát, bôi chút thuốc là được. Cô không quá nghi ngờ, tới nhà thuốc lấy cho cậu ấy ít thuốc tiêu viêm, vừa định đưa thuốc cho cậu ấy thì cô y tá ở trạm chạy vào với vẻ mặt phấn khích, “Bác sỹ Cố, có anh đẹp trai tìm nhé!”.

Tới đó, vừa nhìn cô đã thấy Lục Bắc Thần, phía sau có La Trì đi theo.

Cô hớn hở nhìn về phía anh, rảo bước đi tới, nếu không phải vì bên cạnh còn có y tá chắc cô đã chạy tới ôm chầm lấy anh. Nhưng cái giọng nhỏ nhẹ cũng ngọt ngào lắm, “Sao anh lại tới đây?”, rồi cô vẫy tay chào La Trì đang đứng gần đó, dựa vào tường, “Hi!”.

La Trì nháy mắt với cô, cả người trông có chút phấn khích.

Lục Bắc Thần có vẻ bất mãn với việc cô nhìn La Trì bèn xoay mặt cô lại, “Anh vừa họp xong ở Cục trở về, vừa hay đi ngang qua nên lên xem em thế nào”.

~Hết~

Truyện Chữ Hay