Mặc dù đã dự liệu trước nhưng lời thừa nhận của Chloe vẫn khiến Cố Sơ thảng thốt tột cùng. Anh ấy nói mấy năm nay anh ấy vẫn đang tìm kiếm tung tích của Bắc Thâm, chỉ riêng ba chữ ‘mấy năm nay’ đã đủ khiến cô nghẹt thở.
“Bắc Thâm mất tích từ khi nào?” Khi câu này bật ra khỏi miệng Cố Sơ là vô thức, thật ra tận sâu đáy lòng vẫn có một giọng nói cảnh cáo cô: Đừng hỏi nữa, đừng tìm hiểu sâu thêm nữa… Nhưng cảm giác tò mò bị cô đè nén quá lâu đang rục rịch bật dậy, như ma quỷ, như điên dại, thiêu đốt mọi bình tĩnh của cô.
Chloe hoàn toàn không biết sự tranh đấu trong lòng cô, anh ấy nói: “Với sự suy đoán của Lục Bắc Thần thì có lẽ Bắc Thâm mất tích vào năm sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
“Cụ thể là thời gian nào?” Cố Sơ nhìn Chloe chăm chú.
Chloe giật mình vì phản ứng của cô, ngay cả La Trì cũng nhận ra sự bất thường ấy.
“Em không sao chứ?” Chloe hoài nghi.
Cố Sơ cất mọi căng thẳng lại, lắc đầu: “… Em chỉ muốn biết một số quá trình của sự việc thôi.”
“Cụ thể thì có lẽ chính là năm Bắc Thâm ra nước ngoài du học.” Chloe nhún vai: “Vì lần cuối cùng Bắc Thâm xuất hiện ở Hạ Môn, dĩ nhiên, đây là thông tin Bắc Thần đưa anh.”
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, đôi tay vô thức nắm chặt: “Ý của anh là trước khi Bắc Thâm ra nước ngoài du học đã mất tích rồi?”
“Có lẽ vậy.” Chloe suy tư: “Mấy năm nay anh đã tìm rất nhiều nơi, thậm chí ở nước ngoài cũng tìm rất lâu, mục tiêu cuối cùng vẫn dừng lại ở Trung Quốc. Nếu Bắc Thần đã phát hiện ra nơi hoạt động cuối cùng của Bắc Thâm ở Hạ Môn vậy thì nhất định sẽ có manh mối. Chỉ tiếc là bao nhiêu năm nay, cho dù có manh mối cũng đứt, nhưng mà…”
Anh ấy chỉ nói nửa chừng.
Cố Sơ nghe thấy sốt ruột bèn hỏi: “Nhưng gì cơ?”
Chloe nghiêng đầu nhìn cô, như cười như không. Cố Sơ bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, nhíu mày: “Anh có chuyện gì thì nói đi.”
Anh ấy đứng dậy, ngồi phịch xuống sát bên cạnh cô, giơ cánh dài ra, nét mặt đùa giỡn, hỏi: “Này, em hãy đứng từ góc độ của con gái mà đánh giá đi, giữa anh, Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm ai đẹp trai hơn?”
Cố Sơ đờ ra, không ngờ anh ấy lại hỏi vậy.
Bên này La Trì cũng đang đợi nghe tình hình, không thể ngờ tư duy của Chloe quá nhảy vọt, từ vụ án lập tức nhảy qua chuyện sắc đẹp. “Chloe, cậu nói rõ ràng mọi chuyện đã rồi hẵng so sánh vẻ đẹp, làm gì có kiểu nói chuyện nửa vời thế?”
“Cậu hiểu cái gì?” Chloe lườm nguýt La Trì.
La Trì nghẹn lời, bĩu môi.
“Em nói đi chứ, ai đẹp trai hơn?” Chloe vẫn còn chưa quên vấn đề này, thúc giục Cố Sơ.
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai.” Cố Sơ đáp qua quýt, cô chỉ quan tâm tới chuyện Lục Bắc Thần mất tích.Chloe dĩ nhiên nhận ra cô đáp tạm bợ, nhưng cũng không vạch trần mà hỏi nửa đùa nửa thật: “Thế sao em lại thích Lục Bắc Thần?”
Cố Sơ còn chưa trả lời, La Trì ở bên đã phản đối: “Này này này, tôi nói này, Lục Bắc Thần tới giờ vẫn đang còn nằm trong phòng bệnh đấy, cậu đã sốt ruột đào góc tường của anh em rồi?”
Chloe không ngờ La Trì lại ầm ĩ bèn ghé đầu nói bên tai Cố Sơ: “Hoặc hỏi thế này đi, em ưng hai anh em cậu ấy điểm gì?”
Cố Sơ quay ngoắt đầu lại nhìn anh ấy, trái tim suýt chút nữa thì vọt ra khỏi cổ họng.
Chloe mỉm cười nhìn cô, dường như đã sớm dự liệu được cô sẽ có phản ứng này. La Trì không nghe được câu nói cuối cùng của Chloe, thấy Cố Sơ phản ứng rõ ràng như vậy, vội hỏi: “Thì thầm làm gì hả? Chloe, cậu coi tôi là người vô hình đấy à, tôi còn thở đấy!”
Vậy mà không ai thỏa mãn sự tò mò của La Trì.
Chloe thì làm mặt khó dò, Cố Sơ thì mặt mày nhợt nhạt, chẳng ai để tâm tới một La Trì đang nhợt nhạt. La Trì thấy vậy, bất mãn: “Này, nói thế nào tôi cũng là cảnh sát đấy, với tư cách là công dân, hai người có phải không nên giấu giếm cảnh sát hay không?”
Chloe lần này thì để tâm tới La Trì: “Thật ngại quá, chuyện Bắc Thâm mất tích không lập án, cho dù lập án cũng không rơi vào đầu cậu, thế nên khỏi cần mang danh hiệu ra dọa tôi.”
Câu nói đột ngột đánh thức Cố Sơ!
Lục Bắc Thâm mất tích, vì sao Lục Bắc Thần không báo cảnh sát?
Rõ ràng La Trì có sự nhạy cảm này. Anh ấy nhìn Chloe với vẻ quái lạ: “Ý của cậu là bao năm qua cảnh sát vẫn không hề tham gia?”
Chloe nhún vai: “Nếu không thì người làm thám tử như tôi có ích gì?”
“Vì sao?” Cả La Trì và Cố Sơ đều đồng thanh.
Câu trả lời của Chloe lại rất đơn giản: “Có lẽ là quyết định của Lục Môn chăng? Chắc là hai người cùng từng nghe nói cái nhà họ Lục đó quái dị cỡ nào.”
Nghe giống như câu trả lời, lại có vẻ chỉ là một cái cớ, nhưng rõ ràng Chloe chỉ có thể đưa ra một đáp án như vậy, có lẽ ngay bản thân anh ấy cũng không biết nguyên nhân thực sự.
“Anh tới Hàng Châu cũng để tìm Bắc Thâm?” Cố Sơ hỏi.
Chloe gật đầu: “Anh điều tra được cậu ta từng tới Hàng Châu, có lẽ là đi chơi, có lẽ là đi làm việc khác, nhưng cũng giống như ở Hạ Môn, đều là manh mối nhiều năm để lại rồi, muốn điều tra sâu thêm quá khó khăn.”
La Trì ngẫm nghĩ: “Bao nhiêu năm nay mà không tìm được thì… lành ít dữ nhiều.”
“Ý của anh là…” Trái tim Cố Sơ đập lỡ nhịp.
La Trì xoa cằm: “Khả năng còn sống quá thấp.” Rồi anh ấy lại thở dài: “Có lẽ, Bắc Thần đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”
Chloe lại không đồng tình với lời của La Trì: “Tôi lại cảm thấy người sống khó tìm hơn người chết.”
Cố Sơ đột ngột quay nhìn Chloe.
Chloe nói một câu đầy ẩn ý: “Người chết sẽ không lẩn trốn nhưng người sống thì có.”
…
Sau khi tường thuật xong trải nghiệm thảm thương của mình ở Hàng Châu, Chloe cứ gào đau cánh tay mãi, La Trì bèn đưa anh ấy về. Trước khi đi, Chloe bá vai Cố Sơ, hạ thấp giọng nói: “Em yên tâm đi, có những chuyện cho dù bị những người thông minh tuyệt đỉnh như anh đoán ra, anh cũng sẽ không đi nói lung tung đâu.”
Trở về phòng bệnh, Cố Sơ giặt một chiếc khăn mặt sạch, lau mặt và lau người cho Lục Bắc Thần.
Anh chỉ nằm đó, đầu mày cũng không rung lên cái nào. Nếu không phải vì chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, cô nhất định sẽ hiểu lầm rằng anh đã ra đi.
Ánh nắng buổi chiều rất đẹp, cô mở toang rèm cửa, để căn phòng được sáng sủa. Làm xong những việc này, cô trở về ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Thần, nắm lấy tay anh thì thầm: “Em biết lúc ngủ anh không thích có ánh sáng, dù là ban ngày hay ban đêm. Nhưng bây giờ thì anh nên sưởi nắng nhiều một chút.”
Sắc mặt anh nhợt nhạt quá đỗi, như giấy trắng vậy.
Rất lâu sau, cô lại thở dài: “Bắc Thần, anh còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa? Em hiểu anh giấu một số chuyện nhất định có lý do của anh, cũng tin rằng anh hoàn toàn không cố tình lừa em. Nhưng nếu anh đã có ý muốn cưới em làm vợ rồi, có phải nên nói thật với em hay không?”
Lời của Chloe đối với La Trì có thể không có quá nhiều giá trị tham khảo, muốn tìm được người báo tin và kẻ đánh lén Chloe giữa biển người mênh mông này tốn rất nhiều thời gian, nhưng đối với cô mà nói, điểm chú tâm lại rơi vào thời gian Bắc Thâm mất tích.
Theo như ‘lời khai’ của Chloe, có lẽ là sau khi cô đưa ra lời chia tay với anh, chia tay không lâu cô đã nhận được tin nhắn Bắc Thâm gửi tới, kèm theo một bức ảnh, chính là hàng chữ trên bức tường ở Hạ Môn. Lúc đó lòng cô đau như dao cắt nhưng quyết tâm không nhắn lại gì. Về sau cảnh cô và Kiều Vân Tiêu ở khách sạn bị Lục Bắc Thâm nhìn thấy, lần đó anh ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Sau đó nữa, anh ấy nhận suất học bổng, rời khỏi đại học A.
Lẽ nào lúc đó anh ấy đã thật sự mất tích? Chứ không phải là ra nước ngoài du học?
Nếu như vậy vì sao Lục Bắc Thần còn phải gạt cô nói Bắc Thâm xảy ra tai nạn giao thông? Nếu Bắc Thâm mất tích, vậy thì vụ tai nạn năm đó rốt cuộc là thật hay giả? Nhưng trong thư nặc danh ám chỉ trong vụ tai nạn đó không phát hiện được thi thể Bắc Thâm, nói vậy là nó tồn tại.
Tư duy của Cố Sơ rối loạn, nhất thời bung bét như tơ vò, cô lại đồng thời cảm thấy hoang mang bất an, luôn cảm giác có một nỗi sợ hãi mơ hồ đang sinh sôi. Nó khiến cô khó chịu.
Cô vô thức giơ tay ra.
Ngón tay vòng qua bả vai Lục Bắc Thần, chạm phải vết sẹo trên vai phải của anh.
Vết sẹo này thật sự là do một vụ án của anh để lại sao?
Khi suy nghĩ này trôi qua đầu, cô chợt rùng mình…
Cô chợt nhớ lại biểu cảm của anh khi kể chuyện Bắc Thâm gặp tai nạn. Lúc đó cô chỉ cho rằng anh vì Bắc Thâm mà căm hận cô, thế nên dù nghiến răng nghiến lợi hay ánh mắt khiến cô thịt nát xương tan thì cũng rất đỗi bình thường, bây giờ nhớ lại cô bỗng có chút hồi hộp.
Nếu lúc đó người xảy ra tai nạn vốn không phải Bắc Thâm thì sao?
Hô hấp của Cố Sơ trở nên dồn dập, suy nghĩ rất đáng sợ.
…
Cứ như vậy, lại một tuần trôi qua, mùi vị của tết dần nhạt đi, Thượng Hải lại bận rộn, tới đâu cũng thấy xe cộ nườm nượp, ồn ào tấp nập. Sau tết, người tới bệnh viện khám đặc biệt đông. Qua một cái tết, khoa tiêu hóa đông người tới đáng sợ.
Tình trạng của Lục Bắc Thần đã ổn định, có điều Smith vẫn ngập ngừng không quyết định phẫu thuật. Anh thì vẫn ngủ, cực kỳ yên tĩnh. Một ngày nào đó, Cố Tư hỏi: “Chị, tình trạng của anh rể hiện giờ có phải là người thực vật mà người ta hay nói không?”
Cố Sơ không trả lời, từ tận đáy lòng cô bài xích từ này.
Kiều Vân Tiêu cũng tới thăm Lục Bắc Thần vào một chiều nắng đẹp, mang theo một bó hoa tươi, sau đó hỏi Cố Sơ: Em nên nghĩ cho tương lai của mình.
Cố Sơ hiểu ý của anh ấy, bèn trả lời dứt khoát: Nếu cả đời này anh ấy nằm như vậy, thì em sẽ ở bên chăm sóc anh ấy cả đời.
Kiều Vân Tiêu tỏ ra hết cách.
Cố Sơ nhớ lại lời cảnh cáo của anh ấy lúc trước, thử hỏi tới tận cùng vậy mà Kiều Vân Tiêu không định nói rõ, chỉ nói với cô rằng: Em muốn ở bên cậu ta cả đời vậy thì phải xem ý của Lục Môn.
“Thế là sao?” Cô hỏi.
Kiều Vân Tiêu thở dài: “Lục Bắc Thần là người của Lục Môn, cậu ta xảy ra chuyện, Lục Môn kiểu gì cũng phải xuất hiện chứ. Cho dù quan hệ của em với cậu ta có thân thiết cách mấy cũng đâu thể bằng một người thân?”
Cố Sơ sững người.
Chẳng bao lâu, câu nói của Kiều Vân Tiêu đã linh nghiệm.
Hôm ấy, nắng chiều bị mây mù che khuất. Trời nổi gió, những con chim đậu trên hai hàng cây khô bên cạnh nhà Tây nháo nhào bay đi. Cố Sơ trở về nhà lấy quần áo, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng một đàn chim dáo dác bay đi.
Không hiểu sao trái tim cô bỗng xao động lạ thường, hệt như buổi sáng ngày Lục Bắc Thần bị cảnh sát đưa đi.
Ngay sau đó di động vang lên, cô lập tức nghe máy, giọng Tiêu Tiếu Tiếu ở đầu kia rất gấp: “Cố Sơ! Mau tới bệnh viện!”
Như có một quả ngư lôi nổ trong đầu, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Lục Bắc Thần xảy ra chuyện…