Tuệ Anh mở cửa để Thiên Minh dìu Thùy Lâm vào nhà. Hai người Dung An và Lan Hạ hốt hoảng chạy lại giúp đỡ, đưa cô ấy vào bên trong nằm nghỉ.
Tuệ Anh dẫn Thiên Minh vào nhà bếp, ở chậu rửa cẩn thận vệ sinh vết thương cho anh.
Cô xót xa nhìn thấy vết cắt trên tay anh, vết cắt không sâu nhưng lại dài; máu từng giọt đỏ rực từ đó rơi xuống chậu rửa, hòa vào làn nước. Thiên Minh dù đau cũng không hé răng một lời, chăm chú nhìn Tuệ Anh chăm sóc cho mình, trong lòng có chút thích thú.
Cô bôi thuốc rồi cố gắng nhẹ nhàng băng bó cho anh. Vết máu thấm ra băng vải trắng khiến cô nhau mày lo lắng. Thiên Minh đưa tay lên, di vào trán chỗ nếp nhăn của Tuệ Anh, dịu dàng nói: "Không cho em đau xót, anh không sao."
Tiếng e hèm của Dung An ở ngoài khiến hai người giật mình, nhanh chóng quay trở ra phòng khách. Dung An nói: "Anh Thiên Minh có sao không?"
"Cảm ơn, tôi không vấn đề gì." anh trả lời rồi quay sang nói với Tuệ Anh: "Giờ hai người đã ở nhà, lại có các bạn em ở đây, vậy anh về trước. Em nhớ nghỉ sớm."
"Để em tiễn anh về." Tuệ Anh vội lấy áo khoác.
"Không cần. Tối nay em mệt rồi, anh tự đi được. Đừng ra ngoài nữa. Đêm sương xuống, lạnh lắm." Thiên Minh căn dặn.
"Cảm ơn anh đã giúp em và Thùy Lâm." cô ấm áp nói: "Anh đi cẩn thận, về nhà nhắn tin cho em."
Tuệ Anh ngồi ngoài phòng khách, kể lại sự việc tối nay cho Dung An và Lan Hạ nghe; Thùy Lâm vẫn đang say rượu, mê man bất tỉnh.
Dung An nói: "May là cậu và anh Thiên Minh đến đó kịp thời, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy. Chỗ đó đâu phải chỗ tử tế gì."
Lan Hạ đồng tình: "Cậu ấy trước nay chưa từng say sưa như vậy phải không? Chắc là đả kích lần này quá lớn rồi."
"Được rồi, chúng ta cũng đi nghỉ đi. Để tối nay mình ngủ cùng cậu ấy, còn tiện chăm sóc. Nếu cần gì mình sẽ gọi các cậu." Tuệ Anh nói.
Sau khi nhận được tin nhắn báo đã về nhà của Thiên Minh, Tuệ Anh mới yên tâm đi nghỉ. Thùy Lâm nằm ngủ cả đêm, yên giấc đến sáng. Lúc Tuệ Anh ra ngoài phòng ăn sáng với Dung An và Lan Hạ, cô ấy còn chưa tỉnh lại.
Lan Hạ nói: "Sáng nay mình gọi điện cho anh Đình Công, xin cho hai đứa mình nghỉ buổi sáng rồi. Đợi Thùy Lâm dậy rồi tính tiếp. Nếu cần, mình sẽ gọi anh ấy để xin nghỉ luôn cả ngày."
Tuệ Anh gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Cô vừa ăn được hai thìa cháo thì Lan Hạ vội vàng chỉ vào chiếc điện thoại trên tay: "Cậu nhìn này, tin về vụ việc xảy ra ở quán bar hôm qua đã lên khắp các trang báo rồi. Công an vào cuộc điều tra phát hiện quán bar Z có dấu hiệu kinh doanh trái phép, lại còn buôn bán chất cấm, còn cả một loạt sai phạm nữa. Trên này cón có ảnh của ca sĩ Cindy khi cô ta bị dẫn đi kìa. Sau hôm nay cô ta sao có thể hoạt động nghệ thuật nữa chứ. Thật đáng đời."
Tuệ Anh xem qua một loạt các trang tin, không thấy bài nào nhắc đến tên của Thiên Minh và Hoàng bá, chỉ có một bài báo duy nhất đề cập đến việc đã xảy ra ẩu đả giữa băng nhóm của A Bảo và một người tại quán bar, may là không ai bị thương tích gì nghiêm trọng. Kiểm tra xong một lượt, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thiên Minh là doanh nhân có tiếng, cô đặc biệt không muốn anh bị đưa lên báo vì những chuyện như thế này.
Tuệ Anh ăn xong liền gọi điện cho Thiên Minh, anh lập tức bắt máy: "Em ngủ dậy rồi sao? Anh định nhắn tin nhưng sợ tối qua em mệt, muốn để em ngủ thêm chút nữa."
Tuệ Anh mỉm cười: "Em dậy được một lúc rồi. Hoàng Bá có ổn không?"
"Mọi thứ đã được giải quyết êm xuôi, không vấn đề gì nữa." Thiên Minh chắc chắn nói.
Tuệ Anh nghe anh tự tin nói thì thắc mắc: "Anh biết về các bài báo sáng nay rồi phải không?"
"Ừ, anh đã xem qua rồi."
"Các bài báo chỉ nói về quán bar Z, không thấy tên của Hoàng Bá, cũng không thấy nói gì về vụ ẩu đả. Là anh tác động phải không?" Tuệ Anh hỏi.
"Ừ, là người của anh làm." Thiên Minh nhẹ nhàng trả lời.
Tuệ Anh bỗng thấy có chút e dè: "Anh vừa về nước mà đã quen biết rộng thế sao?"
Thiên Minh dừng một lúc rồi nhẹ nói: "Tuệ Anh, để bảo vệ người anh yêu, anh còn làm được nhiều hơn thế."
Cô hiểu ý anh, đánh trống lảng, nói: "Chiều em mới đi làm. Thùy Lâm giờ vẫn chưa dậy, em muốn hôm nay ở bên cậu ấy, nên không chắc sẽ gặp anh được. Có gì tan làm em sẽ gọi cho anh sau."
"Được, em cứ chăm sóc cô ấy đi. Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Anh sẽ đợi em." Thiên Minh gật đầu nói.
Gần trưa thì Thùy Lâm cũng ngủ dậy. Cô ôm đầu ngồi thừ người, ánh mắt mất mát, nhìn thấy ba người kia thì chỉ nói: "Tối qua mình về đây bằng cách nào?"
Tuệ Anh tóm tắt lại chuyện xảy ra hôm qua, Thùy Lâm nghe xong thì đưa hai tay lên ôm mặt, nước mắt thi nhau rơi qua những ngón tay, làm mọi người vô cùng bối rối.
Cuối cùng cô cũng nín khóc, mở lời: "Mình xin lỗi, mình có lỗi với các cậu. Giờ mình không biết nói gì. Mình chỉ muốn được nghỉ ngơi một mình. Hãy cho mình thêm chút thời gian nữa."
Ba người nghe xong thì liền gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Ít nhất Thùy Lâm cũng đã chịu nói chuyện gặp mặt bọn họ. Nếu cô ấy cần thời gian, thì bọn họ sẽ chờ đợi. Dung An bưng lên một bát cháo, từ từ đợi Thùy Lâm ăn hết.
"Thùy Lâm, đừng về nhà nữa, hãy ở đây với bọn mình mấy ngày để bình tâm lại." Tuệ Anh ân cần nói.
Thùy Lâm nhìn Tuệ Anh, một lúc thì nói: "Được. Các cậu cứ đi làm việc đi, giờ mình chỉ muốn đi ngủ."
Đầu giờ chiều, Tuệ Anh và Lan Hạ cùng đến công ty làm việc. Hôm nay cũng giống như hôm trước, mọi người vẫn tiếp tục chỉ trỏ bàn tán, nhưng Tuệ Anh vốn đã quen, chỉ coi đó như tiếng nói chuyện bình thường, không còn để tâm nữa.
Gần đến giờ về, Tuệ Anh nghe thấy mấy người đồng nghiệp xì xầm to nhỏ, vốn tưởng bọn họ nói về mình, cô chuẩn bị bật chế độ giả điếc, nhưng ai ngờ họ đang nói về việc khác.
"Cậu có chắc không? Anh ta thật sự là con trai của chủ tịch sao? Sao có thể chứ? Vô lí quá đi."
"Thì đây, trên trang thông báo chính thức của công ty đây còn gì. Có ai mà nghĩ ra được chứ."
Tuệ Anh vốn không quan tâm đến chuyện gia tộc của nhà họ Nhậm, nhưng vì đã biết mối quan hệ của Thùy Lâm với Nhậm gia, nên cũng không tránh khỏi thắc mắc. Cô mở trang chủ của công ty, trang web đang load được một nửa thì Tuệ Anh nhận được một cuộc điện thoại từ phòng nhân sự, bảo cô qua đó gấp. Chưa kịp xem, cô đứng dậy rời đi.
"Cô Tuệ Anh, tôi là giám đốc Sử bên phòng nhân sự." người đàn ông ngồi đối diện với Tuệ Anh, căng thẳng nói: "Chắc cô cũng biết, đây là vấn đề khó nói, nên tôi mới muốn đích thân gặp cô."
"Mời anh cứ nói ạ." Tuệ Anh bình tĩnh thẳng thắn.
"Hiện nay trong công ty đang có một số lời bàn tán về việc cô có mối quan hệ mập mờ với con trai của Nhậm chủ tịch. Chuyện này..." Giám đốc Sử ngập ngừng nói.
"Chuyện này không có, là tin đồn nhảm." Tuệ Anh nói.
"À, cô nói thế thì tôi cũng chỉ biết vậy. Nhưng việc đồn đại thế này vốn không phải là chuyện tốt, có thể làm ảnh hưởng đến công việc chung, nên tôi rất tiếc nhưng phải đề nghị cô hãy xin nghỉ việc trước khi mọi thứ thêm rùm beng."
"Giám đốc Sử, tôi sẽ không xin nghỉ việc. Giám đốc có thể đuổi việc tôi, nhưng hãy cho tôi xem lí do chính đáng. Hiệu quả công việc của tôi có vấn đề, hay có bằng chứng là đạo đức làm việc của tôi ảnh hưởng đến công ty? Nếu không phải, xin giám đốc nói rõ." Tuệ Anh khẳng khái nói.
"Cô làm thế này thì khó cho tôi quá." Giám đốc Sử nói: "Tôi cũng phải nhòm mặt dè chừng, trên đe dưới búa, trái phải đều phải làm sao cho phù hợp. Cô cứ suy nghĩ về đề nghị của tôi đi, không phải tự nhiên tôi gọi cô đến nói chuyện như thế này đâu."
Tuệ Anh lắc đầu: "Giám đốc Sử, tôi đã nói rất rõ. Giờ tôi chỉ có thể đợi quyết định chính thức của công ty. Cảm ơn anh. Nếu không có việc gì, tôi xin đi trước."
Tuệ Anh vừa ra khỏi bộ phận nhân sự thì Lan Hạ gọi điện tới. Cô bắt máy thì đã nghe giọng cô ta rối rít trong điện thoại: "Cậu biết tin chưa?"
"Tin gì chứ, mình vừa bị giám đốc phòng nhân sự đề nghị hãy nghỉ việc đi kìa." Tuệ Anh thở dài nói.
"Lại có việc đó sao. Nhưng bỏ qua, việc đó thì có là gì. Nói cho câu nghe; cậu có biết ai là con trai thứ của tập đoàn Nhậm Phát không?" Lan Hạ khẩn trương nói.
Tuệ Anh chưa kip trả lời thì Lan Hạ đã vội nói: "Cậu hít thở sâu rồi nghe cho rõ đây. Người đó chính là Thiên Minh."