Ăn xong, Thiên Minh đứng ngoài đợi Tuệ Anh thanh toán rồi nói: "Cảm ơn, bữa ăn ngon lắm."
Cô mỉm cười nói: "Không có gì. Anh ăn hợp khẩu vị là được rồi."
Thiên Minh nhìn cô ấm áp nói: " Đêm trời thu thật mát mẻ, chúng ta đi dạo một chút đi."
Tuệ Anh mỉm cười gật đầu.
Đêm đến, có thể nghe rõ tiếng lá cây đang rung lên xào xạc. Tuệ Anh khẽ run lên trước cơn gió đầu mùa. Trong ánh đèn đường leo lét, Thiên Minh không bỏ qua từng cử chỉ nhỏ của cô, liền cởϊ áσ măng tô đang mặc, đưa cho cô: "Cô khoác vào đi, tôi vừa ăn xong nên người đang nóng."
Tuệ Anh muốn lịch sự từ chối nhưng thấy biểu cảm dứt khoát của anh, cô nhận lấy, khoác lên vai: "Cảm ơn anh."
Thiên Minh nói: "Đồ ăn ở đây rất được. Chắc hẳn có mẹ là đầu bếp nên cô Tuệ Anh xem ra rất tinh tường về ẩm thực, lại chọn được những chỗ kín đáo ít người biết thế này. Cô có vẻ rất rành về thành phố A?"
"Tôi đến thành phố A để học đại học, rồi tìm được việc làm, vậy mà đã được năm năm." cô nói.
"Thời gian trôi qua thật nhanh." Thiên Minh thở nhẹ, gật đầu nói, Tuệ Anh nghe được trong giọng anh mang theo dư vị hoài niệm.
"Anh Thiên Minh ở nước ngoài bao năm, sao lại nói sõi tiếng mẹ đẻ đến vậy?" Tuệ Anh hỏi: "Là do ba mẹ anh dạy sao?"
"Mười chín tuổi tôi mới ra nước ngoài sống. Mẹ ruột tôi mất rồi, tôi cũng không có ba.", anh nhẹ nhàng nói.
Tuệ Anh bối rối: "Tôi rất lấy làm tiếc..."
"Không sao, mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ. Trước nay tôi sống với mẹ nuôi của mình. Bà là em ruột của mẹ tôi, vừa làm cha vừa làm mẹ, một mình nuôi tôi khôn lớn." Thiên Minh bộc bạch.
Tuệ Anh ngỡ ngàng, không ngờ Thiên Minh lại có thể thoải mái chia sẻ chuyện cá nhân với cô như vậy. Cô nói: "Một mình nuôi anh khôn lớn, chắc hẳn bà một người phụ nữ rất kiên cường."
"Đúng vậy. Tôi còn nhớ hồi học cấp ba, ban ngày mẹ vừa đi làm, chiều đến lại mở cửa hàng, cả ngày bận rộn; vậy mà không bao giờ bỏ lỡ bất kì sự kiện gì của tôi, luôn ưu tiên mọi việc của tôi. Nếu mẹ ruột tôi còn sống, chắc cũng sẽ chăm sóc tôi như vậy." Thiên Minh nói.
Tuệ Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy, anh Thiên Minh thật may mắn khi có được một người mẹ như vậy."
Anh dừng lại, nhìn cô tò mò: "Thường thường khi mọi người biết tôi ở với mẹ nuôi, sẽ thấy thương cảm, chưa thấy ai bảo tôi may mắn cả. Cô Tuệ Anh là người đầu tiên đấy."
Tuệ Anh ấm áp nói: "Tôi hạnh phúc luôn có gia đình yêu thương. Từ khi tôi còn bé bố mẹ đã hay dạy dỗ, đưa tôi đi làm thiện nguyện ở nhiều nơi. Ở những chỗ đó, tôi từng gặp nhiều hoàn cảnh khó khăn, có những em bé còn không biết đến bố mẹ mình là ai, cũng không có người thân thích, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện. Vậy nên, chỉ cần có một người yêu thương vì chúng ta chăm sóc, cũng đã là một điều may mắn rồi, chẳng phải sao?"
Thiên Minh mỉm cười nói: "Cô nói đúng, biết trân trọng và biết ơn cuộc sống mới khiến chúng ta luôn cố gắng vươn lên. Tôi cũng vì suy nghĩ như vậy, nên luôn nhìn về phía trước, sống cho bản thân mình và người thân yêu."
Tuệ Anh gật đầu thấu hiểu, hỏi: "Vậy anh về đây làm việc, còn bà vẫn ở nước ngoài ư?"
"Hiện mẹ đang ở đây cùng tôi." Thiên Minh dừng lại, khiến Tuệ Anh cũng dừng bước theo: "Hy vọng hôm nào đó có thể giới thiệu mẹ tôi với cô Tuệ Anh, hai người sẽ rất hợp nhau. Đều là những người mạnh mẽ và tốt bụng."
Những điều Thiên Minh vừa chia sẻ, tuy lời nói lịch thiệp nhẹ như gió thoảng, mà lại vô cùng gần gũi, thân thiết, không hề có khoảng cách. Tuệ Anh nghe anh nói muốn cô gặp mẹ mình thì hấp tấp giơ tay lên vuốt mái tóc đang bị gió thổi bay. May là ánh đèn đường mờ ảo trong đêm tĩnh mịch đã che đi phần nào khuôn mặt đang ửng đỏ của cô.
"Cô Tuệ Anh có em trai phải không?" Thiên Minh nói.
Tuệ Anh nheo mắt: "Là trong lý lịch của tôi?"
Thiên Minh nhẹ gật đầu.
"Cậu ấy đang học đại học năm thứ nhất ở thành phố B. Tháng tới nghỉ thu sẽ lên đây thăm tôi.", Tuệ Anh nói.
"Bố mẹ cô Tuệ Anh thật có phước, hai chị em cô đều giỏi giang tháo vát." Thiên Minh nói.
Tuệ Anh lắc đầu khiêm tốn nói: "Còn anh, anh có anh em nào không?"
"Không." Thiên Minh bỗng trả lời cụt lủn, khiến Tuệ Anh lấy làm bất ngờ, lại không nghĩ việc mình vừa hỏi có gì quá đáng.
Như nhận ra mình có hơi nóng vội, anh nói: "Tháng này cô có đi đến Làng trẻ Mai Vàng không?"
"Không, đợt này tôi bận việc công ty nên không lên đó được. Anh Tiến Dũng và Dung An bạn tôi đã thay chúng tôi đến đó." Tuệ Anh nói: "Chi chi là người quen của anh phải không? Em ấy vẫn ở đó làm việc chứ?"
"Em ấy là em gái của bạn thân cũng là đối tác của tôi ở nước ngoài, vốn được nuông chiều từ bé, nhưng thật ra là một cô bé ngoan. Tôi giúp em ấy lên đó thực tập, là để em ấy có thể nhìn nhận cuộc sống một cách thực tế hơn. Có vẻ như em ấy đã học được nhiều điều, dạo gần đây ít thấy quấy rầy tôi hơn." Thiên Minh mỉm cười nói.
Tuệ Anh liên tưởng tượng ra cảnh Chi Chi nắm tay nhõng nhẽo với Thiên Minh, khiến cô bật cười thành tiếng.
Anh nghe thấy tiếng cô cười, quay lại nói: "Lần tới khi nào cô Tuệ Anh muốn đến trại Mai Vàng, chúng ta đi chung đi."
Tuệ Anh bất giác nói: "Vâng."
Thiên Minh nhìn cô mỉm cười dịu dàng, rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã gần h đêm. Anh muốn cùng cô tiếp tục đi dạo, lại không muốn cô về nhà quá muộn, liền đề nghị chở cô về: "Giờ đã muộn rồi, tôi đưa cô về."
Cô mỉm cười gật đầu, không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế.
Trên đường về Thiên Minh nói: "Tôi nghe nói ngày mai tập đoàn Nhậm Phát sẽ tổ chức cho các phòng phụ trách chiến dịch lần này đi team building phải không?"
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ đi biển ngày đêm." Tụê Anh trả lời, trong lòng chợt có cảm giác không nỡ, bản thân cũng không hiểu vì sao.
"Ừm, đi biển thời tiết này phải giữ gìn, vì đang sang thu, nắng mưa thay đổi bất thường, có thể bơi, nhưng cũng không nên ngâm nước quá nhiều." Thiên Minh chăm chú lái xe, bình thản nói.
Tuệ Anh nghe vậy không hề khó chịu, lại có phần thoải mái trước sự quan tâm chỉ đạo của anh, khẽ nói: "Cảm ơn anh. Tôi biết rồi."
Đến trước cửa nhà, anh liền xuống xe tiễn, nhẹ nhàng nói: "Chúc cô đi chơi vui vẻ. Hẹn lần tới có thể có nhiều thời gian nói chuyện với cô hơn."
"Vâng. Anh cũng về cẩn thận." Tuệ Anh nói rồi vẫy chào, bước vào tòa nhà. Thiên Minh đứng đó đợi cô đi vào trong mới lên xe rời đi. Đứng trước cửa thang máy, Tuệ Anh thấy trong lòng tiếc nuối, tự nhiên mong muốn được thấy Thiên Minh rời đi, vừa nghĩ đến hai tai đã đỏ ửng.
Dung An và Lan Hạ đang vừa đóng đồ vừa nói chuyện rôm rả. Dung An thấy Tuệ Anh về thì hỏi: "Cậu vừa đi đâu mà về muộn thế?"
"Lúc nãy mình có nhắn tin cho Lan Hạ rồi, mình đói quá nên đi ăn đêm.", cơ bản cô không hề nói dối, chỉ là không nói đã đi cùng với ai, càng không muốn chia sẻ những gì Thiên Minh khi nãy cùng cô tâm sự.
"Cậu đóng đồ xong chưa? Mình xong hết rồi nè, nhìn nè, bộ bikini này đẹp không?" Lan Hạ vừa nói vừa cười.
Tuệ Anh chọc ghẹo: "Là anh Đình Công chọn cho cậu hả? Chiều nay hai người rủ nhau đi mua cái này ư?"
Cô không ngờ mình vừa chọc đúng vào bí mật của Lan Hạ, khiến cô ta cả mặt đỏ như quả gấc, quay đi, vội vàng nhét bộ đồ trên giường vào trong túi, đánh trống lảng: "Mình đã gọi cho Thùy Lâm, cậu ấy bảo mai gia đình có việc, nên không đi cùng chúng ta đâu."
Tuệ Anh liền gọi điện hỏi thăm, Thùy Lâm trả lời: "Không có việc gì. Mai mình đã hẹn sẽ về nhà ăn tối với ba mình. Dù không vui lắm khi gặp mấy người kia nhưng cũng đã lâu mình chưa gặp ông ấy."
"Vậy cậu cố nhịn, đừng gây sự với bọn họ, khiến không khí mất vui. Có gì khi nào bọn mình về, gặp nhau sau." Tuệ Anh nói.
Dung An thông báo: "À, anh Tiến Dũng và các diễn viên đóng quảng cáo của công ty mấy cậu cũng nhận được lời mời tham gia chuyến đi ngày mai đấy. Mình thấy anh ấy nói đạo diễn Lý đích thân gửi thư mời."
Từ lúc đi ăn về, trong lòng cô vấn vương phiền muộn, Tuệ Anh không đoán được nó chính xác là gì. Giờ nghe thấy Dung An nói thế, cô chợt nghĩ đến Thiên Minh: "Có khi nào ngày mai anh ấy cũng đi cùng, vì cũng là diễn viên của đoàn phim?"
Tuệ Anh liền lờ mờ hiểu vì sao trước đó cô có cảm xúc kì lạ. Là vì cô muốn được gặp Thiên Minh ở chỗ nghỉ mát sao? Cô có cảm tình với anh ấy thật rồi ư? Cảm giác này cô chưa từng trải nghiệm, trước đó với Tuấn Đạt cũng không có.
Sáng hôm sau, mọi người tập trung trước cửa công ty để đón xe. Tuệ Anh trong lòng bồn chồn, thỉnh thoảng lại ngó nhìn xung quanh, nhưng đợi mãi đến khi mọi người lên xe gần hết cũng không thấy Thiên Minh đến.
Cô cẩn thận hỏi Lan Hạ: "Anh Tiến Dũng và đoàn phim không đi cùng chúng ta ư?"
Lan Hạ nói: "Mình nghe nói đoàn phim sáng nay đã tự đến đó tập trung. Đạo diễn Lý do bận dự án khác nên cũng không tham gia, chỉ có dàn diễn viên và trợ lí Du đi cùng thôi."
Tuệ Anh ra vẻ bâng quơ, hỏi: "Tất cả các diễn viên đều tham gia sao?"
Đình Công ngồi cạnh Lan Hạ nói: "Hầu hết mọi người đều đi. Duy có đạo diễn Lý và giám đốc Thiên Minh là không tham gia thôi. Họ đều là những người rất bận rộn, làm gì có thời gian đi chơi."
Năm chiếc xe chở nhân viên cùng lăn bánh, Tuệ Anh bỗng thấy mình thật ngớ ngẩn. Đình Công nói đúng, Thiên Minh là người bận rộn; hơn nữa, anh ấy có lí do gì để đi cùng với công ty của cô chứ?