Tuệ Anh đợi đến giờ tan làm, chỉnh lại trang phục rồi đi đến công ty Vision, chỉ cách trụ sở của Nhậm Phát một khuôn viên nội bộ. Cô vừa vào sảnh thì đã thấy Thiên Minh đứng đó. Nhìn thấy cô, anh nở nụ cười ấm áp quen thuộc khiến Tuệ Anh lập tức thấy hai má mình bắt đầu nóng lên. Cô bất giác đưa tay chỉnh tóc mai che bớt đi phần nào gương mặt đang ửng hồng.
Thiên Minh nói: "Chào cô Tuệ Anh."
Cô lịch sự chào hỏi: "Chào anh. Anh đợi lâu chưa?"
"Lâu rồi." anh mỉm cười, thoải mái trả lời.
Tuệ Anh luôn nghĩ tan làm sớm vốn là việc xa xỉ với một người bận rộn như Thiên Minh, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lí để chờ đợi, vậy mà vừa đến đã thấy Thiên Minh ở đó; hơn nữa, cách anh trả lời có phần thân thiết lại có ý trêu đùa, làm cô không khỏi bất ngờ.
Thiên Minh vui vẻ nói: "Chúng ta đi.", rồi cùng Tuệ Anh đi tới chiếc xe đã đỗ sẵn trước cổng. Hoàng Bá bước xuống gật đầu chào rồi mở cửa.
"Đi bằng xe của anh?" Tuệ Anh hỏi.
"Cho nhanh, đợi lâu nên tôi đói rồi." Thiên Minh mỉm cười nói, đưa tay vỗ nhẹ vào bụng, khiến Tuệ Anh chỉ biết cười ngượng, nhanh chóng vào xe.
Thiên Minh theo cô, ngồi ở phía sau xe. Tuệ Anh hỏi: "Tôi đã định hỏi mà quên mất. Anh làm sao có được số điện thoại của tôi?"
"Không phải tôi." Thiên Minh không né tránh, từ tốn trả lời: "Là Hoàng Bá."
Hoàng Bá lúc này đang lái xe bị chỉ điểm liền hùng hắng: "Vâng là do chủ ý của tôi. Tôi liên hệ với bên phim trường, xin được số điện thoại của cô Tuệ Anh trên bản CV. Xin lỗi vì đã tự ý lấy thông tin cá nhân của cô."
Thiên Minh quay đầu đi, ung dung bình thản ra vẻ không liên quan. Tuệ Anh trong lòng đã biết là do ai chỉ đạo, nói: "Anh Hoàng Bá, anh là một trợ lý thật hết lòng."
Hoàng Bá vẫn vô cùng chuyên nghiệp: "Cảm ơn cô Tuệ Anh đã khen ngợi. Cảm ơn giám đốc đã tạo điều kiện."
Hai người ngồi phía sau nhìn nhau mỉm cười.
Khu chợ đêm mà Tuệ Anh và Thiên Minh đến ăn tối ở gần với võ quán của gia đình Dung An, nên cô không lấy gì làm lạ lẫm. Hai người xuống xe, Thiên Minh quay sang dặn Hoàng Bá: "Tối nay có cô Tuệ Anh ở đây rồi, anh có thể về nghỉ sớm."
Thấy cô nhìn mình thắc mắc, anh bình thản nói: "Tôi tin rằng mình sẽ không có chuyện gì xảy ra tối nay. Chẳng phải cô Tuệ Anh vốn có đai đen Karate đúng không?"
Tuệ Anh định hỏi nhưng đã biết câu trả lời: "Lại là do Hoàng Bá nhìn thấy trong CV của tôi?"
Thiên Minh nhướn mày gật đầu: "Rất chi tiết và hiệu quả."
Tối cuối tuần luôn là tối đông đúc nhất, các cửa hàng bán đồ trưng bày những sản phẩm đầy màu sắc bắt mắt nhằm gây sự chú ý. Ở phía giữa con phố đi bộ là các quán ăn đường phố. Các món ăn đủ loại đang tỏa khói thơm phức vô cùng hấp dẫn. Hàng dài các quán được dựng xát nhau, chỉ ngăn cách đơn giản bởi những tấm biển và các tấm bạt ghi chi chít menu. Mỗi quán chỉ có một bàn phía trước cùng bốn năm chiếc ghế để trực tiếp phục vụ thực khách.
Tuệ Anh giới thiệu qua khu chợ cho Thiên Minh: "Nói về đồ ăn dân dã của thành phố A, khu chợ đêm này vô cùng nổi tiếng. Anh Thiên Minh rất tinh tường, đã chọn đúng chỗ rồi đó.".
Thiên Minh thong thả đi cạnh Tuệ Anh, chăm chú nghe cô nói, không một chút khẩn trương. Cô lấy làm lạ, trước đó anh kêu đói nhưng lại không tỏ ra hứng thú với bất cứ món ăn nào; cô lo không biết đồ ăn ở đây liệu có hợp với khẩu vị của anh.
Tuệ Anh mở lời: "Anh thích ăn gì? Hôm nay tôi mời, anh đừng ngại, xin cứ tự nhiên."
"Cô Tuệ Anh thích ăn gì?" Thiên Minh hỏi ngược lại.
Tuệ Anh trả lời: "Tôi vốn dễ ăn, không kén chọn, nên gì cũng được. Anh kêu đói mà, anh chọn trước đi." Tuệ Anh trả lời.
"Vậy thì quán kia đi, có cả đồ nước lẫn đồ nướng tự chọn, ắt sẽ có đồ hợp với chúng ta." Thiên Minh chỉ vào quán ăn phía trước.
Tuệ Anh nói: "Anh chọn chuẩn lắm, bạn tôi từng dẫn tôi đến đây, quán đó nổi tiếng là ngon nhất ở khu này.", rồi dẫn anh đến quầy hàng, vui vẻ chủ động gọi từ những khay đồ tươi sống: "Cho tôi gà cuốn, lươn rán và mực chiên. Đây đều là những thứ tôi thích. Còn anh Thiên Minh?"
Bỗng phía sau hai người có tiếng người la lên: "Tránh đường, cẩn thận..."
Tuệ Anh không kịp quay lại, chỉ cảm thấy một cánh tay ôm lấy mình, giữ trọn người cô trong lòng. Ngay sau đó là tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng. Đầu cô lúc này dựa vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Minh, nghe tiếng tim của anh đập từng hồi nhịp nhàng. Anh buông vai cô ra, cùng đứng thẳng dậy.
Tuệ Anh nhìn thấy trước mắt mình là một đống tan nát. Nhân viên của quán ăn đã bị trượt chân ngã trên đường, xung quanh lẫn lộn bát đĩa vỡ cùng thức ăn trên vỉa hè. Trong lúc ngã anh ta cũng vô tình với tay làm trượt biển quảng cáo của quán xuống, rơi đúng nơi Thiên Minh cùng Tuệ Anh đang đứng.
Một bên lưng áo của Thiên Minh đã bị dây đầy đồ ăn, trên cổ còn có một vết cắt nhỏ, máu lấm tấm chảy từ chỗ bị thương, là do biển hiệu đã rơi trúng.
Tuệ Anh vội vàng nói: "Anh chảy máu rồi, có đau không? Có chỗ nào khác bị thương không?"
Người nhân viên vừa ngồi dậy liền cuống quýt dọn dẹp đống đổ vỡ, vừa làm vừa nói: "Xin lỗi, tôi là nhân viên mới đi làm. Tôi vô ý quá, xin lỗi anh chị."
Tuệ Anh lục từ trong túi đeo người ra một chiếc khăn mùi xoa, ấn vào vết thương trên cổ Thiên Minh. Anh nhìn Tuệ Anh, khẽ nói: "Tôi không sao.", rồi quay sang người nhân viên đang run rẩy trả lời: "Không sao, chúng tôi không vấn đề gì. Anh có làm sao không?"
"Áo của anh bị bẩn rồi, ôi, còn làm anh bị chảy máu nữa. Giờ tôi biết phải làm sao đây?" Người nhân viên cuống quýt nói.
"Chỉ là chiếc áo, không có gì to tát. Không ai bị thương là tốt rồi." Thiên Minh bình tĩnh nói, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra. Áo sơ mi bên trong cũng đã bị dính nước.
Chủ quán đứng phía sau bàn nướng đẫ đến chỗ của Thiên Minh và Tuệ Anh, xuýt xoa nói: "Quý Khách, tôi vô cùng xin lỗi. Thế này đi, hôm nay xin phép để nhà hàng tôi mời anh chị một bữa, coi như là đền bù, cũng để cảm ơn anh chị đã tốt bụng thông cảm."
"Anh Thiên Minh, anh bị thương thế này, hay là về xem vết thương thế nào đi." Tuệ Anh lo lắng nói.
"Không sao, chỉ cần sơ cứu nhẹ là được, sẽ hết ngay thôi." Thiên Minh vội trấn an: "Chúng ta chỉ vừa mới đến đây."
"Nhưng vết thương dính bẩn, rất dễ gây nhiễm trùng, cần phải sơ cứu ngay." Tuệ An không yên tâm, rồi chợt nhớ ra, cô nói: "Ở đây gần với võ đường nhà bạn tôi, hôm nay cô ấy ở đó để dọn dẹp, tôi và anh cùng tới đó, chỉ cách chỗ này ít phút đi bộ thôi."
"Vậy cũng được. Cô ở đây chờ tôi một chút đã." Thiên Minh nói, đưa cho Tuệ Anh chiếc áo khoác rồi lại gần trao đổi với chủ cửa hàng.
Tuệ Anh rút điện thoại, gọi điện cho Dung An: "Mình đang ở gần chỗ võ đường, cậu còn ở đó không?"
"Còn chứ." Dung An nói, rồi đổi giọng cười trêu ghẹo: "Mình nghe Lan Hạn nói rồi, cậu đang đi chợ đêm với giám đốc Thiên Minh cơ mà, qua đây làm gì?"
"Thiên Minh bị va đồ vào người, không có gì nghiêm trọng, nhưng bị bẩn hết quần áo rồi. Giờ tụi mình qua chỗ cậu nhé." Tuệ Anh nói.
"Đươc, cậu qua đi." Dung An trả lời.
Một lúc sau, Thiên Minh đi ra, tay cầm hai túi ni lông đựng đồ ăn, giơ lên nói: "Cô Tuệ Anh cũng chưa có gì bỏ bụng, mang đến đấy cùng ăn tối với bạn cô.", rồi mỉm cười nói: "Đồ miễn phí."
Tuệ Anh cùng anh đến võ đường, cách đó chỉ mấy phút đi bộ. Hai người vừa đến nơi thì Lan Hạ và Dung An từ trong nhà cũng mở cửa ra đón.
Tuệ Anh giới thiệu: "Dung An, đây là anh Thiên Minh. Dung An là bạn thân từ nhỏ của tôi. Võ đường này là của nhà cô ấy. Còn Lan Hạ, anh đã gặp trước đó rồi."
Dung An mỉm cười nói: "Tôi đã nghe nhiều về anh," bắt gặp ánh mắt của Tuệ Anh, cô tiếp lời: "do Lan Hạ kể, rất vui được gặp anh. Hai người mau vào trong đi."
Tuệ Anh kéo tay Lan Hạ lại dặn dò: "Thiên Minh ở đây, tối nay cậu nói lung tung ít thôi. Sao mình không thấy Thùy Lâm đâu?"
"Cô ấy đúng là đại tiểu thư, vừa mới dọn được một chút, lại bài cũ, kêu đau bụng, tìm cách chuồn trước rồi. Mình và Dung An cũng vừa mới xong, đang định đi kiếm cái gì để ăn." Lan Hạ nói rồi đi lấy đồ sơ cứu.
Thiên Minh đưa túi đồ ăn cho Dung An, thân thiện nói: "Cảm ơn cô đã tiếp đón. Ở đây có đồ ăn tối. Tuệ Anh chưa ăn gì, nên tôi lấy nhiều một chút, mọi người ăn chung đi."
Dung An mỉm cười cầm đồ vào trong chuẩn bị, lát sau mang một chiếc áo mới đưa cho Thiên Minh: "Đây là áo sạch của anh tôi, anh lấy thay tạm đi."
Tuệ Anh vệ sinh vết thương sau gáy của Thiên Minh. Vừa chạm vào anh, cô bất giác nhanh chóng rụt tay về, hai tai nóng ran. Sau khi băng bó xong, cô cúi mặt dọn dẹp đống băng gạc, chỉ cho anh chỗ vào toilet để thay đồ.
Trước khi đi, Thiên Minh nhìn Tuệ Anh, cười nói: "Cô bạn Lan Hạ của cô, tính tình khá giống với Hoàng Bá của tôi, luôn hết mình vì người khác."
Tuệ Anh sững người tự nhủ: "So sánh Lan Hạ với Hoàng Bá, là có ý vì mình nên Lan Hạ và Dung An mới biết nhiều về anh ấy, là do mình nói ư?", màu đỏ từ hai tai giờ chuyển dần sang hai má.
Dung An bê đồ ăn đã được sắp xếp gọn gàng ra đĩa, nói với Tuệ Anh: "Lúc nãy mình lên mượn áo anh Tiến Dũng, có rủ anh ấy xuống ăn cùng cho vui, cậu không ngại chứ?"
Tuệ Anh nói: "Anh Tiến Dũng mà, càng đông càng vui, có gì mà ngại chứ."
Dung An vui vẻ tiếp lời: "Cậu yên tâm. Vô công bất thụ hưởng. Rượu này mình trưng dụng của anh ấy, coi như đóng góp.", cô nói rồi chỉ vào hai chai rượu trên bàn.
Thiên Minh thay áo xong ra đến phòng ăn, nhìn Tuệ Anh, lại chỉ vào chiếc áo mình đang mặc, nhấc mày dò hỏi, nét mặt hóm hỉnh. Tuệ Anh mỉm cười, gật đầu tỏ ý khen ngợi. Dù mặc vest hay quần áo đơn giản, khí chất anh tuấn của anh cũng không hề bị mất đi.
Tiến Dũng từ trên nhà xuống, nhìn thấy hai người, lịch sự giơ tay ra chào: "Anh là Thiên Minh, giám đốc bên công ty Vision phải không? Rất vui được làm quen."
"Còn anh là Tiến Dũng, là giám đốc trẻ tuổi của công ty IT lấy lừng, tôi đã thấy anh tham gia quay quảng cáo hôm trước. Hân hạnh." Thiên Minh đáp lễ.
Tuệ Anh nói: "Anh Tiến Dũng là anh ruột của Dung An, chỗ ăn ở chợ đêm hôm nay cũng là do anh ấy đã đưa bọn tôi đến trước đó."
"Dung An và Tuệ Anh cứ thứ bảy hàng tuần sẽ đến đây dạy võ, sau đó chúng tôi cùng đi ăn trưa, nên cũng biết một vài quán ăn rất được quanh khu này." Tiến Dũng nói.
"Tuần nào cũng đi ăn trưa ư? Bảo sao anh lại rành đến thế." Thiên Minh gật đầu nói.
Dung An bê thêm đồ ăn ra, vui vẻ nói: "Nào, cùng ngồi đi mọi người. Nhiều đồ ăn ngon thịnh soạn thế này, chắc mắc lắm đây."
Tuệ Anh nhìn Thiên Minh; anh liền đưa tay vuốt vào vết thương trên cổ, nói: "Vô giá.", khiến cô vừa buồn cười vừa không biết trả lời thế nào. Mọi người xung quanh thấy thế thì chỉ nhìn nhau, ánh mắt trao đổi kín đáo.
Tiến Dũng ngồi đối diện với Thiên Minh, mở lời: "Nghe nói công ty Vision của anh Thiên minh rất nổi tiếng trong lĩnh vực marketing. Cơ duyên nào khiến anh quyết định về nước làm dự án cho tập đoàn Nhậm Phát lần này?"
Thiên Minh nhìn Tiến Dũng, uống một ly rượu rồi mới trả lời: "Là công việc và cả lí do cá nhân. Còn anh Tiến Dũng, tôi đã từng được nghe về công ty IT của anh, năm ngoái có phải còn được giải thưởng công nghệ quốc tế trong lĩnh vực phim ảnh phải không?"
Tiến Dũng gật đầu, cũng nâng một ly rượu lên, nói: "May mắn thôi."
"Anh khiêm tốn rồi. Giám đốc của xưởng phim kỹ thuật là bạn thân của tôi. Anh ấy từng nói rất tốt về anh." Thiên Minh nói.
"Anh có hỏi qua về tôi ư?" Tiến Dũng bất ngờ.
Thiên Minh tự tin gật đầu.
Tiến Dũng nhìn sang Tuệ Anh, nói: "Hôm trước anh thay thế tôi đóng chung clip quảng cáo với Tuệ Anh phải không? Đạo diễn Lý quả thật có con mắt tinh tường, đã sắp xếp rất hợp lí.", rồi một hơi uống hết ly rượu trong tay.
Thiên Minh thấy vậy cũng tự mình rót thêm một ly rượu, một ngụm cạn sạch: "Đúng vậy, dù gì đạo diễn cũng nhìn ra được vị trí nào thì hợp với ai. Nghe nói anh cũng được sắp xếp để đóng vai một người độc thân? Tôi thấy cũng hợp đấy chứ."
"Trong thời gian ngắn như vậy, đạo diễn Lý cũng đã cố sắp xếp, tôi cũng chỉ có thể hết mình, để không làm ảnh hưởng đến công việc chung." Tiến Dũng nói, lại đưa ly lên uống hết một cốc khác.
"Vậy ư? Nhiều khi chỉ cần may mắn, thì việc chung cũng có thể trở thành việc riêng, đều có thể thuận ý làm tốt." Thiên Minh nói, đặt chiếc ly trống không xuống bàn.
Tuệ Anh thấy rõ hai người họ nói năng lịch sự nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt không nể nang, không ai nhường ai một câu, khiến không khí có phần căng thẳng.
Dung An thấy vậy liên nói: "Chưa gì các anh đã uống nhiều vậy, ăn chút gì đi chứ.", rồi gắp một ít đồ ăn vào bát của Tiến Dũng.
"Đúng vậy, hai người hợp nhau quá, ngồi vào bàn đã nói không ngừng." Lan Hạ nói, lịch sự lấy đồ ăn cho Thiên Minh.
Tuệ Anh thấy Thiên Minh và Tiến Dũng cùng nhìn về phía mình, cô liền thấy áp lực, dùng đũa gắp đồ ăn cho Lan Hạ và Dung An: "Mấy món này rất ngon, cũng đã mất công mang tới tận đây, mọi người cố ăn hết đi."
Ngồi ăn uống một lúc thì Thiên Minh nhận được một cuộc điện thoại, anh bốc máy lên nghe rồi quay sang nói với Tuệ Anh: "Tôi có chút việc, nên giờ phải về nhà làm nốt. Đằng nào cũng đã muộn, tôi đưa cô về nhé."
Tuệ Anh thấy ban nãy Thiên Minh uống cũng đã nhiều, tuy anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng hai má đã hơi ửng hồng.
Dung An nói: "Tuệ Anh, cậu đi cùng anh Thiên Minh về đi, ở đây cứ để mình và Lan Hạ dọn dẹp."
Tiến Dũng đứng lên, một mực nói: "Không, đừng đi một mình; để tôi đưa hai người về.", nhưng người anh lập tức lảo đảo. Dung An đỡ lấy anh, trách móc: "Uống gì mà lắm thế này, sao mà lái xe cho được. Để mình đưa anh ấy lên nhà nghỉ, hai người cứ về trước đi."
Lan Hạ giục: "Cậu cứ đi trước đi. Đừng để anh ấy đợi. Hôm nay vui lắm. Cảm ơn hai người đã mang đồ ăn tới."
Tuệ Anh nhìn vẻ mặt hối hả của bạn mình, cô nói: "Được, vậy mình về trước, gặp nhau ở nhà nhé."
Ngồi cạnh Thiên Minh trên xe taxi, Tuệ Anh nói: "Anh Thiên Minh tửu lượng cũng tốt quá. Anh Tiến Dũng đã say như vậy mà anh không hề hấn gì sao?"
"Uống như vậy vẫn là bình thường; tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, cô Tuệ Anh đừng lo." Thiên Minh nói rồi liên tục nhìn vào mắt cô, ánh mắt như thân thiết khiến cô thấy bối rối, liền quay đi chỗ khác.
Lúc xe dừng ở nhà của Tuệ Anh, Thiên Minh nhất định ra khỏi xe tiễn.
Tuệ Anh đứng trước tòa nhà, nói: "Nhà tôi ở đây. Cảm ơn anh vì lúc đó đã che chắn cho tôi. Và cả bữa ăn hôm nay nữa."
Thiên Minh mỉm cười: "Không có gì. Cô lên nhà đi."
"Anh nhớ về thay băng gạc. Chúc anh ngủ ngon." Tuệ Anh nói, vừa định quay người đi thì bỗng Thiên Minh giơ tay ra, nắm lấy tay Tuệ Anh nhẹ kéo cô đến sát người rồi nói: "Hôm nay tôi rất vui được cùng cô đi ăn tối. Cảm ơn cô, tôi đỡ đói nhiều rồi."
Tuệ Anh đỏ hết hai tai, ngửi thấy mùi rượu trên người Thiên Minh, nhìn gần mới thấy đôi môi đỏ mọng của anh cùng hai má đã chuyển hẳn sang màu hồng đậm, ánh mắt anh trong như pha lê, chiếu rọi hình bóng cô trong đó.
Thiên Minh mỉm cười nhìn cô dặn dò: "Cô mau lên nhà đi, tôi đi đây."
Tuệ Anh lúc này choàng tỉnh, một mạch quay đầu đi vào nhà, một câu cũng không nói được, hai chân cô mềm nhũn.