Bảy Năm Hôn Nhân

chương 29: chương 29:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì muốn nghiệm chứng thái độ làm người của Mạc Tiểu Bắc, Tề Hạo và Dương Chính Nghĩa cùng đến quê hương của Mạc Tiểu Bắc, tìm dì của cậu ta.

Sở Hàm đã từng nói rằng, Mạc Tiểu Bắc thời kỳ đi học có xảy ra tranh chấp vô cùng lớn với em họ của mình. Mà cách nói lúc đó, là bởi vì tất cả cách làm của Mạc Tiểu Bắc quá làm người ta đau lòng.

Cho dù không có chứng cứ chứng minh Mạc Tiểu Bắc có liên quan đến tai nạn xe hơi của bà nội Thịnh An, Tề Hạo chỉ có thể hành động được từ việc này.

Lúc anh và Dương Chính Nghĩa đến nơi, em họ của Mạc Tiểu Bắc Vu Nam vừa khéo về đến nhà.

Vừa nghe đến ý định đến đây của hai người, Vu Nam bèn vội vàng muốn mở lời. Mẹ cậu ta lúc này lại ngăn cậu ấy lại: “Sự việc lúc đó đã qua quá lâu rồi, tôi cũng còn nhớ rõ nữa.”

Vu Nam nghe xong lời bà ấy nói, cau mày gọi một tiếng: “Mẹ!”

Vu mẫu lại trách mắng nói: “Nó suy cho cùng cũng là anh họ con.”

Cho dù Mạc Tiểu Bắc có làm việc gì đi chăng nữa, hai chữ tình thân lại đủ để bà ấy bao dung với tất cả sự lựa chọn.

Vu Nam không còn nói nữa. Tề Hạo và Dương Chính Nghĩa nhìn thấy bà ấy đã nói đến như thế, liền biết rằng không hỏi được kết quả gì. Hai người bọn họ cùng đứng dậy, nói một tiếng: “Làm phiền rồi”, bèn cùng nhau rời đi.

Hai người vừa đi đến dưới tòa nhà, Vu Nam liền từ cửa đuổi theo đến.

“Đợi một chút, tôi có lời muốn nói với hai người.”

Trong quán cà phê, Dương Chính Nghĩa và Tề Hạo cùng với Vu Nam ngồi trong đó.

Vu Nam uống một ngụm cà phê đá nói: “Mẹ tôi tâm thiện, không muốn nói những mặt xấu của bất cứ người nào. Cho dù đối với người đó, mẹ tôi từ đầu đến cuỗi vẫn coi anh ta như con mình. Cho nên hai người có việc gì, cứ hỏi tôi là được.”

Tề Hạo nhìn cậu ta hỏi: “Tôi muốn biết, các cậu năm đó ở trường đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể là chuyện gì?” Vu Nam xòe tay ra hỏi một câu. “Chẳng qua là câu truyện giữa rắn và người nông dân mà thôi.” Cậu ấy sau đó lại nói.

Trong lòng Tề Hạo sớm đã có vài phần đáp án, nhưng anh không nói, chỉ nhìn vào Vu Nam.

Dương Chính Nghĩa lúc này hỏi: “Cậu nói đều là thật sao?”

“Tin hay không tin tùy hai người.” Vu Nam nói, “Có điều là, nếu hai người đủ tin tưởng Mạc Tiểu Bắc thì hôm nay đã không đến đây rồi.”

Câu nói này của cậu ấy, làm cho Tề Hạo và Dương Chính Nghĩa không lời.

“Lúc trước chúng tôi thật sự nhìn không ra, lòng dạ của anh ta lại thâm hiểm như thế.” Vu Nam lại nói: “Hai người biết không? Trước đây lúc anh ta ở nhờ nhà chúng tôi, bộ dạng thể hiện ra ngoài đúng là vô cùng được mọi người thích. Mẹ tôi luôn nói, Tiểu Bắc nó hiểu chuyện như thế nào, tôi để bà bận tâm ra sao. Kết quả không nghĩ tới, trong thời gian vào đại học không đến hai tháng, anh ta liền thay đổi bộ mặt.”

“Bao năm nay, anh ta chưa từng đến thăm nom chúng tôi.” Cho dù là gọi điện thoại, anh ta đều chưa từng trả lời. Nếu như không phải là hai người tìm đến đây, tôi đều không biết anh ta đã về nước rồi.

Lời của Vu Nam, làm cho Tề Hạo cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Anh không dám tưởng tưởng người mà vong ân bội nghĩa không nhắc đến tình thân như thế, tương lai sẽ đem đến hạnh phúc cho Hà Hinh như thế nào.

Dương Chính Nghĩa lúc này lại hỏi giúp: “Vậy cậu ta ở trường, còn có xảy ra chuyện gì khác nữa không?”

“Không có.” Vu Năm lắc đầu. “Lúc đó, nếu như anh ta không vộ vàng đi Nhật Bản du học, tôi có thể đến bây giờ cũng không dám tin, anh ta là người như thế.”

Đúng thế, có ai mà nghĩ đến, một người đã từng tốt như thế, sau khi một bước lên mây lại trở mặt vô tình đến mức đó.

Vu Nam cười đau khổ, cậu ấy đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tề Hạo và Dương Chính Nghĩa nói: “Đúng rồi, lúc anh ta ở trường học, đã từng xảy ra một vụ tai nạn.”

“!!!”

Tề Hạo và Dương Chính Nghĩa nhìn nhau một cái, rồi hỏi: “Sự việc khi nào?”

“Cụ thể lúc nào tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng mà có lẽ không lâu sau khi khai giảng, khoảng thời gian trong hai tháng.” Vu Nam nghĩ một lúc nói. “Lúc đó, anh ta làm thêm kiếm tiền. Để tiết kiệm tiền, anh ta đã thường xuyên mượn xe của tôi đi ra ngoài. Thế nhưng có một lầi tôi tan học đi về, anh ta lại nói với tôi là đã đụng xe vào cây.”

“Đụng vào cây?” Tề Hạo cau mày.

“Vâng,” Vu Nam gật đầu.

“Cụ thể như thế nào, cậu có biết không?” Tề Hạo hỏi.

Vu Nam lắc đầu: “Tôi không hỏi kĩ. Lúc đó nhìn thấy anh ta bộ dạng mất hồn mất vía ngồi trong phòng khách, tôi còn cho rằng anh ta đã lái xe tông vào người cơ. Kết quả hỏi rồi mới biết, hóa ra anh ta đã đâm vào cây.”

“Mạc Tiểu Bắc có nói gì không?” Tề Hạo lại hỏi.

“Có thể nói gì, chỉ là nói bản thân đụng vào nhất định là cây, sau đó còn hứa sẽ mang xe đi sửa lại cho tôi.”

Vu Nam nói đến đây, Tề Hạo đã hoàn toàn không tiếp tục nghe được nữa. Anh nghĩ anh không cần đi tìm chứng cứ gì nữa, cũng đã đủ chứng minh. Mạc Tiểu Bắc chính là người đã đụng vào bà nội Thịnh An. Việc cậu ta cứu bà nội Thịnh An, chẳng qua là một lời nói dối mà cậu ta bịa đặt để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.

Có lẽ sợ Vu Nam nghi ngờ, Dương Chính Nghĩa lại hỏi một câu: “Vậy cậu ta đã sửa xe chưa?”

Khóe miệng của Vu Nam phác họa lên một nụ cười mỉa mai: “Đều sửa xong rồi. Nhưng mà đều dùng sơn kém chất lượng.”

Cậu ấy vừa dứt lời lại bổ sung nói: “Mặc dù nói như này có thể không tốt lắm. Nhưng mà nếu như có thể, tôi vẫn khuyên anh, đừng gả em gái anh cho anh ta thì tốt hơn.”

Từ quán cà phê đi ra, Tề hạo và Dương Chính Nghĩa cùng ngồi trong xe.

Dương Chính Nghĩa nói: “Hạo Tử, em bây giờ có một ý nghĩ, không biết có giống như anh nghĩ không?”

Tề Hạo đang trầm lặng, nhưng lại dùng vẻ mặt để bày tỏ tất cả.

“8 năm trước, người tông phải bà nội của Thịnh An, rất có thể chính là Mạc Tiểu Bắc. Mặc dù không biết vì sao cậu ta lại cứu bà nội Thịnh An, nhưng cậu ta rõ ràng đã lừa cả nhà Thịnh An.” Dương Chính Nghĩa lại nói.

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Tề Hạo phân tích nói: “Vẫn còn Từ Khải, cậu ta rất có thể biết hết sự thật, cho nên mới uy hiếp Mạc Tiểu Bắc.”

Dương Chính Nghĩa gật đầu, rồi sau đó lại nhìn Tề Hạo hỏi: “Vậy anh bây giờ có dự định gì?”

Tề Hạo trầm lặng một lúc: “Cậu tạm thời tìm cho tôi một người đáng tin. Để ý cho tôi Từ Khải, xem cậu ta trong giai đoạn này, có liên lạc với Mạc Tiểu Bắc không.”

“Em biết rồi.” Dương Chính Nghĩa nói. Cậu ấy sau đó liền nổ máy, lái về phía trước.

Khi Tề Hạo trở về nhà, Sở Hàm đang dỗ Đậu Đinh đi ngủ.

Nhìn anh rầu rĩ, Sở Hàm lập tức đi đến hỏi: “Làm sao thế? Mặt mày ủ dũ nét mặt khổ sở? Bị ai bắt nạt rồi?”

Tề Hạo ngước đầu lên nhìn cô một cái: “Anh hôm nay, đi tìm dì của Mạc Tiểu Bắc rồi.”

Sở Hàm vừa nghe, liền lập tức rút lại vẻ mặt cười đùa. “Anh đi tìm bà ấy làm gì thế?” Sở Hàm hỏi.

“Đương nhiên là vì sự việc 8 năm về trước rồi.” Tề Hạo trả lời.

“Vậy dì cậu ta có nói gì không? Có phải là giống như em nói?” Sở Hàm liên tục hỏi.

Tề Hạo lắc đầu: “Dì cậu ta điều gì cũng không nói. Trái lại em họ cậu ta, đã nói hết sự tình cho bọn anh rồi.”

“Vậy khẳng định à.” Sở Hàm nghe xong lời Tề Hạo nói: “Sự việc lúc đó ồn ào đến thế, em họ của cậu ta nhất định rất hận cậu ta. Trái lại dì của cậu ta, đến bây giờ vẫn muốn bảo vệ cậu ta.”

“Cho nên, như thế mới lộ ra con người Mạc Tiểu Bắc thật đáng sợ.” Tề Hạo nói: “Chí ít, cậu ta rất lạnh nhạt với tình thân.”

Lời nói này của Tề Hạo, lập tức làm cho bầu không khí trở nên nặng nề.

Sở Hàm trầm mặc, Tề Hạo lúc này lại nói: “Còn nữa, anh từ chỗ em họ cậu ta, còn nghe được một sự việc.”

“Là việc gì?” Sở Hàm nhìn Tề Hạo hỏi.

“8 năm trước, Mạc Tiểu Bắc từng gây ra một vụ tai nạn.”

Câu này của Tề Hạo, lập tức làm cho Sở Hàm trợn to mắt.

“Thật, thật không?” Sở Hàm có chút nói năng lộn xộn nói: “Anh chắc chắn không?”

Tề Hạo gật đầu, “Là em họ cậu ta tận miệng nói. Cậu ấy nói Mạc Tiểu Bắc lúc đó bởi vì đi làm thêm kiếm tiên, thường lái xe của cậu ấy ra ra vào vào. Nhưng có một lần khi cậu ấy trở về, nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc mất hồn mất vía ngồi trên sofa. Cậu ấy lúc đó hỏi Mạc Tiểu Bắc đã xảy ra chuyện gì, Mạc Tiểu Bắc nói ‘Bản thân lái xe đâm vào cây.’”

“Lái xe đâm vào cây?” Sở Hàm cau mày, cô dường như giống như nghe không rõ lại nhìn Tề Hạo hỏi lại một lần.

“Đúng.” Tề Hạo gật đầu.

“Em họ cậu ta đã tin?” Sở Hàm hỏi.

“Cậu ấy không có lí do gì nghi ngờ cậu ta.” Tề Hạo nói.

Đúng à, lúc đó Mạc Tiểu Bắc và Vu Nam, vẫn còn là anh em đùm bọc lẫn nhau. Cậu ấy lại làm sao có thể nghi ngờ lời nói của Mạc Tiểu Bắc chứ.

“Tề Hạo.” Sở Hàm lúc này có một chút sợ hãi kéo lấy tay của Tề Hạo, “Nếu sự thật đúng là như thế, thì người năm đó đâm vào bà nội của Thịnh An, chính là Mạc Tiểu Bắc.”

Tề Hạo không nói gì, nhưng thần sắc trên khuôn mặt anh đã nói rõ tất cả.

“Nếu đúng là như thế. Vậy cậu ta bao năm nay, rốt cuộc dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với cả nhà Thịnh An?”

Sở Hàm hỏi, Tề Hạo lại trì trệ không nói câu nào.

Đợi được một lúc, Tề Hạo vẫn cứ chỉ yên lặng. Sở Hàm lúc này lại nắm chặt tay anh hơn nữa: “Vẫn còn một tháng, Hinh Nhi sẽ kết hôn với Mạc Tiểu Bắc. Chúng ta lẽ nào trơ mắt đứng nhìn cô ấy gả cho Mạc Tiểu Bắc sao?”

Trong lòng Tề Hạo, càng sốt ruộ hơn Sở Hàm rất nhiều. Suy cho cùng Hứa Hinh là em của anh, Hứa Trường Lâm là cậu của anh. Nhưng anh buộc phải duy trì một phần trấn tĩnh. Nếu như cũng bối rối giống như Sở Hàm, vậy thì đúng là đi vào ngõ cụt, không thoát ra được. Anh nghĩ một lúc nói: “Ngày mai đi gặp cậu anh, nói sơ lược sự việc với ông ấy. Nếu như Hinh Nhi nhất định muốn gả cho Mạc Tiểu Bắc, thì chỉ có chú ấy ra mặt, lùi lại ngày cưới.”

Sau khi nghe xong, Sở Hàm trước tiên gật đầu mạnh, sau đó nghĩ một lúc lại nói: “Em đi cùng với anh. Bộ dạng anh bây giờ đi tìm cậu anh không thuận tiện. Nếu em đi cùng với anh thì nói dễ dàng hơn một chút.”

Sở Hàm nói không sai. Nếu như Tề Hạo bây giờ dùng bộ dạng của ‘Sở Hàm’ đi tìm Hà Trường Lâm, Hà Trường Lâm chưa hẳn sẽ nghe hết. Nhưng nếu cô cũng ở đó, có lẽ có thể làm cho Hà Trường Lâm càng tin hơn.

“Ừ.” Tề Hạo đương nhiên hiểu ý của cô, cho nên liền cũng gật nhẹ đầu đáp lại.

Truyện Chữ Hay