Dương Chính Nghĩa, bạn trai cũ của Yến Ni, tra nam số một trong tự điển của Sở Hàm, một người còn khốn nạn hơn cả Mạc Tiểu Bắc.
Ba năm trước, anh ta không nói một lời, chỉ gửi một tin nhắn chia tay liền đi ra nước ngoài. Yến Ni gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gửi đi vô số tin nhắn nhưng không đổi lại được từ anh ta một lời hồi âm.
Sở Hàm vẫn còn nhớ, bộ dạng của Yến Ni khóc dữ dội trong đêm mưa ba năm về trước. Cô ấy ôm Sở Hàm nói từng câu từng câu: “Anh ấy không cần mình nữa rồi, anh ấy không cần mình nữa rồi.”
Sở Hàm cũng từng dồn hỏi Tề Hạo, Dương Chính Nghĩa vì sao lại làm thế? Nhưng câu trả lời của Tề Hạo lại là: “Anh cũng không biết nữa.” Sở Hàm đương nhiên không tin lời của anh. Vì thế hai người còn cãi nhau một trận dữ dội.
Mặc dù việc đó xảy ra đã cách đây ba năm, nhưng tổn thương mà Dương Chính Nghĩa để lại cho Yến Ni vẫn còn hằn sâu trong đầu mỗi người. Sở Hàm còn nhớ, Yến Ni cũng vẫn không quên.
Ngày hôm sau, tại nhà hàng sinh thái Đào Hoa Nguyên. Tề Hạo, Sở Hàm, Dương Chính Nghĩa ba người ngồi cùng với nhau.
Bầu không khí khó xử có chút đáng sợ. Nếu như không phải do hai người đã hoán đổi linh hồn thì hôm nay Tề Hạo sẽ không đưa Sở Hàm đi theo.
Buổi tối hôm qua, hai người bởi vì sự việc của Mạc Tiểu Bắc đã không vui vẻ gì. Bây giờ lại đội lốt thân phận của Tề Hạo ngồi cùng với Dương Chính Nghĩa trên một chiếc bàn để ăn cơm, cô càng dồn nén một bụng bực tức. Nếu như thân phận cô lúc này không phải là Tề Hạo, cô nhất định sẽ chỉ thẳng vào mũi Dương Chính Nghĩa chửi lớn: “Tên tra nam này ba năm trước tại sao lại bỏ rơi Yến Ni ra đi mà không một lời từ biệt?”
Tề Hạo có lẽ cũng có lo lắng như thế, liên tục không ngừng dồn ánh mắt về phía cô.
“Ôi chao chị dâu, chúng ta cũng đã ba năm không gặp nhau rồi nhỉ, không ngờ rằng chị vẫn còn đồng ý gặp em.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Tề Hạo rót nước.
Tề Hạo mỉm cười. Phản ứng này đi theo khuôn mặt của Sở Hàm, lại làm cho Dương Chính Nghĩa có chút bất ngờ. Anh vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của Sở Hàm, hôm nay nhất định chỉ vào mũi anh ta chửi rủa thậm tệ một trận.
Ở một bên Sở Hàm đích thực vẫn đang hết sức kiềm chế. Nhưng hễ nhìn thấy mặt của Dương Chính Nghĩa, cô liền nghĩ đến bộ dạng thương tích đầy mình của Yến Ni do anh ta làm tổn thương.
Nhân viên phục vụ lúc này bưng lên hai món ăn, một món là cá quế chiên xù, một món là cần tây xào tôm lột vỏ.
Dương Chính Nghĩa dùng đũa gặp một miếng cá than oán: “Ôi chao, em mấy năm nay ở bên ngoài, chỉ muốn ăn một miếng ẩm thực chính thống Tô Châu. Hôm nay cuối cùng cũng được ăn rồi.”
Sở Hàm vốn dĩ đang tức giận, nhìn thấy Dương Chính Nghĩa giống như người người ngoài cuộc ăn ngon lành như thế, cô chỉ cảm thấy cơn tức giận tích tụ trong lồ ng ngực mình dường như muốn trút ra.
Tề Hạo lúc này dùng đũa gắp một miếng nhỏ cần tây đặt vào bát cô nói: “Giảm nhiệt.”
Sở Hàm nhìn anh một cái, chưa kịp nói liền nghe thấy Dương Chính Nghĩa ở bên ngạc nhiên mở mồm nói: “Làm sao thế Hạo Tử? mấy ngày nay trời quá nóng bị nhiệt rồi à?” Có cần gọi một cốc nước ép ô mai cho anh không?”
Sở Hàm uống một ngụm nước, sau đó đặt mạnh chiếc cốc lên bàn nói: “Không cần.”
Nhân viên phục vụ lại lần lượt bưng vài món ăn lên, Sở Hàm trái lại cảm thấy nhạt nhẽo chán phèo. Tề Hạo vẫn luôn nhìn về phía cô, chỉ lo cô sẽ chịu không được rồi gây ra chuyện gì đó.
Một lúc sau, Tề Hạo đột nhiên muốn đi vệ sinh. Anh vốn dĩ muốn nhịn một tí, nhưng nhìn thấy món ăn ở trên bàn mới ăn được một nửa, đành phải đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh nói dứt lời liền nhìn về phía Sở Hàm một cái, dường như đang ám thị cô điều gì đó.
Sở Hàm đương nhiên hiểu rõ ý của anh, chỉ là không muốn để ý đến anh.
Tề Hạo vừa đi, Dương Chính Nghĩa ăn một vài miếng, sau đó liền tiến gần đến bên cạnh Sở Hàm hỏi: “Hạo Tự, cô ấy, có ổn không?”
“Cô ấy” trong câu nói của Dương Chính Nghĩa đương nhiên chỉ Yến Ni. Anh ta không mở mồm còn chịu được, vừa mở mồm, cơn tức giận trong bụng Sở Hàm toàn bộ bùng lên: “Thật tốt cho anh Dương Chính Nghĩa, ba năm trước anh bỏ rơi Yến Ni biến đi mất không nói một lời nào, bây giờ lại đến nghe ngóng Yến Ni làm gì?”
Dương Chính Nghĩa có lẽ thế nào cũng không nghĩ đến, ‘Tề Hạo’ trước mặt lại phản ứng mãnh liệt như thế. Nhìn anh trách mắng mình như thế, Dương Chính Nghĩa có chút nhăn mày nói: “Không phải Hạo Tử, anh làm sao thế? Ba năm trước tôi vì sao rời đi, anh không phải…”
Lời của anh ta chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói vôi vàng truyền đến: “Làm sao thế? Làm sao thế? Có việc gì ngồi nói từ từ, đừng có cãi nhau.”
Tề Hạo trên đường cơ bản đều là chạy như bay đi chạy như bay về. Anh sợ rằng trong thời gian mình đi vệ sinh, Dương Chính Nghĩa sẽ nói điều gì làm cho Sở Hàm không vui. Thế nhưng cho dù như thế, việc anh lo lắng nhất vẫn đã xảy ra rồi.
Nhìn thấy hai người đều đỏ mặt tía tai, Tề Hạo liền muốn khuyên nhủ hai người bình tĩnh hòa nhã xuống. Nhưng anh vẫn chưa kịp mở mồm, Sở Hàm liền nói: “Làm sao thế? Không bằng hỏi anh ta kĩ càng! Ba năm trước bỏ rơi Yến Ni biến đi mất không nói một lời nào, bây giờ lại đến nghe ngóng Yến Ni có ổn không từ tôi? Đúng là chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh ta rồi.”
Lời của Sở Hàm thật khó nghe, Tề Hạo liền nhíu mày.
Bị ‘người anh em’ của mình chỉ trích, sắc mặt của Dương Chính Nghĩa cũng không được tốt cho lắm. Anh ta vừa định mở lời thì bên cạnh có một âm thanh giành trước nói: “Sở…” Từ Sở vừa mới vuột ra khỏi miệng, Tề Hạo lập tức ngừng lại, “Anh có lời nào thì từ từ nói không được à? Cứ phải nói lời khó nghe đến thế làm gì?”
Dương Chính Nghĩa bị phản ứng của ‘Tề Hạo’ làm cho anh ta u hết cả đầu, lại nghe ‘Sở Hàm’ nói như vậy chỉ cảm thấy quá bất ngờ. Trong lòng anh ta nghĩ: “Chị dâu mình từ khi nào trở nên biết lo cho đại cục vậy?”
Sở Hàm: “Mới thế mà đã chê khó nghe rồi? Tôi còn lời khó nghe hơn vẫn chưa nói ra cơ?”
Dương Chính Nghĩa nhìn ‘Tề Hạo’ trước mặt , đột nhiên có cảm giác anh hôm nay có phải đã uống nhầm thuốc. Rõ ràng nguyên nhân anh rời xa Yến Ni ba năm trước anh ấy có biết. Mặc dù lúc đó Tề Hạo lại không tán thành anh làm như thế nhưng ở một mức nhất định anh ấy cũng đã biểu thị sự cảm thông.
Làm sao hôm nay hành động giống như không biết gì vậy?
Tề Hạo cũng tức giận, nhìn Sở Hàm nói: “Được rồi, có chuyện gì về nhà nói, anh đừng ở đây chửi bới ồn ào nữa. Chính Nghĩa đi xa lâu thế, bây giờ khó lắm mới trở về, anh không thể tạm thời gác lại những chuyện trong quá khứ được à?”
Sở Hàm: “Gác lại? em nói thì đơn giản, thế em nói xem, tổn thương trong lòng Yến Ni cần phải gác lại như thế nào?”
Dương Chính Nghĩa bị phản ứng của hai người làm anh ta không biết nội tình bên trong như thế nào, lại nghe thấy ‘Tề Hạo’ nói như thế, ánh mắt anh phút chốc trở nên tối tăm.
Tề Hạo: “Có một số việc căn bản không giống như tưởng tượng của anh, anh đừng có nghĩ rằng điều mình cho rằng là đúng được không?”
“Còn nữa, Yến Ni và Dương Chính Nghĩa đã chia tay ba năm rồi. Anh bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Sở Hàm chỉ vào Dương Chính Nghĩa nói: “Là do anh nhắc đến à? Là do cậu ta hiện tại đang nhắc đến trước mặt anh được chưa?”
Hai người vẫn cứ tranh luận không ngừng. Dương Chính Nghĩa cuối cùng chịu không được nói: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!” Chủ ý của anh không muốn vợ chồng Tề Hạo Sở Hàm cãi nhau nên mới lén lút nghe ngóng về Yến Ni. Chỉ là anh không nghĩ tới phản ứng của Tề Hạo lại mạnh mẽ thế vậy. Thậm chí còn giống như đã biến thành một người khác.
Anh ta nhìn ‘Sở Hàm’ ở bên nói: “Chị dâu, việc này vẫn phải trách em. Nếu như không phải em nhắc đến những sự việc đó với Tề Hạo, anh ấy sẽ không tức giận đến thế. Chị đừng không chịu thua kém với anh ấy nữa.”
Anh ta vừa nói vừa rót đầy rượu vào cốc mình: “Em tự phạt một cốc, chị đừng tức giận nữa.”
Tề Hạo không nói gì, có những việc không thể nói rõ trong phút chốc, liền đành phải để sự hiểu lầm đối Dương Chính Nghĩa vẫn tiếp tục diễn ra.
Sở Hàm lúc này cũng dần dần bình tĩnh trở lại, cô nhìn Tề Hạo một cái sau đó ngồi xuống ghế, không thèm quan tâm đ ến anh nữa.