tháng sau.
Trong văn phòng, Tô Phá Nguyệt đưa đôi mắt thâm trầm nhìn lên tựa đề được in lớn của tờ báo trong tay " Hôn lễ sắp được cử hành của Tổng giám đốc tập đoàn Bá Thiên và thiên kim tiểu thư Phó gia, Phó Thiên Tình."
Từ tối đêm hôm đó, hai người đã không còn liên lạc gì với nhau, tuy có rất nhiều thắc mắc nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, chỉ là không ngờ rằng hôm nay lại nhìn thấy thứ này....
Tim nàng như bị ai đó khoét đi mất, trái tim hiện tại không còn cảm giác được nỗi đau, tựa như mây mù vây thành, lạc lõng trong bóng tối, không tìm được nơi nương tựa.
Tờ báo trong tay nàng không biết từ lúc nào đã vo vúm lại thành một đống bùi nhùi, trong đôi mắt nàng đã không còn lấy một tia sáng, tựa như nơi âm tỳ địa ngục sâu thẳm, thậm chí còn có phần u tối hơn. Đôi môi khô nứt của nàng khẽ nhếch lên cong thành vòng, trong mắt đột nhiên loé lên tia huyết đỏ, một cảm giác thật không may....
Hôn lễ giữa Tích gia và Phó gia sẽ được cử hành tại một nhà thờ có tiếng trong thành phố, khách quan tính đến phải hơn một ngàn người, từ những danh nhân trong giới cho đến cánh nhà báo, phóng viên.
Hôn lễ được chuẩn bị từ ba tháng trước, hiện tại đã hoàn thành tất cả, hoa trang trí, khăn voan, váy cưới đều được làm gấp rút trong ba tháng, và ngày hôm nay chính là ngày mọi thứ được hoàn tất.
Trong phòng riêng, hắn trên người khoác lên một bộ vest như thường lệ, chỉ có điều trên ngực không biết từ bao giờ đã được cài thêm một bông hoa màu trắng, hắn âm trầm đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt liếc về phía cổng vào, nơi đang có rất nhiều vị khách rộn rã tiến vào.
Nếu như hiện tại có người ở đây sẽ thấy một điều, trên người hắn mang một dáng vẻ cô đơn thâm trầm, bức khí u tối hoàn toàn không có dáng vẻ của một người sắp kết hôn, trên tay hắn kẹp một điếu thuốc lá bạc, hắn đưa tay lên môi, rít một hơi rồi phà vào trong không khí, nếu để ý kỹ sẽ thấy đôi môi hắn khẽ động kêu lên hai tiếng:
" Phá Nguyệt...."
....
Trong phòng cô dâu, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp khoác trên mình bộ váy cưới trắng thuần khiết, trên tay cô ta cầm một bó hoa Lưu Ly màu trắng, mái tóc đen được búi gọn, khăn voan trắng đội trên đầu, tuy nhiên, dáng vẻ thuần khiết hiện tại hoàn toàn không phù hợp với cô ta.
Phó Thiên Tình trong mắt không có lấy một tia hào hứng vui vẻ, chỉ thấy cô ta nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, móng tay găm sâu vào da thịt rỉ ra chút máu, nỗi đau đớn này dường như không hề ảnh hưởng đến cô ta, nó chỉ khiến cho màu mắt của cô ngày một tối hơn mà thôi.
Đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên, con ngươi của Phó Thiên Tình co lại rồi trở về như lúc ban đầu, ôn nhu cùng hoà nhã. Nhìn mẹ mình từ ngoài cửa bước vào, tim cô ta đột nhiên nhói lên một cái, Phó Thiên Tình đứng dậy, đặt tay vào lòng bàn tay người phụ nữ kia, ngoan ngoãn theo bà ta ra ngoài, phút cuối cùng cũng không quay đầu lại nhìn vào gương một lần...