Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

chương 6: phá lần hai: đại cao tăng, ngươi đây là sắc dụ a!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả không am hiểu đạo phật, những gì viết trong truyện chỉ là bối cảnh phụ hoạ mà thôi, nếu có gì sơ xuất mong các bạn thông cảm.

--------------Ngoài trời mưa lớn, sấm chớp như đại đao rạch ngang giữa bầu trời. Trên đỉnh núi Thanh Sơn là ngôi chùa cổ Phật Tâm. Chùa đã có từ hàng trăm năm trước, nay được trụ trì bởi già Tăng Thích Tịnh Không.

Giữa đêm mưa ầm ĩ, hai vị khách từ dưới chân núi lên đã ghé thăm chùa. Nghe nói, một trong hai người bị thương rất nặng, phải nhờ đến Phạn La đại sư cứu giúp.

Trong phòng là bầu không khí căng thẳng cùng âm trầm. Trên giường, đại tiểu thư của phủ Tướng Quân - Nhữ Thiến còn đang nằm im bất động, đầu chảy đầy máu, chân bầm tím, y phục cũng đã bị nhuốm một mảng máu lớn.

Nữ nhân tưởng chừng như sẽ không qua khỏi đêm nay đột nhiên tỉnh dậy, đôi mắt đen tròn mở ra, một mảnh mờ mịt đang bao trùm lấy đầu óc nàng. Tô Phá Nguyệt, cái âm hồn đang nằm trong thân xác của Nhữ Thiến đã tỉnh dậy, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đang khi không hiểu chuyện gì xảy ra thì, cơn đau như búa bổ ập đến trong đầu nàng.

Mọi ký ức của Nhữ Thiến giờ đây đã thuộc về nàng, nhưng mà những điều nàng đang thắc mắc hình như vẫn chưa được giải đáp. Tại sao đầu của nàng lại đau đến như vậy? Nếu nàng đã chuyển kiếp, vậy còn Tống Mãnh thì sao? Hắn đâu rồi? Tại sao nàng lại không thể cử động?

Vô vàn những câu hỏi cứ liên tiếp ập đến, càng nghĩ nàng lại càng đau, cho đến khi không chịu nổi nữa, rốt cuộc cũng đã có người đến.

Là một nữ tử, người này hình như tên gọi là Phi Phi, là nha hoàn thân cận của Nhữ Thiến. Còn cái vị đằng sau, hình như là một nhà sư, mà cái người này... Mắt nàng lúc này đột nhiên mờ đi, những cảnh vật trước mắt cũng trở nên nhạt nhoà, nhưng mà cái giọng nói ấm áp kia, nàng lại rất quen thuộc.

Đúng rồi, là A Mãnh, A Mãnh của nàng, nhưng mà tại sao A Mãnh lại không có tóc? A Mãnh... Chưa kịp suy nghĩ thêm gì, nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Một ngày sau.

Trận mưa kéo dài liên tục suốt một ngày, ngay khi Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh thì trời cũng đã tạnh hẳn.

Nàng mở mắt, căn phòng quen thuộc lại đập vào mắt nàng, vẫn là cái chỗ xa lạ này. Kế bên giường, Phi Phi không biết từ lúc nào đã ngủ mất. Nàng nhăn mày, cảm nhận được mảnh vải đang quấn chặt trên đầu, cơn đau lại tiếp tục ập đến nhưng may mắn, lần này cũng không có đau như lúc trước, chỉ là hơi nhói một chút mà thôi.

Nàng khẽ nhấc tay, động động lên vai Phi Phi, cô bé này cũng rất nhanh đã tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của nàng, Tô Phá Nguyệt nhanh chóng mở lời, nhưng chưa kịp nói gì, Phi Phi đã nhanh chân dặn dò kỹ rồi chạy đi mất.

Rất nhanh, Phi Phi đã trở lại, theo sau nàng chính là người tối hôm đó, vừa nhìn thấy hắn Tô Phá Nguyệt lập tức biết mình không hề nhầm lẫn, người này chính là kiếp sau của A Mãnh, Phạn La đại sư.

Hắn tiến tới, tay cầm chũi hạt, mặt từ bi, cúi chào nàng, giọng nói ấm áp quen thuộc lại vang bên tai:

" Nhữ thí chủ, bần tăng xin mạo phạm."

Nói xong, hắn chậm rãi tiến lại giường, ngồi xuống ghế ghỗ, tay cẩn trọng đặt lên động mạch của nàng. Tô Phá Nguyệt lúc này mới hiểu được cái cảm giác gọi là ruồng bỏ, kiếp trước, hắn sẽ không bao giờ dùng giọng điệu này để nói với nàng, lại càng không bao giờ cẩn trọng khi tiếp xúc với nàng như vậy.

Tô Phá Nguyệt càng nghĩ lại càng ấm ức, vì cái gì kiếp này Tống Mãnh lại đầu thai làm sư cơ chứ, nàng chắc chắn sẽ khiến cho hắn trở lại như trước đây, nàng mà làm không được thì nàng không mang họ Tô nữa.

Bên này Phạn La xem mạch rất nhanh, chỉ một thoáng hắn đã xem ra được bệnh của nàng. Hắn từ tốn đứng lên, mặt không biểu tình nói:

" Nhữ thí chủ xin đừng lo lắng, vết thương của thí chủ rất nhanh sẽ khỏi, chỉ cần thí chủ đừng cử động mạnh, đừng ăn nhiều dầu mỡ là được, tốt nhất là không nên ra ngoài, bên ngoài trời ẩm ướt, rất có hại cho sức khoẻ của thí chủ. Bần tăng cáo lui. "

Hắn xoay người, đi thẳng ra ngoài, một ánh mắt cũng không ném lại cho nàng. Tô Phá Nguyệt điên tiết, nghiến răng nén giận nhìn hắn đi mất.

Nàng gọi Phi Phi lại, mau chóng dặn dò để Phi Phi viết một bức thư gửi về nhà, nàng vẫn còn muốn ở lại đây vài ngày, thừa cơ bị bệnh nằm lỳ luôn ở đây, không về nhà nữa. Dĩ nhiên, muốn câu dẫn hắn thì phải ở bên cạnh mới câu dẫn được chứ, phải không?

Phi Phi mặc dù có chút ngạc nhiên đối với quyết định của nàng nhưng vẫn nhanh chân chạy đi làm. Tô Phá Nguyệt nén đau ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, nhìn ra cửa sổ. Nàng không biết rằng, đằng sau có một người đang đứng ở cửa nhìn nàng.

Hắn đứng đó, nhìn nàng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh, người con gái bê bết máu nằm trên giường, nắm chặt tay áo hắn, miệng luôn gọi tên một ai đó.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, nàng mới giật mình quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, một ý nghĩ lập tức loé lên trong đầu nàng.

Hắn tiến tới, vẫn cúi người chào nàng, tay cầm một hòm thuốc, miệng khẽ mấp máy:

" Nhữ thí chủ, đã đến giờ thay thuốc, bần tăng xin mạo phạm."

Nàng ngồi trên giường nhìn chằm chằm hắn, tay bỗng dưng cởi thắt lưng của mình, tiếp đó thoát luôn cả mấy lớp áo, chỉ để chừa lại mỗi tiết y.

Phạn La ngây người nhìn nàng, hắn không hiểu vì sao nàng lại hành động như vậy, hắn chỉ bảo là thay thuốc thôi mà, có cần phải cởi hết như vậy không? Hắn quay đầu, vội vàng nói:

" Nhữ... Nhữ thí chủ, xin hãy mặc lại áo, bần tăng chỉ thay vết thương trên đầu thôi."

" À, chỉ là vết thương trên đầu thôi mà. Phạn La đại sư, bây giờ ta không mặc nổi áo, hay là ngài cứ vậy mà thay vết thương cho ta đi. "

Phạn La đứng quay lưng lại phía nàng, lòng thầm nhẩm vài câu kinh, tâm trấn định lại, chậm rãi quay người, tiến đến cạnh giường. Hắn thả hộp thuốc xuống, ngồi lên giường, tay giơ lên, tháo mảnh vải đang băng trên đầu nàng xuống.

Lấy vải ướt lau sạch máu, sau đó đắp thêm lá thuốc vào rồi quấn lại. Không biết vì lí do gì mà hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, tuyệt đối không liếc dọc liếc ngang, tay run run cố gắng làm cho xong nhanh nhất có thể.

Vừa làm xong, hắn đang định đứng dậy lại phải ngồi im, không nhúc nhích động đậy, cho đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì mới phát hiện ra cái vật đang sờ sờ mó mó trên đầu hắn chính là bàn tay mềm mịn của nàng. Nàng híp mắt hưởng thụ độ mịn bóng của quả đầu không tóc kia.

Hắn theo bản năng tự động nhích xa ra rồi lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Nàng cười ngây thơ, nghiêng đầu tán thưởng:

" Đại sư, đầu huynh rất mượt a."

Hắn tai đỏ hồng hồng, mặt lạnh không nói gì, đứng dậy chắp tay chào nàng rồi chạy biến ra khỏi phòng. Cả hòm thuốc cũng không kịp mang theo. Nhìn hành động của hắn, nàng biết ngay cái vẻ mặt trấn tĩnh từ nãy đến giờ là giả, không nhịn được nàng bật cười như điên.

Nàng gian manh nhìn theo bóng lưng của Phạn La, ánh mắt nguy hiểm nheo lại. Những ngày tháng sau này còn dài, cứ chờ mà xem, rồi sẽ có lúc nàng vác hắn lên giường ăn sạch.

Truyện Chữ Hay