Tô Phá Nguyệt híp mắt, cong môi nhìn nam nhân khoác bạch y đứng trước mặt, nội tâm của nàng bỗng chốc rạng ngời. Hắn đưa mắt nhìn nàng, khoé môi không tự chủ nhếch lên, hai tay rất tự nhiên dang rộng ra, Tô Phá Nguyệt đương nhiên không thể phụ lòng hắn, xách mông chạy đến ôm chầm lấy hắn, Nhất Đao đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng không nói gì, chỉ là trong lòng rất nhanh liền nổi lên một trận cuồng phong.
Nàng ngẩng đâu lên, cố ý chu đôi môi nhỏ nhắn của mình ra, nội tâm thét gào, hắn hài lòng ban thưởng cho nàng một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, hai người tình ý mặn nồng đến mức mọi người xung quanh đều ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vì sự xuất hiện của hắn nên Tô Phá Nguyệt cố ý lùi thời gian lại để hắn sắp xếp mọi thứ rồi cùng đi với nàng, ai ngờ, hắn chỉ lạnh nhạt lắc đầu rồi ra lệnh cho tiểu nô đánh xe đi cùng nàng luôn. Bởi vì có hắn nên nàng cũng không cưỡi ngựa nữa, chui vào xe ngồi với hắn luôn, còn hắc mã thì để lại cho Nhất Đao xử lý.
Đối với loại chuyện thấy sắc quên tớ như thế này hắc mã cũng chỉ đành hí vang một tiếng rồi thôi, hơn nữa có bạch mã kia đi chung, nó cũng thấy vui vẻ phần nào.
Nhất Đao vẫn còn rất nghi ngờ về thân phận của hắn, nhịn không được liền chạy tới bên cạnh nàng đang chuẩn bị lên xe ngựa, đối với sự thắc mắc của Nhất Đao, nàng chỉ lạnh nhạt buông một câu:
" Hắn là người của ta, ngươi không cần quản nhiều đến thế. "
Nhất Đao lập tức biết mình phạm phải trọng tội, không được thắc mắc với quyết định của chủ nhân, y cúi gầm đầu quay về vị trí của mình, mắt nhìn theo cỗ xe ngựa phía trước không khỏi đánh giá chủ nhân của nó.
Trong xe, Tô Phá Nguyệt rất tự nhiên ngồi vào lòng hắn, mặt đối mặt với hắn, hai tay nàng vòng qua ôm lấy cổ hắn, đưa đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp. Hắn híp mắt, tâm tình vui vẻ, dùng giọng điệu quyến rũ gọi nàng:
" Muốn sao?!"
Tô Phá Nguyệt không để tâm đến trò trẻ con của ai đó mà cong môi cười gian tà, nàng bỗng nhiên cảm thấy dục hoả trong người bùng cháy, nhịn không được lại bày trò quyến rũ hắn. Chủ động dâng đôi môi mềm mại của mình lên, Tô Phá Nguyệt rất nhanh đã bị cuốn vào cuộc chiến triền miên, nàng cảm giác kỹ thuật của hắn càng ngày càng nâng cao, tiện miệng hỏi:
" Lâu ngày không gặp, kỹ thuật của chàng càng lúc càng nâng cao rồi đấy, sư phụ. "
Hắn vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu giả vờ giận dỗi kia, giọng nói tà mị lại vang lên:
" Lâu ngày không gặp, kỹ thuật của nàng càng lúc càng kém, có phải là nên luyện tập thêm hay không, đồ nhi?! "
Tô Phá Nguyệt thẹn quá hoá giận lập tức cao giọng quát:
" Chàng nói ai kém hả?! Có cần ta chứng minh cho chàng thấy không?! "
Lời vừa ra khỏi miệng Tô Phá Nguyệt liền biết mình đã lọt vào hố của con hồ ly nào đấy, nàng híp mắt thầm nghĩ, phóng lao thì phải theo lao, rồi không ngần ngại mà giở trò lưu manh.
Nàng vùi đầu vào lòng hắn, tay dùng sức tuột lớp áo của hắn ra rồi bắt đầu dùng cái miệng nhỏ in đầy dấu hôn lên cơ thể cường tráng kia. Da của hắn rất dày nên không dễ dàng để lại dấu vết như da của nàng, phải mất nhiều công sức lắm nàng mới in được vài ba dấu đỏ trên ngực hắn, thẹn quá Tô Phá Nguyệt cuối xuống cắn luôn vào tiểu đậu đỏ ở bên dưới, hắn bị đau bất ngờ nên nhíu mày nhìn xuống, tiểu hồ ly trong lòng hắn năm nào nay đã trở thành một đại sắc lang hết quấy chỗ này rồi đến chọc chỗ kia, khiến cho hắn suýt chút nữa nhịn không được mà đè nàng xuống.
Nhất Đao ở bên ngoài dùng ánh mắt sâu hoắc nhìn vào cỗ xe đang di chuyển đằng trước, y thừa nhận mình đã phải cố hết sức để không lao ngay vào đó chém chết cái tên tiện nam kia, y không biết vì sao chủ nhân lại thích một người như tên kia nhưng y biết chắc, một ngày nào đó chính tay y sẽ chém chết cái tên đó.
ngày còn lại trôi qua rất nhanh, Tô Phá Nguyệt cảm thấy có hắn ở bên cạnh đúng là không còn nhàm chán như những ngày đầu, ngày nào cũng ăn đậu hủ của hắn khiến nàng nghiện mất rồi, tuy có chút tiếc khi vào quân doanh sẽ không còn nhiều thời gian để chơi đùa với hắn nhưng không sao, nàng sẽ cố gắng chém chết cái bọn giặc ngoại xâm kia để có thời gian chơi với hắn nhiều hơn.
Chờ nàng nhé! Sư phụ của nàng!!